Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân đây là cảm xúc bột phát, Khưu Kim Trụ khẳng định không tính là nhún nhường, thằng ôn này dám mang người tình tới khách sạn Bạch Lộ thuê phòng, hơn nữa còn làm kinh thiên động địa, cái này tất nhiên không tính là nhún nhường.

Khưu Kim Trụ biết hắn vì sao lại nói vậy, có chút xấu hổ cúi đầu xuống, giả bộ chăm chú phẩm tửu.

Trương Dương cũng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, hắn nhấp một ngụm rượu, nói: "Chuyện hôm nay của Phong Trạch nhất trung có ảnh hưởng rất xấu."

Lữ Yên ở bên cạnh nói: "Phong Trạch nhất trung nợ lương cũng không phải là lần đầu tiên, dì ba của tôi dạy ở Phong Trạch nhất trung, lúc trước còn đỡ, từ sau khi xây khu nhà dạy học, tiền lương cơ hồ là không được phát xuống đúng hẹn bao giờ."

Trương Dương nói: "Cái khu nhà dạy học đó xây cũng rất đẹp, nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, tôi hôm nay tới nhà ông thầy giáo Phùng Thiên Du bị bắt, cả nhà năm người phải sống chen chúc trong một căn phòng 26 mét vuông, rất là khó khăn."

Lữ Yến nói: "Lúc Phong Trạch nhất trung chia nhà, nhân viên giáo viên làm rất ầm ĩ, tổng cộng có mấy căn hộ, làm sao mà chia cho nhiều người như vậy được, khẳng định tồn tại vấn đề phân phối không công bằng."

Khưu Kim Trụ nói: "Đúng, lúc đó có hơn mười giáo viên chạy tới chính phủ thành phố liên hợp tố cáo lên trên, vẫn là tôi khuyên họ về.”

Trương Dương nói: "Nếu như các người nhìn thấy tình hình nhà cửa của hiệu trưởng Mạnh Tông Quý, rồi lại tới nhà của Phùng Thiên Du, khẳng định sẽ hiểu vì sao những giáo viên này lại cáo trạng."

Lữ Yên đứng dậy đi lấy thức ăn.

Trương Dương nói: "Mạnh Tông Quý có bối cảnh gì?"

Khưu Kim Trụ hơi ngây ra, gã do dự một lát rồi mới nói: "Y và bí thư Thẩm có quan hệ không tồi, mẹ của bí thư Thẩm là mẹ nuôi của y!"

Lần này thì tới lượt Trương Dương ngây người, hắn không ngờ ảnh hưởng của Thẩm Khánh Hoa ở Phong Trạch lại lớn đến vậy, quan hệ lại rộng đến vậy, mình tới chưa được mấy ngày, vậy mà những người phụ trách của mấy bộ môn mà mình vừa tiếp xúc đều có quan hệ với y, cục trưởng cụ tài chính Ngô Kiến Tân là em rể của y, cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống là em vợ của y, hiệu trưởng Mạnh Tông Quý của Phong Trạch nhất trung là em trai nuôi của y. Vị bí thư thị ủy này đúng là tiến cử người hiền không ngại người thân.

Trương Dương nhìn Khưu Kim Trụ, thầm nghĩ Khưu Kim Trụ này chắc không phải là cũng có quan hệ với Thẩm Khánh Hoa chứ?

Khưu Kim Trụ và Thẩm Khánh Hoa không có quan hệ gì, có điều hắn và Triệu Quốc Đống từng là bạn học. Khưu Kim Trụ từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được gì đó, gã giải thích: "Tôi và Triệu Quốc đống là bạn tiểu học, kỳ thực tôi vào cảnh sát còn sớm hơn hắn, lúc ở đồn công an, tôi là thượng cấp của hắn!"

Trương Dương có chút hứng thú nói: "Hiện tại hắn là cục trưởng còn anh là đại đội trưởng!"

Khưu Kim Trụ gật đầu: "Trước đây cha tôi là đồn trưởng đồn công an Lương Trại, tôi là con cháu cảnh sát, cho nên lúc ban đầu thăng tiến nhanh hơn hắn, nhưng cơ sở của hắn thì lại vững hơn tôi." Cơ sở mà Khưu Kim Trụ chỉ tất nhiên chính là anh rể của Triệu Quốc Đống là bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa.

Trương Dương nói: "Trong triều có người làm quan, từ cổ chí kim đều là đạo lý này, có lẽ năng lực của anh mạnh hơn hắn, nhưng anh không có bối cảnh, anh chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh bị lãnh đạo thôi." Câu này nói đúng chỗ đau của Khưu Kim Trụ, vụ án giết người liên hoàn năm năm trước kỳ thực là do gã phá, nhưng sau cùng công lao lại bị Triệu Quóc Đông cướp đi. Triệu Quốc Đống bắt đầu từ lúc đó cũng một đường thăng thiên, cho tới vị trí hiện tại, mà gã thì chỉ có thể đành ở bên dưới người ta, nếu như phần công lao lúc đó được ghi cho mình, có lẽ vị trí của gã và Triệu Quốc Đông sẽ thay đổi cho nhau. Đây cũng là nguyên nhân mà Khưu Kim Trụ ở trong lòng một mực không phục Triệu Quốc Đống, trên nghiệp vụ, trên năng lực gã cho rằng mình xuất sắc hơn Triệu Quốc Đông, nhưng ở cái đất Phong Trạch này, bất kể là gã có nỗ lực như thế nào, giành được thành tích như thế nào, người được ghi công vẫn là Triệu Quốc Đống, gã chỉ có thể làm vật nền, Khưu Kim Trụ bởi vì sự thực này mà biến thành cam chịu, không có ý chí tiến thủ.

Trương Dương không biết bí mật này của Khưu Kim Trụ, sự chú ý của hắn hiện tại đều tập trung lên hệ thống giáo dục, bỏ qua sự kiện bãi khóa hôm nay không nhắc tới, Trương Dương nhìn thấy hai sự thực, một là điều kiện gia đình khác biệt một trời một vực giữa Phùng Thiên Du và hiệu trưởng Mạnh Tông Quý, hai là cục giao dục có không ít lãnh đạo có căn hộ trong ký túc xá giành cho nhân viên, giáo viên của Phong Trạch nhất trung, chuyện này đủ để chứng minh trong hệ thống giáo dục của Phong Trạch tồn tại vấn đề rất lớn. Trương Dương đã quyết định làm rõ chuyện này, phải giải quyết vấn đề bãi khóa của Phong Trạch nhất trung từ căn bản. Trương Dương hạ giọng kể lại hai vấn đề mà mình phát hiện lại cho Khưu Kim Trụ.

Khưu Kim Trụ nói: "Mạnh Tông Quý là chiến sĩ thi đua của tỉnh, là một trong những nhân vật đại biểu của Giang Thành. Anh nếu muốn xử lý y, sợ rằng sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết, con người của Lưu Cường tôi hiểu, nhưng y có lão bà lợi hại, lão bà của gã là Triệu Kim Phân, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh của thành phố chúng ta. Triệu Kim Phân và Triệu Quốc Đống có quan hệ chị em họ xa."

Trương Dương trợn tròn mắt, ta x, không thể nào chứ, Phong Trạch này gần thành nhà riêng của Thẩm Khánh Hoa rồi, mấy người phụ trách của các bộ môn quan trọng đều là người nhà của y. Cái này ở những là ở Giang Thành ít thấy, cho dù là ở Bình Hải, ở toàn Trung Quốc cũng ít thấy kết cấu chính trị như vậy.

Khưu Kim Trụ nói: "Thị trưởng Trương, xem ra anh thật sự không hiểu nhiều về tình huống của Phong Trạch rồi, Phong Trạch chúng tôi chỉ có một người tiếng nói quyết định, đó chính là bí thư Thẩm, y ở Phong Trạch chủ chính nhiều năm như vậy, các khu, các xã trấn của Phong Trạch, cơ hồ tất cả đều phải thông qua tay y mới có thể được đề bạt, có thể nói cán bộ cơ tầng Phong Trạch có quá nửa là môn snh của bí thư Thẩm."

Trương Dương chạm cốc với Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ nói: "Có điều ngài đừng hoài nghi vấn đề kinh tế của bí thư Thẩm, danh tiếng của bí thư Thẩm ở Phong Trạch rất tốt, người dân đều cho rằng y là thanh quan số một của Phong Trạch từ trước tới giờ, mỗi năm y đều từ tiền trợ cấp của mình lấy ra một phần để quyên cho viện phúc lợi Phong Trạch, tới hiện tại cả nhà ông ta vẫn sống trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở viện gia thuộc thị ủy, năm ngoái lúc cha bí thư Thẩm qua đời, người tới tặng lễ xếp thành hàng dài. Bí thư Thẩm ở trước mặt tất cả mọi người trả lại tiền phúng, lại công bố danh sách ngay tại đương trường, dạng quan viên này thật sự là hiếu thấy."

Trương Dương nói: "Đúng là hiếm thấy, cứ như là thánh nhân vậy."

Khưu Kim Trụ nghe ra ý vị chế giễu trong câu nói của hắn, liền cười theo: "Thị trưởng Trương, anh đã tin tôi như vậy thì nói chuyện này cho tôi nghe đi, tôi cho anh một kiến nghị, chuyện mà anh tra ra được, trước tiên hồi báo cho bí thư Thẩm, xem xem y nói sao."

Trương Dương gật đầu, lời này của Khưu Kim Trụ không phải là không có đạo lý. Ở trong lòng hắn đã hình thành một dấu hỏi rất lớn đối với bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, bất kể là sự bất mãn cực lớn lúc ban đầu Lương Diễm để lộ với Thẩm Khánh Hoa, hay là Thẩm Khánh Hoa ở trong chính phủ thị ủy ra vẻ chủ nghĩ nghĩa hình thức thanh liêm, hay là vấ đề nổi lên trong hệ thống giáo dục hiện tại, hắn luôn cảm thấy con người của Thẩm Khánh Hoa rất phức tạp, thậm chí chưa chắc đã thanh liêm như biểu hiện của y.

Lữ Yến dẫn nhân viên phục vụ vào, lần này mang tới sáu món nóng, Trương Dương không khỏi cười nói: "Tôi bảo này quản lý Lữ, bảo cô cứ tùy tiện gọi mấy món thôi, sao cô lại làm long trọng đến vậy."

Lữ Yến cười nói: "Đã bảo là hôm nay tôi mời khách rồi mà, nếu thức ăn mà ít thì các anh lại bảo tôi nhỏ nhen!"

Trương Dương cười nói: "Mau ngồi xuống uống rượu đi, chúng ta say một trận nào!"

Thông qua cuộc nói chuyện tối hôm đó, Trương Dương đã hiểu sâu không ít về Phong Trạch, ngày hôm sau, hắn án chiếu theo kiến nghị của Khưu Kim Trụ, tới văn phòng của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, hồi báo lại tình huống mà mình nhìn thấy ở Phong Trạch nhất trung cho Thẩm Khánh Hoa, Trương đại quan nhân đã chuẩn bị rất đầy đủ, trước khi hắn đến gặp Thẩm Khánh Hoa, đặc biệt mang theo bản photo chứng minh bất động sản của bảy vị lãnh đạo cục giáo dục.

Thẩm Khánh Hoa cầm bản chứng minh bất động sản mà Trương Dương đưa, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương. Phát hiện Trương Dương vẫn đứng đó, liền nói khẽ: "Ngồi đi!"

Trương Dương kéo ghế ngồi xuống: "Tình huống hôm nay của Phong Trạch nhất trung sao rồi?"

"Hôm nay trường học đã khôi phục lại trật tự, các học sinh đều thi giữa kỳ, không tiếp tục gây chuyện này!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu: "Người khởi xướng chuyện này là ai?"

Trương Dương thế là liền kể lại vì sao chuyện này xảy ra từ đầu đến cuối, sau cùng đưa ra lời tổng kết: "Mạnh Tông Quý thân là hiệu trưởng, không làm tốt trách nhiệm của một người quản lý, thiếu lương của nhân viên giáo viên, sau khi sản sinh mâu thuẫn với giáo viên, không đi hòa giải mâu thuẫn, ngược lại còn báo cánh sát, bảo đồn công ta gia nhập, khiến cho mâu thuẫn càng kích hóa, từ đó mới dẫn tới toàn bộ giáo viên bãi khóa, tôi cho rằng Mạnh Tông Quý nên chịu trách nhiệm, đồn trưởng đồn công an khu vực Trần Đại Lực trong quá trình xử lý chuyện này rõ ràng có tồn tại hành vi thiên vị và trái với nguyên tắc, tôi đã yêu cầu cơ quan công an xử lý nghiêm túc vấn đề vi phạm kỷ luật của anh ta."

Thẩm Khánh Hoa hơi ngửa ra sau theo thói quen, cái ghế ở phía dưới phát ra tiếng cót két rất khó chịu.

Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, tối qua tôi tới nhà của Phùng Thiên Du, một nhà năm người của ông ta phải ở trong một căn hộ có 26 mét vương, có lẽ rất nhiều nói là ông ta không phù hợp điều kiện được chia nhà, nhưng có một sự thực, bảy vị cán bộ lãnh đạo của cục giáo dục ở Phong Trạch nhất trung đều được phân nhà, tôi muốn hỏi, những người này rốt cuộc là có tư cách gì mà được chia nhà phúc lợi của Phong Trạch nhất trung."

Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, vấn đề mà cậu đề xuất rất sắc bén, rất tốt. Chuyện này phải tra cho rõ, nếu như bên trong tồn tại hành vi trái phép, nhất định phải xử lý nghiêm túc, tuyệt không bao che."

Trương Dương chính là đợi câu nói này của Thẩm Khánh Hoa, hắn rất cẩn thận hỏi: "Bí thư Thẩm, tôi có phải là tiếp tục tra thêm không?"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Đương nhiên là phải tiếp tục tra rồi! Không tra rõ chuyện này, lại sao khiến các giáo viên của Phong Trạch nhất trung tâm phục được? Chúng ta là một xã hội công bằng, quyết không cho phép bất kỳ việc bất hợp pháp, làm trái kỷ cương nào tồn tại, nếu không thì các lão bách tính sẽ nhìn chúng ta như thế nào?"

Những lời này của Thẩm Khánh Hoa chẳng khác nào cho Trương Dương ăn định tâm hoàn, hắn cầm tài liệu chứng minh bất động sản lên, nói: "Bí thư Thẩm, tôi đi tìm người có trách nhiệm tương quan để hỏi cho rõ đây!"

Từ sau khi Trương Dương tới nhà Mạnh Tông Quý để khảo sát hiện tường, Lưu Cường đã đoán trước rằng hắn sẽ gây khó dễ ở trên chuyện ký túc xá nhân viên giáo viên Phong Trạch nhất trung, chuyện mấy vị lãnh đạo của cục giao dục được phân nhà ở Phong Trạch nhất trung nhất định sẽ bị tra ra. Quả nhiên, ngày hôm sau Trương Dương liền gọi y tới, muốn đặt chuyện này lên bàn.

Thái độ của Trương Dương vẫn tính là hòa ái, trước khi chưa làm rõ chân tướng của vấn đề, hắn vẫn là dùng tiêu chuẩn của một đồng chí đối đãi với Lưu Cường: "Lão Lưu, anh có thể giải thích một chút không? Vì sao bảy đồng chí của cục giáo dục ác anh lại được phân nhà trong ký túc xá nhân viên giáo viên của Phong Trạch nhất trung?"

Lưu Cường nói: "Thị trưởng Trương, chuyện này rất đơn giản, Phong Trạch nhất trung chỉ dựa vào trường của bọn họ không thôi thì không thể nào xây được tòa nhà dạy học và ký túc xá, ngân sách mà thị lý phát cho cũng không đủ, tiền mặt của bọn họ không đủ, cho nên cục giáo dục của chúng tôi mới ứng ra một khoảng tiền công trình, để hồi báo, bọn họ cấp cho chúng tôi bảy căn hộ. Còn bảy căn hộ này vì sao lại phân cho bảy người này, là kết quả mà mọi người đánh giá tập thể!" Biểu hiện của Lưu Cường rất trấn định, không cho rằng mình có bất kỳ chỗ nào vượt quá quy định.

Trương Dương nói: "Lão Lưu, anh là cục trưởng cục giáo dục, hệ thống giáo dục xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cho rằng nên làm thế nào đây?" Trương Dương ý thức được Lưu Cường khẳng định đã có chuẩn bị, cho dù là bọn họ đoạt được bảy căn hộ đó một cách không hợp lý, nhưng lại không có chỗ nào phạm pháp, nếu như chuyện cục giáo dục ứng tiền là thật, vậy thì bọn họ được phây mấy căn cũng là hết sức bình thường.

Lưu Cường nói: "Thị trưởng Trương, hệ thống giáo dục xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là cục trưởng cục giáo dục tôi đúng là khó mà tránh được trách nhiệm, trước mắt tôi đang phối hợp cùng với phía cục tài chính, hi vọng có thể nhận được một khoản ngân sách, trước tiên phát lương còn thiếu cho các giáo viên, sau khi ổn định tình tự của họ, thì mới giải quyết từng vấn đề một."

Trương Dương nhìn Lưu Cường, thằng cha này cũng là một con cáo giảo hoạt, Trương Dương đột nhiên hỏi: "Cục giáo dục các anh ứng bao nhiêu tiền?"

Lưu Cường ngây ra một lát rồi mới nói: "Hai mươi vạn!"

Trương Dương nói: "Bảy căn hộ đó anh định xử lý thế nào?"

Lưu Cường hiểu rõ, vị phó thị trưởng trẻ tuổi này đã khóa chặt mâu thuẫn lên bảy căn phòng đó, hắn là đang tạo áp lực cho mình, bởi vì chuyện của căn hộ mà xử cảnh của mình rất bị động, ứng tiền không thể là lý do để giành bảy căn phòng đó, nếu như truy đến cùng, cái cớ này rõ ràng là không thể thành lập, trong lòng Lưu Cường đang đấu tranh kịch liệt, một lát sau mới hạ quyết tâm, nói: "Bảy căn phòng đó tôi sẽ cố gắng động viên các đồng chí giao ra."

Trương Dương chính là đợi câu nói này của Lưu Cường, hắn mỉm cười bảo: "Anh yên tâm đi, hai mươi vạn mà cục giáo dục các anh ứng ra, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp giải quyết!"

Lúc này thư ký Phó Trường Chinh vội vàng chạy vào, nhìn thấy Lưu Cường ở đây, gã ổn định lại tình tự rồi mới nói: "Thị trưởng Trương, Phong Trạch nhất trung lại xảy ra chuyện rồi!"

Trương Dương nói: "Chuyện gì vậy?"

"Tạ Đức Tiêu nhận xây công trình tòa nhà dạy học của Phong Trạch nhất trung mang theo hơn hai mươi công nhân, vây quanh phòng hiệu trưởng, đang đòi trả tiền công trình!"

Lâm Cường trong lòng trầm xuống, lúc này sao lại xảy ra chuyện phiền phức này chứ.

Trương Dương vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói: "Phản rồi, một chủ thầu không ngờ lại dám làm loạn trật tự trường học, trong mắt anh ta còn có vương pháp nữa hay không? Gọi cho phía cục công an đi, bảo họ phái người tới!"

Lưu Cường nói: "Tôi đi xem thế nào!"

Trương Dương tức giận nhìn gã, nói với Phó Trường Chinh: "Chuẩn bị xe, chúng ta tới xem thế nào?"



Khiến Trương Dương tức giận là, lần này xe con của chính phủ thành phố toàn bộ đều phái đi rồi, các phó thị trưởng toàn bộ đều ra ngoài quán triệt công tác kháng hạn, cho nên xe con có chút công không đủ cầu. Trương Dương bất đắc dĩ chỉ đành ngồi chiếc xe xinh xắn của Lưu Cường tới Phong Trạch nhất trung.

...

Khi tới Phong Trạch nhất trung, mới phát hiện tình huống so với Phó Trường Chinh nói thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, Tạ Đức Tiêu nhận thầu dẫn hơn năm mươi nông dân vân kín phòng làm việc của hiệu trưởng, có thể nói là không chủ phòng hiệu trưởng mà còn cả phòng phó hiệu trưởng, phòng giáo viên, khoa tài vụ, Tạ Đức Tiêu lần này làm rất ầm ĩ. Rất nhiều giáo viên đều chạy tới xem náo nhiệt, các học sinh đang tiến hành thi giữa kỳ, học sinh thì xong cũng vây tới xem náo nhiệt, hiện trường lộ ra vẻ vô cùng hỗn loạn.

Trương Dương nhìn tỉnh cạnh ở trước mặt thì lại bốc hỏa, hắn nói với Lưu Cường: "Sao cảnh sát vẫn chưa tới?"

Lưu Cường cười khổ, nói: "Để tôi liên hệ lại!" Gã đi sang một bên gọi điện thoại, lần này điện thoại trực tiếp gọi cho cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống.

Điện thoại của Triệu Quốc Đống thủy chung ở trong trạng thái tắt máy, Lưu Cường gọi tới văn phòng, cảnh sát nhận điện thoại chỉ nói là Triệu Quốc Đống đang mở một cuộc họp về một vụ án quan trong, hiện tại không tiện làm phiền. Lưu Cường mặt mày khổ não chạy tới cạnh Trương Dương: "Thị trưởng Trương, hiện tại không liên hệ được với cục trưởng Triệu!"

Trương Dương tức giận trừng mắt lườm thằng cha này một cái, cầm điện thoại lên gọi Khưu Kim Trụ, không ngờ điện thoại của Khưu Kim Trụ cũng bị tắt.

Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút không ổn, hắn nói với Phó Trường Chinh: "Đồn công an khu vực có ai tới không?"

Phó Trường Chinh nói: "Không thấy người của họ tới!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Được, tiểu Phó, cậu tiếp tục báo cảnh sát cho tôi, trong vòng mười phút, tôi mà không thấy cảnh sát nào tới, thì sẽ kiện họ không làm tròn trách nhiệm!" Nói xong câu này, Trương Dương sải bước về phía tòa nhà, có người nhận ra vị phó thị trưởng nhỏ tuổi này, nhao nhao nhường đường, ở giữa liền hiện ta một thông độ nhỏ hẹp, Trương Dương đi tới tầng ba, nhìn thấy đám công nhân, nông dân cầm búa cầm xẻng đó, lạnh lùng nói: "Làm cái gì đấy? Chạy tới trường học gây chuyện à? Có biết quấy nhiễu trật tự trường học, nhiễu loạn trị an xã hội là phạm tội hay không?"

Một giọng nói khinh thường ở trong đám người vang lên: "Quấy nhiễu thì sao chứ, nhiễu loạn thì sao chứ, trường họ bọn họ không trả tiền công trình cho chúng tôi. Tôi không phát lương được, các công nhân không có cơm ăn, sắp không sống được rồi!"

Ánh mắt của Trương Dương nhìn thẳng về phía trước, một nam tử trung niên hói đầu từ trong đám người đi ra, gã khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, trên đầu chỉ xung quanh là có tóc, ở giữa thì trọc lốc, lúc nói chuyện mắt đạo lia lịa, vừa nhìn đã biết không phải hạng tử tế gì, người này chính là Tạ Đức Chiêu nhận thầu tòa nhà dạy học.

Trương Dương nói: "Anh là ai?"

Tạ Đức Tiêu nói: "Tôi tên là Tạ Đức Tiêu, chủ nhận thầu ký túc xá và tòa nhà dạy học của trường này chính là tôi, xây lên rồi mà bọn họ vẫn còn thiếu tôi hơn một trăm vạn, án chiếu theo quy định, tiền công trình khi tòa nhà đi vào sử dụng thì nên trả rồi, nhưng từ đầu năm tới giờ, hơn nửa năm qua rồi mà bọn họ vẫn chưa trả tiền. Tôi cũng phải ăn cơm, mà nhiều công nhân như vậy ở dưới tay tôi cũng phải sống chứ."

Lưu Cường nhắc nhỏ Tạ Đức Tiêu: "Tạ Đức Tiêu, anh ăn nói kiểu gì thế? Đây là thị trưởng Trương mới tới của chúng tôi!"

Tạ Đức Tiêu nói: "Thị trường thì sao chứ? Thị trưởng cũng phải nói đạo lý, nợ thì phải trả. Tôi tìm Mạnh Tông Quý cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!" Gã quay người lại, nói: "Các anh em, tôi nói có đúng không?"

Mấy chục dân công đồng thời phụ họa: "Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa!"

Trương Dương cười lạnh, gật đầu nói: "Tạ Đức Tiêu, chẳng lẽ anh không biết rằng ở trên thế giới này có rất nhiều lúc là không nói đạo lý ư?"

Tạ Đức Tiêu nói: "Làm chuyện gì thì cũng phải theo lý, quan có to hơn nữa thì cũng phải nói tới chữ lý!"

Trương Dương giơ đồng hồ lên nhìn thời gian: "Tôi cho anh một phút, lập tức mang những công nhân này rút đi cho tôi.”

"Tôi nếu nói không thì sao nhỉ?" Tạ Đức Tiêu trừng hai mắt lên, không hề coi vị phó thị trưởng này vào đâu.

Trương Dương không để ý đến gã, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tràng diện rơi vào cảnh giằng co ngắn ngủi.

Tạ Đức Tiêu tuy rất ngang ngược, nhưng đám nông dân công thì lại có người sợ rồi, có câu: Dân không đấu lại với quan, phó thị trưởng dối với lão bách tính bình thường mà nói thì đúng là có sức uy hiếp rất lớn.

Trương Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười gật đầu với Tạ Đức Tiêu, sau đó một quyền đánh vào ngực gã, dưới ánh mắt của mọi người, Tạ Đức Tiêu bị đánh cho ngã ngửa ra sau, lúc nằm xuống dưới đất thì đã bât tỉnh nhân sự.

Không ai ngờ vị phó thị trưởng đại nhân này lại xuất thủ, tình tự của nông dân công ở xung quanh có chút không khống chế được, bọn họ vây quanh Trương Dương, Trương Dương trừng mắt hổ lên, trong lúc liếc nhìn một cỗ sát khí cường đại tỏa ra xung quanh, dọa cho đám nông dân công lập tức không dám tiến lên trước nữa. Đây chính là khí trường, Lưu Cường ở bên cạnh Trương Dương rõ ràng cảm thấy có một luồng hơi lạnh, không khỏi run lẩy bẩy.

Trương Dương nói: "Hiện tại lập tức rời khỏi trường học cho tôi, nếu không người tham gia gây chuyện toàn bộ đều bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật!" Câu này của Trương Dương lập tức mang lại hiệu quả, có nông dân công đã bắt đầu ly khai.

Lưu Cường nhìn Tạ Đức Tiêu nằm bất động trên mặt đất, gã có chút hiếu kỳ tới dò xét mũi Tạ Đức Tiêu, không ngờ lại không có hơi thở, Lưu Cường biến sắc, gã lại ghé sát vào ngực Tạ Đức Tiêu nghe ngóng, hô khẽ: "Tắt thở rồi!"

Trương Dương thản nhiên nói: "Ồ? Tắt thở rồi à?" Giống như là chuyện này không liên quan gì tới hắn vậy.

Lúc này hiệu trưởng Mạnh Tông Quý nhếch nhác từ trong văn phòng thò đầu ra, nghe nói Tạ Đức Tiêu tắt thở rồi, vội vàng bảo phòng y tế gọi giáo y tới, giáo y sau khi kiểm tra cho Tạ Đức Tiêu lập tức đưa ra kết luận rằng Tạ Đức Tiêu đã tử vong.

Vừa nghe nói Tạ Đức Tiêu đã chết, tất cả mọi người đều lùi ra xa, đám nông dân câm đó cũng chỉ sợ tránh không kịp, tuy là Trương Dương đánh chết Tạ Đức Tiêu, nhưng bọn họ cũng tham dự gây chuyện, chuyện hôm nay ầm ĩ rồi, ai cũng biết rằng ở lại có thể sẽ bị liên lụy.

Lưu Cường mặt mày khổ sở nói với Trương Dương: " Phó thị trưởng Trương, phiền phức rồi, phiền phức rồi!"

Trương Dương trấn định như thường, nói: "Có gì mà phiền, người là tôi đánh, có liên quan gì tới ông đâu?"

Lưu Cường thầm nghĩ đương nhiên là không liên quan gì tới tôi rồi, anh xui xẻo rồi, anh gặp phiền phức rồi. Phó thị trưởng thì sao chứ? Phó thị trưởng giết người thì cũng phải chịu chế tài của pháp luật, y tránh sang một bên gọi điện thoại, vẫn là gọi tới cục công an, vẫn là báo cảnh, có điều nội dung thông báo lần này là phó thị trưởng Trương Dương đánh chết người rồi.

...

Mười lăm phút sau, ba chiếc xe cảnh sát gầm rú lái vào trong vườn trường Phong Trạch nhất trung, nhân vật chủ yếu của cục công an thành phố Phong Trạch đều xuất động toàn bộ, cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống, phó cục trưởng Trình Diễn Đông đi theo sau gã, phó đại đội trưởng đại đội hình cảnh dẫn mấy cảnh sát đi vào sau cùng, Khưu Kim Trụ lúc này tâm tình rất phức tạp, vừa rồi bọn họ đều ở trong phòng họp cục công an tiến hành thảo luận án tình, Triệu Quốc Đống yêu cầu tất cả những người liên quan phải có mặt, gã đã dự cảm được có chuyện chẳng lành phát sinh. Quả nhiên, không lâu sau thì nghe thấy chuyện Trương Dương đánh chết người, Triệu Quốc Đống sau khi nghe nói tới chuyện này thì rất hưng phấn, cơ hồ là gọi toàn bộ nhân vật quan trọng của cục công an tới, gã tuyệt đối không phải bảo mọi người tới phân tích án tình mà là bảo họ tới xem náo nhiệt. Triệu Quốc Đống trên đường còn đặc biệt gọi cho anh rể, bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, báo cáo chuyện Trương Dương đánh chết người, thái độ của bí thư Trầm rất rõ ràng, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, nếu như Trương Dương vi phạm pháp luật thì cũng phải bắt hắn.

Phó Trường Chinh cố nén sự sợ hãi trong lòng, lại sờ mạch môn của Tạ Đức Tiêu, vẫn không có phản ứng, Phó Trường Chinh nhìn vị phó thị trưởng trẻ tuổi này với ánh mắt đồng tình, Trương Dương trẻ tuổi như vậy, bởi vì một quyền lúc xung động mà hủy đi tiền đồ tốt đẹp. Phó Trường Chinh vừa sản sinh ra một chút hào cảm với vị lãnh đạo này, bởi vì Trương Dương tuy không câu nệ tiểu tiết, nhưng dẫu sao cũng là một người được việc.

Triệu Quốc Đống mặt mày nghiêm túc đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Phó thị trưởng Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương hỏi lại: "Các anh vì sao bây giờ mới tới? Từ đồn công an tới cục công an đều bãi công vào lúc này à, trùng hợp quá nhỉ!"

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ con mẹ mày ra vẻ cái chó gì, giờ là mày đánh chết người, phó thị trưởng thì làm sao? Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, mày có hậu đài thì phiền phức lần này cũng không dễ giải quyết đâu, pháp y đi theo sau tới kiểm tra thân thể của Tạ Đức Tiêu, ngẩng đầu nói với Triệu Quốc Đống: "Cục trưởng Triệu, Tạ Đức Tiêu đã chết rồi!"

Mặt Triệu Quốc Đống phủ lên một lớp sương, gã uy nghiêm nói: "Thị trưởng Trương, xin anh theo chúng tôi về cục công an, phối hợp điều tra vị án Tạ Đức Tiêu tử vong!"

Trương Dương nói: "Vừa rồi lúc Tạ Đức Tiêu dẫn người tới gây chuyện các anh đang làm gì? Sao lúc này thì lại tới nhanh thế, với cách làm việc này của các anh, có xứng với huy hiệu cảnh sát đeo trên người không?"

Triệu Quốc Đống tức giận, nói: "Chúng tôi làm thế nào thì không cần anh chỉ tay chỉ chân, anh tốt nhất nên nghĩ về bản thân mình ấy, sau này trên tòa nên giải thích thế nào với thẩm phán!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Giải thích cái gì? Tôi ra tòa để làm gì?"

Triệu Quốc Đống chỉ vào thi thể của Tạ Đức Tiêu, trong mắt đầy vẻ đắc ý, từ lúc Trương Dương tới Phong Trạch, gã đã ý thức được người này sớm muộn gì cũng gây chuyện, nhưng không ngờ hắn lại để xảy ra chuyện nhanh như vậy, cái này không trách được ai khác, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn, một quyền này đã triệt để xóa sạch tiền trình tốt đẹp của hắn.

Trương Dương nói: "Anh muốn bắt tôi?"

Triệu Quốc Đống gật đầu: "Quốc có quốc pháp, xin anh phối hợp với công tác của cúng tôi, nếu không thì tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn phi thường!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Nếu như tôi không phối hợp thì sao?"

Triệu Quốc Đống gạt đầu, lớn tiếng nói: "Đội trưởng Khưu, bắt anh ta lại!"

Triệu Quốc Đống lúc nói ra câu này, trong lòng thực sự là khoan khoái tới cực điểm, Trương Dương mày không phải là lợi hại lắm ư? Tới địa bàn Phong Trạch rồi thì cũng bị té ngã, cũng phải nằm trong tay tao thôi, tao vốn không muốn mày chết nhanh như vạy, nhưng mày lại chủ động dâng cơ hội tới tay tao, từ chối thì bất kính lắm cơ!

Khưu Kim Trụ mặt lộ ra vẻ khó xử, cái mà gã thật sự sợ là trong tay Trương Dương đang nắm cái thóp của gã, nếu như Trương Dương thật sự xảy ra chuyện, khó tránh khỏi nói chuyện của mình ra, gã mặt mày khổ sở, nói: "Cục trưởng Triệu..."

Sắc mặt Triệu Quốc Đống trầm xuống, nói: "Bắt về!" nếu như không phải là đoán định Trương Dương lần này không thể lật mình, Triệu Quốc Đống cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, gã đã quên mất một câu, khi không lưu lại dư địa cho người khác, chẳng khác nào là tự chặn đường lui của mình.

Trương Dương đi tới trước mặt Tạ Đức Tiêu, đột nhiên giơ chân lên đá một cái vào bụng gã, lạnh lùng nói: "Này thì giả chết!"

Tình cảnh khiến tất cả mọi người không ngờ tới đã phát sinh, Tạ Đức Tiêu được pháp y tuyên cáo tử vong ái chà một tiếng, ôm bụng từ dưới đất ngồi dậy, gã không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, mặt mày ngơ ngác, thở mấy hơi rồi mới nhớ ra Trương Dương đấm gã, liền chỉ vào Trương Dương: "Anh làm thị trưởng mà sao lại tùy tiện đánh người như thế!"

Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, nhưng sự chuyển đổi của hoàn cảnh quá nhanh, với trí thông minh của Triệu Quốc Đống cũng khó mà thích ứng được với những biến hóa đột nhiên phát sinh này, vẻ mặt của gã xấu hổ tới cực điểm, hết xanh rồi lại tím, hai tay nắm chặt, trong đầu trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng biến thành dồn dập, gã ý thức được mình bị người ta bẫy rồi, nhưng gã lại không biết cụ thể đã phát sinh chuyện này, nhìn Trương Dương mặt mày đắc ý, gã không biết nên nói gì cả.

Khưu Kim Trụ không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn có cảm giác đây là chuyện đương nhiên, vị phó thị trưởng mới tới này đã mang lại cho hắn quá nhiều sự bất ngờ rồi.

Người cao hứng nhất là Phó Trường Chinh, Tạ Đức Tiêu không chết, tội ngộ sát không thành lập, cũng chính là nói Trương Dương không sao cả!

Lưỡi của Triệu Quốc Đống biến thành tê dại, gã hàm hồ nói: "Thị trưởng Trương..."



Trương Dương không chút khách khí ngắt lời gã: "Tạ Đức Tiêu mang theo hơn năm mươi nông dân công tới trường học gây chuyện, ảnh hưởng tới trật tự của trường học, làm nhiễu loạn trị an xã hội, từ lúc có chuyện tới giờ, cảnh sát các anh mới tới, hiệu suất thật sự là không bình thường!"

Triệu Quốc Đống trong lòng hiểu rõ, chuyện này mình mới là ngã trong tay người ta, Trương Dương bố trí cái bẫy cho mình chui vào, gã cũng rất bất hạnh chui vào thật, hơn nữa vừa rồi còn không lưu lại một chút dư địa nào cho Trương Dương, kỳ thực là gã tự chặn đường lui của mình, nếu như vừa rồi nói chuyện khách khí ở hơn một chút, tràng diện cũng sẽ không bị động đến vậy. Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể nhận tội thôi, Triệu Quốc Đống cười bồi: "Thị trưởng Trương, lần này là công tác của chúng tôi chậm trễ, tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, tuy cứu trách nhiệm của đồn công an khu vực, tuy cứu tới cùng!"

Trương Dương cười nói: "Dân cảnh của đồn công an khu vực không có gan lớn như vậy, mà tôi cũng không có thời gian truy cứu trách nhiệm của họ, tôi chính là tìm anh, chuyện ngày hôm nay, tôi phải tìm anh!" Trương đại quan nhân ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra câu này, chẳng khác nào chính thức tuyên bố, Triệu Quốc Đống anh phải chịu trách nhiệm chuyện hôm nay.

Khưu Kim Trụ đứng ở bên cạnh mà sướng thầm trong lòng, thằng ôn này hiện tại có một cái bệnh, đó là chỉ mong sao tất của mọi người còn xui xẻo hơn gã, chỉ mong sao tất cả mọi người đều té ngã trong tay Trương Dương, như vậy mới sảng khoái.

Triệu Quốc Đống lập tức hành động, đuổi đám người xeo náo nhiệt đi, còng Tạ Đức Tiêu lại, Tạ Đức Tiêu ủy khuất, kỳ thực gã cũng là có chuẩn bị mà tới, không có người chống lưng thì gã cũng chẳng dám là loạn lên như vậy, khi bị áp giải lên xe cảnh sát, gã rất ủy khuất nhìn Triệu Quốc Đống: "Cục trưởng Triệu...."

Triệu Quốc Đống trừng mắt lườm gã: "Anh được đó, làm nhiễu loạn trị an xã hội, đây là phạm tội, anh có biết không hả?"

...

Trương Dương lúc đối diện với Mạnh Tông Quý thì không còn vẻ mặt hiền lành, hắn nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng mạnh, ngày hôm qua thì giáo viên và học sinh bỏ thi bãi khóa, hôm nay thì chủ thầu dẫn nông dân công tới gây chuyện, ông thân là hiện trưởng của Phong Trạch nhất trung có phải nên gánh trách nhiệm hay không?"

Mạnh Tông Quý nói: "Tôi biết mình nên gánh trách nhiệm, nhưng vẫn chẳng phải là vì tiền ư, thị lý không cho tiền, tôi cho dù có năng lực lớn hơn nữa thì cũng không bột đố gột nên hồ?"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Hay cho câu không bột đố gột nên hồ, ông không phải là rất có bản sự ư? Dùng bảy căn hồ đổi lấy hai mươi vạn của cục giáo dục!"

Cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường ở bên cạnh như ngồi trên gai, y nghe thấy Trương Dương lại nhắc tới chuyện này, vội vàng tỏ thái độ: "Thị trưởng Tưởng, tôi sẽ động viên các đồng chí nhanh chóng giao bảy căn hộ đó ra."

Mạnh Tông Quý nói: "Chúng tôi còn thiếu một trăm vạn tiền công trình!"

Trương Dương nhìn thằng cha này với ánh mặt khinh thường, mặt người này còn dày hơn Trương Dương. Trương Dương nói: "Hiện tại quốc gia đề xướng cải cách giáo dục, tài chính của thành phố chỉ có bấy nhiêu, chỗ cần dùng không chỉ là giáo dục, tôi đã hỏi qua cục tài chính, khoản tiền lúc trước họ đáp ứng cấp cho các ông là chia năm mà đưa, ngân sách của Phong Trạch cấp cho giáo dục đã không ít rồi,ông thân là người lãnh đạo của trưởng cũng không thể cứ có chuyện là chìa tay xin quốc gia, phải tự mình nghĩ biện pháp chứ."

Mạnh Tông Quý nói: "Tôi có biện pháp gì chứ? Giáo dục không dựa vào ngân sách quốc gia thì căn bản là không sống được!"

Trương Dương gật đầu: "Ông không có biện pháp thì giao lại vị trí này cho người có biện pháp đi!" Câu này khiến cho Mạnh Tông Quý cứng lưỡi.

....

Triệu Quốc Đống bước vào phòng thẩm vấn, tự mình mở còng tay cho Tạ Đức Tiêu, Tạ Đức Tiêu mặt đầy ủy khuất, nói: "Cục trưởng triệu, tôi đòi tiền thì sai à? Anh vì sao lại bắt tôi?"

Triệu Quốc Đống thở dài: "Anh đó! Đòi tiền thì đòi tiền, nhưng sao lại kéo nhiều người theo như vậy làm gì? Có biết làm nhiễu loạintrị an xã hội là vi phạm pháp luật quốc gia ư?"

"Không phải là anh bảo tôi chế tạo chút ảnh hưởng ư?"

Triệu Quốc Đống nghe xong cầu này liền bốc hỏa, trừng mắt nói: "Đánh rắm, tôi nói câu đó lúc nào?"

Tạ Đức Tiêu không dám nói tiếp nữa, gã ở Phong Trạch cũng tính là nhân vật nổi tiếng, không ít công trình của Phong Trạch nhất trung là gã nhận xây, bao gồm cả tòa nhà văn phòng mới của cục công an, quan hệ giữa gã và Triệu Quốc Đống rất tốt, chính là bởi vì mối quan hệ này cho nên gã mới tiếp nhận công trình này.

Triệu Quốc Đống nói: "Phía Phong Trạch nhất trung anh tạm thời bỏ qua đi, hiện tại phía đó đã biến thành tiêu điểm rồi, anh mà còn làm loạn nữa thì chỉ tổ mang tới thêm nhiều phiền phức thôi."

"Nhưng hiện tại một trăm vạn tiền công trình của tôi còn chưa đòi được, cứ như vậy tôi chẳng phải là đói chết ư?" Tạ Đức Tiêu tức giận nói.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng bảo: "Anh rốt cuộc là kiếm được bao nhiêu tiền thì trong lòng mọi người đều rõ, đừng có than nghèo kể khổ ở trước mặt tôi, anh nếu như không nghe tôi, cứ cố làm loạn, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi không bảo vệ được anh dâu đó!"

Tạ Đức Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chỗ nào không phải chứ, chẳng phải đều là tên phó thị trưởng đó ư? Quan lớn ở Phong Trạch to hơn hắn có nhiều lắm, hắn dựa vào gì mà đánh người, tôi còn chưa tố cáo hắn đó!"

Triệu Quốc Đống nói: "Anh tốt nhất hãy thực thà đi, được rồi, tôi cũng không rảnh nghe anh lảm nhảm nữa, bản thân anh cố mà tự thông minh lên!"

Triệu Quốc Đống vừa quay về văn phòng, Trương Dương liề ngọi điện thoại tới, hắn là muốn hỏi tình hình xử lý sự việc ban nãy, Triệu Quốc Đống kể sơ lược lại một lượt.

Trương Dương nghe thấy Triệu Quốc Đống không ngờ lại thả Tạ Đức Tiêu đi, không khỏi giận dữ bảo: "Triệu Quốc Đống, Tạ Đức Tiêu làm nhiễu loạn trật tự trường học, đã cấu thành tội nhiễu loạn trị an, anh vì sao lại thả gã đi?"

Triệu Quốc Đống lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, gã cười nói: "Thị trưởng Trương, có những chuyện không thể cứ làm dập khuôn được đâu, mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân vẫn là lấy thuyết phục, giáo dục làm chủ, bản thân Tạ Đức Tiêu trước đây không hề có tiền án gì, huống chi chuyện này là Phong Trạch nhất trung đuối lý, tôi nếu như câu lưu Tạ Đức Tiêu, khẳng định sẽ dẫn tới sự bất mãn của những nông dân công đó, mâu thuẫn không những không giải quyết được mà chuyện lại thành càng lúc càng ầm ĩ hơn, cho nên tôi mới áp dụng phương pháp này."

Trương Dương nói: "Được, cho dù chuyện này anh nói có lý, vậy gì sao hôm nay các anh lại hành động chậm như vậy? Tôi muốn có một câu trả lời và giao người có trách nhiệm tương quan ra."

Triệu Quốc Đống nói: "Thị trưởng Trương, sáng ngày hôm nay tôi đang mở một cuộc họp khẩn cấp, thương lượng chuyện cướp tiệm vàng, án chiếu theo quy định của chúng tôi, tất cả cán bộ tham gia họp đều phải tắt thiết bị liên lạc, anh nếu muốn truy cứu thì cứ truy cứu trách nhiệm của tôi đi!"

Trương Dương ngây ra, không ngờ Triệu Quốc Đống lại bắt đầu chơi cứng rồi, hắn lạnh lùng nói: "Anh biết một bản kiểm điểm cho tôi, còn xử lý thế nào, đợi tôi thương lượng với các lãnh đạo khác xong sẽ quyết định...."

Triệu Quốc Đống không đợi Trương Dương nói xong đã gác điện thoại, gã nộ khí bừng bừng, đã một phát lên sọt rác, phó cục trưởng Trình Diễm Đông vừa hay từ bên ngoài bước vào, suýt nữa thì bị đụng trúng, gã nhanh nhẹn né sang một bên, cười nói: "Cục trưởng, sao lại tức giận ghê thế?"

Triệu Quốc Đống nói: "Cái đồ khốn, không ngờ lại dám bảo tôi viết kiểm điểm!"

Trình Diễm Đông chỉ hơi suy nghĩ một chút là hiểu Triệu Quốc Đống đang mắng Trương Dương, gã đặt cái sọt rác lại chỗ cũ, đi tới trước bồn rửa tay, nói: "Cục trưởng Triệu, kỳ thực hôm nay tốc độ xuất cảnh của chúng ta quá chậm, Tạ Đức Tiêu làm việc lại rất quá đáng, trường học là nơi nào chứ? Phong Trạch nhất trung là bộ mặt của Phong Trạch chúng ta, gã mang nhiều nông dân công tới gây sự như vậy, chẳng khác nào là bội nhọ Phong Trạch, sẽ mang tới cho bọn trẻ ảnh hưởng thế nào?"

Triệu Quốc Đống nói: "Thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, Mạnh Tông Quý thiếu gã một trăm vạn, gã có những hành vi quá khích cũng là rất bình thường."

Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Triệu, phó thị trưởng Trương này không đơn giản!"

Triệu Quốc Đống nhíu mày.

Trình Diễm Đông nói: "Pháp y đoán định Tạ Đức Tiêu đã chết, tôi lúc đó cũng thử hô hấp và nhịp tim của Tạ Đức Tiêu, còn kiểm tra hai lần, thời gian cách nhau khoảng hai phút, tôi dám chắc rằng Tạ Đức Tiêu lúc đó phù hợp với tiêu chuẩn tử vong, nhưng phó thị trưởng Trương chỉ đá gã một cái, Tạ Đức Tiêu liền tỉnh lại."

Triệu Quốc Đống nói: "Tôi cũng thấy lạ, Tạ Đức Tiêu theo lý thì không thể nào giả chết, cho dù là giả chết thì cũng không thể giả giống như vậy được!" Gã đương nhiên là nghĩ không thấu, Trương đại quan nhân lúc xuất quyền, thần không biết quỷ không hay đụng tay đụng chân lên người Tạ Đức Tiêu, khiến cho Tạ Đức Tiêu tiến vào trạng thái chết giả tạm thời.

Trình Diễm Đông nói: "Anh có phải muốn nói thị trưởng Trương đã đụng tay đụng chân lên người gã?"

Triệu Quốc Đống lắc đầu, chuyện này căn bản không thể nào giải thích theo lẽ thường được.

Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Triệu, tôi cảm thấy anh không nên thả Tạ Đức Tiêu đi!"

Triệu Quốc Đống nói: "Gã không phải chỉ gây chuyện thôi ư, cũng không phạm pháp, không thả gã, chẳng lẽ còn muốn giam gã vô thời hạn?"

Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Triệu, hôm nay anh thả gã đi, có khả năng sẽ đắc tội với phó thị trưởng Trương, anh ta...."

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói: "Tôi sớm đã đắc tội với hắn rồi, anh thì hiểu cái gì? Một phó thị trưởng được phân quản vệ sinh, giáo dục, cục công an của chúng ta không đến lượt hắn chỉ tay chỉ chân."

Nghe thấy Triệu Quốc Đống nói những lời này, Trình Diễm Đông tất nhiên cũng không tiện nói nữa, gã cười cười cáo từ.

Trình Diễm Đông ở hành lang gặp được đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ nhìn xuống dưới lầu qua cửa kính, Tạ Đức Tiêu ngênh ngang leo lên xe Hoàng Quan trong bãi đỗ xe. Trình Diễm Đông đứng ở bên cạnh Khưu Kim Trụ, cũng nhìn xuống dưới, Khưu Kim Trụ khinh thường nói: "Tạ Đức Tiêu rất ngông nghênh!"

Trình Diễm Đông nói: "Nếu như tôi là gã thì tôi sẽ thực thà một chút, vòng một vòng ở quỷ môn quan rồi, không phải là ai cũng có vận khí tốt như vậy đâu."

Khưu Kim Trụ nhìn phía phòng cục trường, nói khẽ: "Triệu cục trưởng cứ vậy thả gã đi à?"

Trình Diễm Đông không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khưu Kim Trụ, nói một câu rất lạc đề: "Gần đây trên TV chiếm một bộ phim nghe nói là hay lắm."

Khưu Kim Trụ ngây ra: "Gì cơ?"

Trình Diễm Đông nói: "Long xà tranh bá, có rảnh thì đứng xem thôi!"

....


Trương Dương biết Triệu Quốc Đống sở dĩ thả Tạ Đức Tiêu đi, không chỉ là bởi vì gã và Tạ Đức Tiêu có tư giao không tồi, còn một nguyên nhân quan trọng hơn là, Triệu Quốc Đống thông qua loại phương thức này để thị uy với hắn, Triệu Quốc Đống đang nói với hắn rằng, ở Phong Trạch, chuyện của hệ thống công an không tới lượt Trương Dương hắn lên tiếng.


Lúc mới đầu, Trương Dương không ngờ rằng mâu thuẫn giữa mình và Triệu Quốc Đống lại kích hóa nhanh như vậy, sau chuyện sáng nay, hắn bắt đầu ý thức được rằng, Triệu Quốc Đống đang đối nghịch với mình, chuyện của Phong Trạch nhất trung, cảnh sát sở dĩ tới chậm như vậy, Triệu Quốc Đống phải chăng là có trách nhiệm tương đương, thậm chí cái cuộc họp mà gã mở, gã gọi tất cả nhân viên dự họp tắt điện thoại, đều có thể là dự mưu, Trương Dương thậm chí hoài nghi, Tạ Đức Tiêu trước khi đi gây chuyện đã qua lại với Triệu Quốc Đống.


Các loại mâu thuẫn của Phong Trạch nhất trung, từ căn bản mà nói thì đều là do vấn đề kinh tế dẫn tới, việc cần kíp bay giờ là phải phát tiền lương còn thiếu cho nhân viên và giáo viên của trường, nếu không thì khẳng định kiểu gì cũng lại xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK