Trương Dương không xa lạ gì với biệt thự ngự uyển của Chu Hưng Quốc, trước tết âm lịch từng cùng Sở Yên Nhiên ở đây.
Sau khi đỗ xe xong, Trương Dương từ sau xe khiêng ra một vò Đại Minh xuân rồi đi vào biệt thự, Chu Hưng Quốc cười nói: Anh trước tiên ngồi đi đã, tôi tắm rửa xong sẽ xuống.
Trương Dương đặt vò rượu vào trong tủ đựng rượu ở phòng khách, lái xe của Chu Hưng Quốc theo vào đặt hai túi hành lý xuống, sau đó cười cười với Trương Dương rồi xoay người đi ra ngoài.
Trương Dương kéo tủ lạnh, từ trong lấy ra một chai nước chanh rồi uống mấy ngụm.
Chu Hưng Quốc rất nhanh liền đi ra, hắn đã thay áo tắm màu lam, vừ dùng khăn lau tóc ướt vừa nói: Đường từ Sơn Tây về đây kém quá, đường bị xe tải cầy cho hỏng cả rồi, lồi lồi lõm lõm, khói bụi mù mịt, đúng là như chịu tội! Hắn nhìn thấy Trương Dương cầm một chai nước tranh, không khroi nói: uống nước chanh làm gì? Uống rượu đi! Hắn mở tủ rượu lấy ra một chai Louis mười ba, rồi cầm hai cái ly, sau khi rót rượu liền bảo Trương Dương giúp lấy đá trong tủ lạnh.
Trương Dương nói: Đại ca, anh mời tôi tới đây chỉ để uống rượu thôi ư?
Chu Hưng Quốc cười nói: Lâu như vậy rồi chưa gặp nhau, muốn tâm sự cùng anh.
Trương Dương lắc lắc chén rượu, hắng giọng nói: Tôi uống rượu là phải ăn, không có thức ăn thì không chịu được.
Chu Hưng Quốc bật cười ha ha: Thằng nhóc cậu đúng là lắm bệnh. Hắn nhớ ra gì đó, đi tới trước túi hành lý, kéo ra rồi lấy hai bình giấm chua Sơn Tây, đưa cho Trương Dương một bình.
Trương đại quan nhân kinh ngạc nói: Gì vậy?
Chu Hưng Quốc uống một ngụm giấm chua rồi lại uống một ngụm rượu tây, nhíu mày nhắm mắt lại, một lúc sau mới thở hắt ra một hơi: Quá đã!
Trương đại quan nhân tự nhận kiến thức rộng rãi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh uống rượu với dấm chua, hắn há miệng trợn mắt nhìn Chu Hưng Quốc.
Chu Hưng Quốc mở mắt ra, nói: Anh thử xem! Một ngụm dấm chua một ngụm rượu, vừa rượu lại vừa sảng khoái.
Trương đại quan nhân học theo hắn uống một ngụm giấm, lập tức ho khan lia lịa, hắn lắc đầu nói: Thứ này kinh quá, tôi chịu không nổi.
Chu Hưng Quốc cười nói: Đó là anh không biết hưởng thụ.
Trương Dương đổ giấm chua vào trong chén rượu, màu rượu nhìn càng đậm hơn. Hắn lại bỏ vào hai cục đá, ngửa cổ uống cạn cốc giấm chua pha rượu Louis mười ba, sau khi uống xong liền chép miệng nói: Phê, phê!
Lần này đến phiên Chu Hưng Quốc giật mình, loại phương pháp pha rượu này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy. Chu Hưng Quốc cười cười lắc đầu: Thằng nhóc cậu chuyện gì cũng không chịu thua, tranh cường háo thắng lắm.
Trương Dương cười nói: Bất kể là uống rượu hay là ghen thì tôi đều lợi hại hơn anh.
Chu Hưng Quốc cầm bình rượu rót thêm cho hắn, cười nói: Tam đệ, tôi hôm nay gọi cậu tới đây thật ra có một số chuyện muốn nói với cậu.
Trương Dương gật đầu nói: Tôi đã nhìn ra rồi, có một số lời không tiện nói trước mặt người ngoài có đúng không?
Chu Hưng Quốc nói: Cậu nếu thông minh như vậy, có nhìn ra Vĩ Đồng đối với cậu có chút khác lạ không?
Trương đại quan nhân bị câu hỏi đột ngột của Chu Hưng Quốc khiến cho ngây ra, đang cầm ly rượu lại bỏ xuống: Lão đại, lời này tôi sao nghe khó hiểu vậy nhỉ.
Chu Hưng Quốc nói: Lão đệ, kẻ trong cuộc thì mê. Tôi và Kiến Cơ đều đã nhìn ra, Vĩ Đồng đối với cậu hình như đã động chân tình rồi.
Trương đại quan nhân trợn trừng đôi mắt trâu lên: Lão đại, đừng có nói linh tinh, chúng tôi đã là huynh muội kết bái. Mọi người ai cũng vậy thôi, tôi không thấy Vĩ Đồng có gì khác biệt đối với tôi hay là các anh cả.
Chu Hưng Quốc nói: Vậy chứng tỏ cậu thật lòng coi nó như em gái.
Trương Dương dở khóc dở cười: Trời đất chứng giám, tôi thực sự coi cô ta như em gái, tôi nếu có một chút ý đồ nào với nó thì tôi sẽ bị trời đánh chết...
ngừng, đang yên đang lành cậu đi rủa mình làm cái gì? Tôi không phải là không tin cậu. Chu Hưng Quốc ngắt lời Trương Dương.
Trương Dương nói: Đại ca, anh cũng không phải là không biết. Tôi đã đính hôn với Yên Nhiên rồi, chúng tôi sắp kết hôn. Vĩ Đồng cũng biết, cô ta còn tặng chúng tôi lễ vật kết hôn nữa. Các anh nhất định là hiểu lầm rồi, Vĩ Đồng căn bản chính là đã coi tôi như anh ruột, không có ý gì khác cả.
Chu Hưng Quốc nói: Lão đệ à, tôi và Vĩ Đồng đã qeun nhau bao nhiêu năm rồi. Tính cách của nó thế nào thì tôi là người rõ nhất, hơn nữa chuyện này cũng không chỉ một mình tôi nhìn ra, Kiến Cơ cũng cho rằng như vậy, mọi người đều là anh em kết nghĩa, có một số việc trước tiên phải nhắc nhở cậu một chút thì tốt hơn.
Trương đại quan nhân chưa từng nghĩ tới Tiết Vĩ Đồng lại có tình cảm với mình, hắn vẫn coi Tiết Vĩ Đồng như một đứa bé trai, thậm chí còn từng cho rằng Tiết Vĩ Đồng không có hứng thú đối với nam tính, Chu Hưng Quốc vừa nói như vậy, hắn không khỏi suy nghĩ, Tiết Vĩ Đồng đối với mình thật đúng là không giống như bình thường, Trương Dương nói: Đại ca, anh nói chuyện này tôi nên làm gì bây giờ?
Chu Hưng Quốc nói: Mấu chốt của chuyện này là ở cậu, chỉ cần cậu không có tình cảm gì với nó thì tất nhiên sẽ không có vấn đề.
Trương Dương nói: Tôi thực sự coi cô ta như em gái ruột.
Chu Hưng Quốc nói: Cậu cũng đừng để chuyện này trong lòng, tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút thôi, về sau cần phải bảo trì khoảng cách, đừng cho nha đầu kia quá nhiều ảo tưởng.
Trương Dương gật đầu nói: Anh nếu nhắc nhở tôi sớm thì tôi cũng sẽ không nhắc tới chuyện nhờ Tiết lão đề chữ.
Chu Hưng Quốc cười nói: Có gì đâu, giữa an em giúp nhau chút cũng là điều nên làm, cậu tìm Tiết lão xem như tìm đúng người rồi, chỉ cần ông ta thích khẩu vị của rượu này thì mười phần sẽ giúp cậu đề chữ. Sự nhắc nhở của Chu Hưng Quốc đối với Trương Dương mà nói là rất đúng lúc, giữa hắn và Tiết Vĩ Đồng chưa bao giờ có suy nghĩ tới phương diện tình cảm nam nữ, chuyện này phát sinh càng nghiệm chứng một chuyện, tình bạn thuần túy giữa nam và nữ cơ hồ là không tồn tại, Trương đại quan nhân quyết định về sau phải bảo trì khoảng cách thích hợp với Tiết Vĩ Đồng.
Có điều chuyện đã được định ra thì không tiện thay đổi, ví dụ như nói tới bái phỏng Tiết lão. Tiết Vĩ Đồng đối với chuyện mà Trương Dương nhờ vả luôn rất coi trọng, ngày hôm sau liền an bài chuyện này, để Trương Dương buổi chiều cùng cô ta đi gặp ông nội.
Tiết lão trong khoảng thời gian này đều sống ở biệt thự phía tây ở kinh thành, căn biệt thự này là lễ vật mừng thọ tám mươi tuổi của con trai Tiết Thế Luân cho ông ta, con cái của Tiết lão tòng chính không nhiều lắm, quan viên cao nhất trong chính đàn là con lớn nhất của ông ta Tiết Thế Thông, hiện giờ là bí thư tỉnh ủy Kiềm Nam, nhưng nhân tài ở phương diện buôn bán thì xuất hiện lớp lớp, trong đó người nổi bật nhất phải kể tới con thứ ba của ông ta là Tiết Thế Luân, cũng chính là cha của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Thế Luân tòng chính rất sớm, sau khi cải cách mở cửa thì dứt khoát bỏ làm công chức bước vào kinh thương, là một trong số những người rời khỏi đại lục tới Hongkong làm kinh thương sớm nhất, về sau lại chuyển tới Âu Mĩ, vào những năm tám mươi thì nhập tịch Canada, vì chuyện này mà Tiết lão rất không vui.
Tiết Thế Luân khác với đám thương nhân Tra Tấn Bắc và Hà Trường An, hoạt động buôn bán của y chủ yếu tập trung ở nước ngoài, đầu tư và sinh ý trong nước cơ hồ không có, điều này khiến cho Tiết Thế Luân so với những người này thì càng có vẻ thần bí hơn, trong thương giới trong nước thậm chí rất ít người biết tên y, nhưng chỉ từ việc Tiết Vĩ Đồng tuổi còn trẻ mà đã dựng lên công viên Dieter ở trong nước, lại có salon chuyên bán xe sang, sau lưng nhất định là vì có Tiết Thế Luân giúp đỡ, tài lực của Tiết Thế Luân tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ phú hào cao nhất trong nước.
Tiết lão đa số thời gian đều ở Nam Hải, trong khoảng thời gian này ở tại khu phía tây là có một nguyên nhân quan trọng, con gái của ông ta là Tiết Anh Hồng bởi vì mang thai đợi sinh nên quay về kinh thành ở, trong khoảng thời gian này Tiết lão và vợ đều đây bầu bạn với con gái.
Trương Dương theo Tiết Vĩ Đồng tới biệt thự, khu biệt thự này được đặt tên là Yến Tây số 1, giá của mỗi căn biệt thự đều hơn trăm ngàn, có thể sống ở đây thì không phú tức quý, biện pháp bảo vệ và quản lý vật nghiệp đều là khá nghiêm mật, nếu không phải có Tiết Vĩ Đồng dẫn đường, Trương Dương rất khó tiến vào được nơi này.
Trương đại quan nhân mở cốp lấy ra hai vò rượu mười cân, bởi vì có sự nhắc nhở của Chu Hưng Quốc tối hôm qua, Trương đại quan nhân hôm nay có vẻ không được tự nhiên lắm, dọc theo đường đi đa số thời gian đều duy trì trầm mặc. Tiết Vĩ Đồng vài lần bắt chuyện với hắn, nhưng hắn đều lộ ra vẻ thờ ư.
Tới trước biệt thự số 99, Tiết Vĩ Đồng bảo Trương Dương đỗ xe vào gara, cô ta mở cửa xe xuống trước, gọi một gã bảo vệ tới giúp Trương Dương khiêng rượu.
Sân Biệt thự rất lớn, phải tới hai mẫu, Trương Dương khiêng một vò rượu đi vào, nhìn thấy Tiết Anh Hồng đang nằm phơi nắng trên ghế, bụng của cô ta đã nhô ra, nhìn thấy Trương Dương tới, Tiết Anh Hồng kinh hỉ vạn phần đứng dậy: Tiểu Trương, không ngờ là cậu?
Trương Dương cười cười đi tới, chào Tiết Anh Hồng: Chào cô Tiết! Hắn gọi theo Tiết Vĩ Đồng.
Tiết Anh Hồng cười nói: Cậu tới đúng lúc lắm, mấy ngày hôm nay thằng bé này đạp ghê quá, cậu giúp tôi bắt mạch đi. Cô ta sở dĩ có thể mang thai, ít nhiều nhờ Trương Dương giúp chồng của cô ta là Nghiêm Tuấn Cường trị chứng vô sinh. Có điều Tiết Anh Hồng không biết tình hình cụ thể, Nghiêm Tuấn Cường không nói chuyện Trương Dương trị tổn thương kinh mạch do tu luyện Thất Thương quyền gây ra cho y, dù sao loại chuyện này cũng liên quan tới mặt mũi của nam nhân, không thể nói được.
Tiết Vĩ Đồng đi sau kháng nghị: Có ai như cô không? Người ta là khách, tay còn đang cầm đồ, cô chưa mời người ta được cốc nước đã bắt người ta giúp bắt mạch rồi.
Tiết Anh Hồng cười nói: Là cô sơ sót!
Trương Dương và tên bảo vệ đố mang hai vò rượu tới phòng khách.
Tiết Vĩ Đồng chỉ cho họ chỗ đặt rượu, cô ta nhìn đồng hồ: Ông nội của em sắp xuống rồi, mỗi ngày cứ đúng ba giờ chiều là ngủ trưa dậy, trong vòng mười phút sẽ ra ngoài hoạt động.”
Trương Dương cũng nhìn đồng hồ, hiện tại vừa đúng ba giờ chiều.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Vĩ Đồng, vừa qua ba giờ là Tiết lão từ trên lầu đi xuống, Tiết lão tuy rằng đã tám mươi mốt tuổi, nhưng trên đầu không có lấy một sợi tóc bạc, lưng thẳng tắp, đi lại mạnh mẽ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, ông ta khi xuống cầu thang đã nhìn thấy Trương Dương, mỉm cười nói: Đồng Đồng, con dẫn khách tới à?