Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương chính là muốn Hứa Gia Dũng phải làm liều, có điều hắn không ngờ lần này lại có phát hiện bất ngờ như vậy.

Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong nghe Trương Dương nói xong chuyện này, hai người đều lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, Khương Lượng nói: "Không được, Trương Dương, cậu tốt nhất tìm chỗ nào đó mà trốn đi, chúng tôi sẽ phái người bảo vệ cậu 24/24."

Trương Dương cười nói: "Đừng có khoa trương như vậy được không? Hứa Gia Dũng là chó cùng rứt giậu, gã thuê người giết tôi, lần này vừa hay có thể bắt được cả người lẫn tang vật, bắt sống tên Trịnh Thọ Quốc đó. Một số vụ án vẫn treo lơ lửng chưa quyết của Hứa Thường Đức trong quá khứ cũng có thể được giải quyết triệt để."

Đỗ Vũ Phong nói: "Lấy thân ra làm mồi câu không phải là một chủ ý hay, huynh đệ, võ công của cậu tuy rất tốt, nhưng có lợi hại hơn nữa cũng không bằng được súng . Tôi đã đọc tư liệu về tên Trịnh Thọ Quốc đó rồi, trước đây cũng rất có danh tiếng trong hệ thống công an Giang Thành."

Trương Dương nói: "Tôi nếu trốn đi, gã không tìm được thấy tôi thì làm sao? Không bắt được Trịnh Thọ Quốc thì không thể chỉ ra và xác nhận Hứa Gia Dũng, khó khăn lắm mới có được cơ hội này, tôi không thể bỏ lỡ. Chỉ cần có thể từ đây mà được yên tĩnh, cho dù phải mạo hiểm một chút cũng đáng.”

...

Phạm Tư Kỳ từ trong phòng bước ra, phát hiện Hứa Gia Dũng đang thu dọn va ly, cô ta không khỏi kinh ngạc, nói: "Anh muốn ra ngoài à?"

Hứa Gia Dũng nói: "Ừ! Có điều không phải là tôi, mà là chúng ta!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Đi đâu!"

Hứa Gia Dũng nói: "Cô không phải nói muốn tới Nam Tích ư? Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lập tức đi ngay.

Phạm Tư Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Hứa Gia Dũng.

Hứa Gia Dũng lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cô không muốn đi à?"

Phạm Tư Kỳ lúc này mới hồi thần lại, vội vàng quay người đi vào trong phòng.

Lúc Hứa Gia Dũng đang thu dọn va ly thì phát hiện ở đáy va ly có một bức ảnh của Kiều Mộng Viện, nhìn Kiều Mộng Viện trong ảnh, Hứa Gia Dũng nhất thời sinh ra vô vàn cảm xúc, gã mím mím môi, định xé tấm ảnh đó, nhưng xé được một nửa thì lại thay đổi chủ ý, cẩn thận bỏ tấm ảnh đó vào trong túi. Rời khỏi Giang Thành không phải là vì gã sợ Trương Dương, gã chỉ là tạm thời rời khỏi nơi này, gã muốn cố gắng tránh bị hiềm nghi.

Phạm Tư Kỳ ấn số điện thoại của Trương Dương, cô ta cố ý hỏi: "Gia Dũng, chúng ta bao giờ thì đi."

Hứa Gia Dũng đáp: "Bây giờ!"

Trương Dương nghe xong những lời này thì điện thoại đã tắt, Phạm Tư Kỳ là đang lợi dụng phương thức này để báo cho hắn biết rằng Hứa Gia Dũng đã đi rồi, Trương Dương cơ hồ không phí một chút nơ ron thần kinh nào đã đoán được Hứa Gia Dũng là muốn vào thời điểm sát thủ đối phó mình không có mặt ở Giang Thành, gã muốn tránh bị hiềm nghi, Trương Dương bất giác nở nụ cười, Hứa Gia Dũng cũng còn có chút đầu óc, gã rõ ràng là chuẩn bị đường lui, nếu Trịnh Thọ Quốc đắc thủ, gã tự nhiên sẽ không rời đi, nếu Trịnh Thọ Quốc vạn nhất bất hạnh bị bắt, gã còn có đường lui.

Trương Dương cũng không lo lắng Hứa Gia Dũng sẽ chạy trốn, chỉ cần hắn bắt được Trịnh Thọ Quốc thì sẽ có được chứng cớ phạm tội của Hứa Gia Dũng, tất nhiên sẽ đẩy Hứa Gia Dũng vào tuyệt cảnh.

Phạm Tư Kỳ sở dĩ thông tri cho hắn, càng chứng tỏ Phạm Tư Kỳ muốn mượn tay mình để dồn Hứa Gia Dũng vào chỗ chết, chỉ có hoàn toàn giải quyết triệt để Hứa Gia Dũng, Phạm Tư Kỳ mới có thể thoát khỏi sự khống chế của gã.

Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Viên Lập Ba, nhiệm vụ giữ chân Hứa Gia Dũng đối với gã mà nói không phải là chuyện khó.

Trương Dương vừa đặt điện thoại xuống thì, cục trưởng cục nông nghiệp thành phố Lam Sơn Vương Hoa chiêu gọi tới, gã đặc biệt thông tri cho Trương Dương biết chuyện mình sắp kết hôn, Trương Dương vội vàng nói: "Chúc mừng, chúc mừng!"

Vương Hoa Chiêu cười nói: "Anh đã chúng mừng từ trước rồi, tôi sợ anh công tác bận bịu, cho nên gọi điện thoại tới nhắc anh một tiếng, ngày kia đó, anh nhất định phải tới nhé!"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, dù là chuyện có quan trọng hơn nữa tôi cũng phải gạt sang một bên, trưa ngày kia nhất định sẽ uống rượu mừng của anh."

Vương Hoa Chiêu nói: "Anh tối mai là phải tới rồi, tôi còn định nhờ anh làm phù rể nữa."

Trương Dương cười nói: "Tối mai thì chắc là không được rồi, anh tốt nhất đừng có mang tôi ra làm trò cười!" Nói chuyện với Vương Hoa Chiêu một lúc thì gác máy, Trương Dương đột nhiên ý thức được cuộc sống hiện tại của mình bất tri bất giác đã bị Hứa Gia Dũng làm ảnh ưởng rồi, cừu hận thật sự không phải là một chuyện tốt, một khi dính vào nó chẳng khác nào là đeo lên một cái khóa vô hình.



Hứa Gia Dũng và Phạm Tư Kỳ vừa rời khỏi chính phủ nhất chiêu, tốc độ của xe Lincoln cũng không nhanh, ô tô vừa rẽ thì đột nhiên một bóng người lao ra. Lái xe hoảng quá vội vàng đạp phanh, nhưng bên ngoài vẫn truyền tới một tiếng hô thảm, người đó nằm vật ra đất.

Lái xe ngây ra, nhất thời đờ ra đó.

Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Lái xe kiểu gì đấy?"

"Tôi còn chưa chạm vào anh ta." Lái xe mặt mày vô tội, nói.

Phạm Tư Kỳ phản ứng nhanh nhất: "Còn không mau xuống xe xem thế nào."

Bọn họ đẩy cửa đi xuống, lại thấy một đại hán trọc đầu nằm ngữa ra đó, không động đậy, không biết là sống hay chết.

Còn chưa đợi bọn họ đi tới thì bỗng dưng có hơn mười hán tử xông ra, tên dẫn đầu chính là Cẩu Kiểm Cường, gã và Viên Lập Ba có quan hệ rất tốt, trước đây từng nhiều lần ăn quả đắng của Trương Dương, Viên Lập Ba bảo gã đi gây sự với Hứa Gia Dũng, Cẩu Kiểm Cường tuy không có bản sự gì, nhưng nhắc tới vô lại thì là một hảo thủ.

Hứa Gia Dũng và Phạm Tư Kỳ nào đã bao giờ thấy qua loại trận thế này, thấy hơn mười đại hán vây tới, Phạm Tư Kỳ mặt mày trắng bệch, Hứa Gia Dũng quát: "Các anh muốn làm gì?"

Cẩu Kiểm Cường nói: "Mày con mẹ nó hỏi tao làm gì à? Khệnh quả nhỉ? Tao chưa bao giờ nhìn thấy ai giả vờ khệnh như mày, mày đâm huynh đệ của tao, giờ tính sao đây?"

Lái xe nói: "Tôi căn bản không đâm vào anh ta, anh ta đột nhiên lao tới đầu xe của tôi, tôi đã phanh rồi, nhưng anh ta vẫn ngã xuống."

Cẩu Kiểm Cường trợn mắt lên, đi tới trước mặt tên lái xe đó, vung tay phải tát cho hắn một cái: "Đánh rắm, bọn tao nhiều người như vậy, mấy chục cái mắt đều nhìn thấy, mày đâm huynh đệ của tao rồi, mày còn dám không thừa nhận à!"

Tên đầu trọc nằm trên đấy rên rỉ: "Đau chết tôi rồi, anh Cường, chân... chân em gẫy rồi!"

Hứa Gia Dũng dẫu sao cũng là nhân vật trải qua nhiều mưa gió, gã biết rằng hôm nay gặp một đám lưu manh địa phương rồi, tên đầu trọc đó có tám chín phần mười là giả vờ. Gã cũng không nghĩ rằng chuyện này lại có liên quan tới Trương Dương. Nhưng phàm là những tên lưu manh gây sự, đa số đều là vì cầu tài.

Hứa Gia Dũng bước tới: "Các anh nói xem phải giải quyết thế nào đây, hoặc là đưa tới bệnh viện, hoặc là chúng tôi bồi thường rồi các anh đưa anh ta tới bệnh viện."

Cẩu Kiểm Cường nhìn Hứa Gia Dũng từ trên xuống dưới, Hứa Gia Dũng tuy không nhận ra Cẩu Kiểm Cường, nhưng Cẩu Kiểm Cường thì biết gã, công tử của bí thư thị ủy Giang Thành khi xưa, người không biết rất ít! Cẩu Kiểm Cường hôm nay tới đây chính là mang mục đích gây sự, đương nhiên là không dễ nói chuyện rồi, gã cười dữ tợn: "Con mẹ nó mày chơi trò gì vậy? Đâm người ta rồi còn khệnh khạng? Tao hôm nay nói thẳng nhé, chỉ cần là huynh đệ tao có việc gì, ta sẽ khiến chúng mày không thể rời khỏi một mẫu ba phân đất Giang Thành này."

Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Anh coi mình là ai? Trung Quốc là xã hội pháp trị, các anh thích giở trò vô lại à?"

Lúc này xe cảnh sát đi tới, người Trung Quốc thích nhất là xem náo nhiệt, phát sinh loại chuyện này thì lập tức có người vây tới, lúc xe cảnh sát giao thông tới, người xem đã vây song phương ba tầng ngoài ba tầng trong.

Trương Dương quyết định dùng mình làm mồi để dụ Trịnh Thọ Quốc xuất thủ với hắn, để đảm bảo cho sự an toàn của hắn, Đỗ Vũ Phong đặc biệt trang bị cho hắn một chiếc áo chống đạn, Trương Dương mặc nó ở bên trong.

Tuy như vậy không thể đảm bảo một trăm phần trăm là hắn không bị tập kích, áo chống đạn không thể bảo vệ đầu.

Trương Dương ngoài miệng thì nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương. Trịnh Thọ Quốc ở trong bóng tối, hắn thì lại ở ngoài chỗ sáng, nếu như y dùng súng ngắm bắn mình, hắn cũng không dám đảm bảo rằng mình có thể né được đạn.

Từ sau khi biết Hứa Gia Dũng muốn hạ thủ đối với mình, Trương đại quan nhân cẩn thận hơn nhiều, hắn định rằng trước khi chuyện này triệt để kết thúc, hắn sẽ không đi gặp Kiều Mộng Viện, cho cô ta thời gian để bình tĩnh lại, cũng tránh làm liên lụy tới cô ta.

Nhưng Trương Dương không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động hẹn gặp mình.

Mục đích Kiều Mộng Viện gặp Trương Dương chỉ có một, cô ta vừa nghe nói tới chuyện sáng nay Hứa Gia Dũng bị đánh, tuy cô ta không có bát kỳ chứng cứ nào, nhưng vẫn đoán rằng chuyện này nhất định là Trương Dương làm, chẳng trách khi Hứa Gia Dũng gọi điện thoại cho mình lại chán nản đến vậy.

Ngồi trong sảnh uống cà phê của nội bộ công ty Hối Thông, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía đông, bởi vì giờ là lúc làm việc buổi chiều cho nên trong sảnh cà phê chỉ có hai người họ.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Trương Dương, anh tha cho gã đi, để gã rời khỏi Giang Thành."

Trương Dương thở dài, nói: "Mộng Viện, tôi không hề cản gã."



Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, tựa hồ như muốn nhìn thấu tim hắn, Trương Dương rất thản nhiên nhìn lại Kiều Mộng Viện, lăn lộn trên quan trường hai năm, tố chất tâm lý của thằng ôn này tu luyện càng ngày càng tốt."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không rõ cách anh vì sao phải đấu tới tôi chết anh sống? Tôi không muốn gạt anh, vừa rồi Hứa Gia Dũng có gọi điện cho tôi."

Trương Dương nói: "Gã bảo gì? Có phải lại muốn lừa cô không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói: "Gã nói gì không quan trọng, bởi vì tôi sớm đã không còn quan tâm. Trương Dương, chuyện này tới đây là dừng đi, gã coi anh là kẻ thù giết cha, một mực đều muốn tìm anh trả thù. Có thể nói tình trạng của gã hiện giờ căn bản chính là do một tay gã tạo thành, nếu như gã đồng ý bỏ cuộc, anh vì sao còn không chịu tha cho gã. Oan oan tương báo khi nào mới dứt, anh tin tôi một lần đi."

Trương Dương nói: "Gã nói với cô thế này đúng không, gã nói mình sai rồi, gã nói sẽ vứt bỏ thù hận..."

Kiều Mộng Viện nói: "Gã đã đồng ý từ bỏ không mua lại Hối Thông nữa, còn muốn chuyển nhượng chỗ cổ phần còn lại của Hối Thông cho tôi. Trương Dương, bỏ đi, trên thế giới này có gì mà không đặt xuống được đâu? Chẳng lẽ cứ phải làm đến mức không đội trời chung ư?"

Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, hắn không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động tìm mình cầu tình cho Hứa Gia Dũng, hắn uống một ngụm cà phê, nói khẽ: "Mộng Viện, cô có còn nhớ không? Tôi từng nói, tôi sẽ không lừa và lợi dụng cô nữa."

Kiều Mộng Viện không nói gì, cô ta lặng lẽ nhìn Trương Dương, cô ta cũng từng nói rằng không gia nhập vào chuyện giữa hắn và Hứa Gia Dũng nữa, nhưng Kiều Mộng Viện thực sự là không nhẫn tâm nhìn thấy họ đấu đến người sống ta chết. Khi Hứa Gia Dũng gọi điện thoại tới, Kiều Mộng Viện nhận tức rõ rằng mình đối với Hứa Gia Dũng sớm đã mất đi sự yêu thương của ngày trước. Cái tên Hứa Gia Dũng này cũng không còn khiến cô ta cảm thấy động lòng nữa. Cô ta chỉ cảm thấy Hứa Gia Dũng quá đáng thương, Hứa Gia Dũng hiện tại đã mất đi cả sự nghiệp, mất cả tình yêu, cơ hồ là mất cả nhân sinh. Ở trước mặt Trương Dương, Hứa Gia Dũng chỉ là một kẻ thất bại không hơn không kém, có thể khiến Hứa Gia Dũng trước giờ luôn kiêu ngạo phải nói ra lời nhận thua, là một chuyện khó khăn đến cỡ nào, gã đã muốn bỏ đi, Trương Dương vì sao còn đuổi tận giết tuyệt? Kiều Mộng Viện chỉ muốn Trương Dương có thể có được sự khoan dung của một người giành chiến thắng.

Trương Dương nói khẽ: "Tôi thừa nhận, rất nhiều phiền phức của Hứa Gia Dũng hiện tại là do tôi chế tạo ra, nhưng tôi sẽ không cứ vậy mà bỏ qua đi, bởi vì cô không hiểu gã, gã đã mất đi lý trí rồi, gã hiện tại là một thằng điên, vì báo thù mà gã không tiếc trả bất cứ giá nào, gã sẽ không dừng tay."

Kiều Mộng Viện tức giận nói: "Anh luôn miệng nói gã đã mất đi lý trí, gã là một thằng điên, nhưng anh không phải cũng thế ư, anh cũng bị cừu hận che mờ hai mắt rồi."

Trương Dương lắc đầu: "Toi không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng tôi trước giờ không sợ người khác khiêu chiến chính diện, nếu như tất cả sự thù hận của Hứa Gia Dũng là nhắm vào tôi, tôi sẽ cho gã một cơ hội để quyết đấu công bằng, nhưng gã lại không như vậy, gã muốn làm thương hại tới bạn bè của tôi, người thân của tôi, thậm chí là cả cô nữa. Tôi quyết không đáp ứng, vì các người, tôi sẽ sớm tiêu trừ ẩn hoạn này, tôi muốn gã không gượng dậy nổi, phải thất bại thảm hại."

Kiều Mộng Viện rít lên: "Đủ rồi, anh chỉ là tìm một cái cớ cho lòng báo thù của mình."

Trương Dương nói: "Đúng, tôi là đang tìm cớ, nhưng tôi căn bản không tin gã. Mộng Viện, cô bị lừa chưa đủ ư? Cô thử nghĩ đến những gì mà gã đã làm xem, cô tin rằng gã sẽ hối cải sao?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi cũng mệt rồi, tôi không muốn nhìn các anh tranh đấu nữa. Gã đã muốn đi, anh vì sao không cho gã cơ hội." Kiều Mộng Viện đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô ta cắn chặt môi, hai tay chống xuống mặt bàn.

Trương Dương lại uống một ngụm cà phê, phát hiện sắc mặt của Kiều Mộng Viện có chút không ổn, ngạc nhiên nói: "Mộng Viên, cô sao vậy?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta cảm thấy mình vô cùng hư nhược, cố gắng đứng dậy, nói: "Không được rồi, tôi mệt quá, tôi... phải về công ty." Còn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Trương Dương thấy vậy thì đại kinh thất sắc, hắn lập tức ý thức được trong cà phê khẳng định là có vấn dề, mình thật sự là con mẹ nó quá sơ ý rồi, không ngờ lại không phát hiện ra sớm. Trương Dương đang chuẩn bị đỡ Kiều Mộng Viện dậy thì cũng cảm thấy khí tức không thông, hai mắt biến thành cây xè, mí mắt tựa hồ như nặng ngàn cân. Trương đại quan nhân móc di động ra, lúc này thì vù vù hai tiếng, hai viên đạn gây mê phân biết cắm vào mông và đùi hắn, Trương Dương ngã vật xuống.

Trương Dương vô số lần tưởng tượng tình cảnh mình bị tập kích, nhưng chưa từng nghĩ đến kẻ ám toán lại đánh thuốc vào cà phê mà hắn uống, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng bị ám toán, nếu như ở bên ngoài thì sự cảnh giác của Trương Dương có lẽ sẽ cao hơn một chút, nhưng đây là nội bộ công ty của Kiều Mộng Viện, hắn không ngờ người ta lại ra tay ở đây.

Trương Dương tiềm vận nội lực muốn bức loại thuốc mê không tên đó ra khỏi cơ thể, nhưng hắn lúc này lại không vận nổi nửa phần khí lực. Căn cơ thâm hậu của Trương đại quan nhân cơ bản đã mang lại tác dụng rất lớn, hắn không hề hôn mê, tai vẫn nghe thấy tiếng quay của bánh xe.

Lại là hai nam tử mặc quần áo nhân viên vệ sinh đẩy một chiếc xe nhỏ tới, hai người trước tiên ôm lấy Trương Dương rồi ném vào trong xe, sau đó lại đặt Kiều Mộng Viện lên người Trương Dương rồi dùng vải đậy lên.

Tay của Trương Dương lúc này tuy tê đi, nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo.

Một người trong đó nói với giọng khàn khàn: "Mày tới bãi đỗ xe đi, tao đi xuống cầu thang rồi hội hợp với mày."


Một nam tử khác nói: "Có một chiếc xe cảnh sát ở bên ngoài."


Tên giọng khàn khàn cười khành khạch, nói: "Đám cảnh sát đó toàn là hạng phế vật, đợi chúng phát hiện ra thì chúng ta đã rời khỏi Giang Thành rồi."


Trương đại quan nhân cảm thấy rất lạ, đầu óc của mình không ngờ vẫn có thể tỉnh táo đến vậy, những lời nói ở bên ngoài hắn nghe không sót chữ nào, nhưng chân tay thì lại không thể động đậy được, ngực bên phải của Kiều Mộng Viện áp lên mặt hắn, may mà không bịt mũi hắn, nếu không Trương đại quan nhân chỉ có nước nghẹt thở mà chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK