Trương Dương cắn môi dưới.
Cố Doãn Tri nói: "Sự an ủi tốt nhất đối với Giai Đồng chính là cậu sống tốt hơn, tôi tin, Giai Đồng hy vọng cậu mau chóng có cuộc sống của mình, tình cảm của mình, đối với cậu mà nói, con đường phía trước còn rất dài, mãi đắm chìm trong kỷ niệm đối với bất kỳ ai mà nói cũng không phải là một chuyện tốt."
Trương Dương nói: "Cha, con hiểu rồi."
Cố Doãn Tri nói: "Bất kể lần này tỉnh lý xử phạt cậu như thế nào, cậu cũng phải bảo trì bình tĩnh, cậu đánh Liêu Bác Sinh, sự kiện này đã xúc phạm đến cấm kỵ trong quan trường, không ai có thể bảo vệ được cậu cả, loại chuyện này không thể dung túng, cũng không thể nuông chiều, bằng không sẽ khiến những người khác sinh ra lệch lạc trên tâm lý, Kiều Chấn Lương đánh cậu một gậy, là rất đúng lúc, đánh càng sớm càng tốt, đổi lại là tôi thì cũng sẽ làm vậy."
Trương Dương gật đầu, lúc mới đầu, hắn trong lòng còn khó chịu vì Kiều Chấn Lương muốn xử lý mình, nhưng Cố Doãn Tri đã nói vậy, trong lòng hắn cũng nhất thời bình thường trở lại.
Cố Doãn Tri nói: "Đại hội đảng của Bình Hải sắp diễn ra rồi, đại hội đảng lần này cực kỳ quan trọng, ban lãnh đạo sẽ thay già đổi trẻ, cậu trong lúc vô ý đã làm ảnh hưởng đến hướng đi của cục diện chính trị Bình Hải trong tương lai, Trương Dương, chỉ sợ ngay cả chính bản thân cậu cũng không ý thức được."
Trương Dương đương nhiên không ý thức được điều này.
Đổi lại là trước đây, Cố Doãn Tri sẽ không ở trước mặt Trương Dương tham thảo vấn đề sâu sắc như vậy, nhưng là vì quan hệ của Giai Đồng, ông ta yêu ai yêu cả đường đi, không đành lòng nhìn thằng ôn này mò mẫm mà đi trong quan trường, cho nên mới chỉ điểm.
Trương Dương nói: "Cha, cha là nói, sự kiện ô nhiễm nước lần này có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tiền đồ chính trị của một số người ư?"
Cố Doãn Tri mỉm cười, lời thì ông ta đã nói rõ rồi, chuyện còn lại phải dựa vào Trương Dương tự mình lĩnh ngộ.
Cho tới nay sự chú ý của Trương Dương đều là bản thân sự kiện ô nhiễm nước, về phần những thứ sâu xa ở đằng sau thì hắn chưa từng nghĩ, mà cũng không nghĩ được, kỳ thật với tính tình của hắn hiện giờ, suy nghĩ không được sâu xa cũng là chuyện bình thường. Sự chỉ điểm vào thời khắc mấu chốt của Cố Doãn Tri khiến Trương Dương mới bắt đầu cân nhắc những thứ sâu xa hơn.
Lưu Diễm Hồng đưa phương án xử lý Trương Dương cho Tằng Lai Châu xem qua, Tằng Lai Châu nhìn lướt qua rồi nói khẽ: "Xử phạt cảnh cáo trong đảng ư? Nhẹ quá!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, tôi đã tìm hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này rồi, Trương Dương tuy rằng hơi xung động, nhưng..."
Tằng Lai Châu ngắt lời cô ta: "Tôi không muốn nghe tiền căn hậu quả, ý tứ của bí thư Kiều rất rõ ràng, lần này nhất định phải nghiêm túc xử lý Trương Dương. Chúng ta không nên hỏi vì sao, chỉ cần chấp hành ý của lãnh đạo."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, chuyện này tôi không muốn quản, chuyện mà lãnh đạo bên trên đã đưa xuống, hà tất phải hỏi tôi làm gì?"
Tằng Lai Châu nghe ra tình tự mâu thuẫn trong lời nói của Lưu Diễm Hồng, y nói khẽ: "Thế này đi, xử phạt ghi lỗi hành chính!"
]Lưu Diễm Hồng có chút giật mình nói: "Ghi lỗi hành chính ư? Như vậy sẽ bị ghi lại trong hồ sơ, hơn nữa ảnh hưởng đến tấn chức trong cả một năm của hắn, đối với một cán bộ còn trẻ mà nói, chuyện này có phải có chút tàn khốc quá hay không?" Ý đồ che chở của Lưu Diễm Hồng đối với Trương Dương vô cùng rõ ràng.
Tằng Lai Châu nói: "Bí thư Kiều đặc biệt cường điệu phải xử lý nghiêm túc, chúng ta phải lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, nếu lần này xử phạt quá nhẹ, đối trên đối dưới đều khó ăn nói."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, tôi thật sự là không hiểu, sự kiện ô nhiễm nước và sự kiện đánh người rốt cuộc cái nào mới là trọng điểm? Bỏ qua trách nhiệm quản lý của một đám người không đi truy cứu, ngược lại cứ truy cứu hành vi xung động của một cán bộ trẻ tuối nhất thời lòng đầy căm phẫn, tôi không hiểu, chuyện này tôi không muốn quản, ngài hay là tìm người khác phụ trách đi."
Tằng Lai Châu nhìn thấy Lưu Diễm Hồng lại giận dỗi rồi, không khỏi cười nói: "Tiểu Lưu à, chuyện này tốt nhất để cô đi phụ trách, tính khí của Trương Dương chúng ta đều rõ, tôi cũng rất thích cậu thanh niên này, nhưng chúng ta hiểu cậu ấy, không có nghĩa là người khác có thể hiểu cậu ấy, để cô đi tuyên bố chuyện này, tương đối mà nói thì cậu ấy dễ tiếp thụ hơn."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không phải sợ đắc tội với người ta, tôi là thấy chuyện này đối với một cán bộ trẻ tuổi mà nói thì quá tàn khốc, hơn nữa xuất phát điểm của cậu ấy là tốt, cho dù là xử lý, thì nên truy cứu người phụ trách của khu vườn công nghiệp quốc tế, truy cứu trách nhiệm quản lý của bọn họ."
Tằng Lai Châu nói: "Đang tra xét, bí thư Kiều cũng, nhất định phải quy trách nhiệm tới cùng, ô nhiễm nước lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tằng Lai Châu sắp về hưu, công tác Ủy ban kỷ luật y trên cơ bản đã thả lại cho Lưu Diễm Hồng, vốn y cũng cho rằng Lưu Diễm Hồng sẽ đương nhiên thay ca, nhưng Lưu Chiêu của Trung kỉ ủy bỗng dưng lòi ra đã khiến loại khả năng này không thể tồn tại, vào những lúc như thế này, Tằng Lai Châu đã chẳng còn muốn hỏi đến chính sự của Bình Hải nữa, trên cương vị bí thư Ủy ban kỷ luật này y chưa một ngày được ngồi yên, trong mắt y phân tranh chính trị đã không còn liên quan tới y, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lưu Diễm Hồng nói: "Nếu đã để tôi phụ trách, tôi cho rằng xử lý như vậy đối với Trương Dương có chút quá nặng, chuyện này có phải nên thương thảo một chút không?"
Tằng Lai Châu nói: "Tiểu Lưu, cô có thể trưng cầu ý kiến của bí thư Kiều trước, có điều tôi thấy chắc là không cần thiết đâu." Thái độ lần này của Kiều Chấn Lương rất kiên quyết, rõ ràng là muốn gõ Trương Dương một cái thật nặng, nếu Ủy ban kỷ luật bọn họ lần này giơ cao gậy lên rồi nhẹ nhàng đánh xuống, khẳng định sẽ khó ăn khó nói, Tằng Lai Châu cũng nhìn ra huyền cơ trong đó, Kiều Chấn Lương nóng lòng đánh Trương Dương như vậy, mục đích có thể là để chặn miệng người khác, đánh Trương Dương xong, để người khác không còn gì để nói, sau đó lại truy cứu trách nhiệm trên quản lý của đám cán bộ Đông Giang, phong cách làm việc của Kiều Chấn Lương Tằng Lai Châu đã hiểu khá rõ, sự kiện ô nhiễm nước sông Thoan lần này là một cơ hội, Kiều Chấn Lương sẽ không dễ dàng bỏ qua, lợi dụng sự kiện ô nhiễm nước, có thể phủ định chính tích của một đám cán bộ Lương Thiên Chính, Tằng Lai Châu chú ý tới ảnh hưởng chính trị sau lưng của chuyện này hơn, y đã đoán trước được, trong sự kiện ô nhiễm nước lần này người chịu ảnh hưởng lớn nhất sẽ là Lương Thiên Chính, trước đó, Lương Thiên Chính tiếp nhiệm phó tỉnh trưởng thường vụ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng bởi vì sự kiện ô nhiễm nước, tiền đồ của y cũng trở nên xa vời. Trong chuyện này, thái độ của Tống Hoài Minh khiến Tằng Lai Châu có chút kỳ lạ, dựa theo cách nhìn của y, Tống Hoài Minh vốn nên kiên định ủng hộ Lương Thiên Chính, nhưng Tống Hoài Minh lại chủ động đứng ra gióng trống khua chiêng phản đối vườn công nghiệp quốc tế, mà hành động của y đối với Lương Thiên Chính đã tạo thành đả kích cực lớn. Tằng Lai Châu có chút không hiểu, chẳng lẽ Tống Hoài Minh thật sự là loại người đại công vô tư, đặt lợi ích của Bình Hải, lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, y chẳng lẽ không cảm thấy tình cảnh chính trị của mình trước mắt có chút không ổn, mà Lương Thiên Chính là một trong không nhiều minh hữu của y trong ban thường ủy Bình Hải ư?
Khi Lưu Diễm Hồng chuẩn bị rời khỏi thì Tằng Lai Châu gọi cô ta lại: "Tiểu Lưu à, có chuyện tôi không biết có nên nói với cô hay không."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, có gì thì ngài cứ nói đi, đừng ậm à ậm ừ nữa, trong lòng tôi đã khó chịu lắm rồi."
Tằng Lai Châu cười cười, có chút khó xử, y cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc lá rồi châm, hít một hơi, ho khan hai tiếng rồi nói: "Tối qua cô về rất muộn."
Lưu Diễm Hồng gật đầu, trong lòng đã bị một tầng bống tối bao trùm.
Tằng Lai Châu nói: "Đừng quá liều mạng công tác, muộn như vậy rồi mới đi ăn cơm, nói sao cũng phải chú ý tới sức khỏe."
Y tựa hồ đã nói gì đó, nhưng lại giống như chưa nói gì.
Đôi mi thanh tú của Lưu Diễm Hồng nhăn lại: "Bí thư Tằng, anh có gì thì cứ nói rõ ra đi, anh là lãnh đạo của tôi, ở trước mặt tôi không có gì là không nói rõ được cả."
Tằng Lai Châu hít một hơi thuốc: "Có rảnh thì cũng mời tôi tới quán trà Phú Cẩm uống trà nhé!"
Lưu Diễm Hồng cắn môi, cô ta cuối cùng cũng hiểu Tằng Lai Châu là có ý gì, cô ta có chút ủy khuất khịt mũi một cái: "Bí thư Tằng, tôi ngay cả tự do mời bạn ăn cơm cũng không có ư?"
Tằng Lai Châu nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không nghĩ xa đâu, nhưng có người muốn mượn chuyện này để gièm pha, cô làm công tác Ủy ban kỷ luật đã rất nhiều năm rồi, chuyện kiểu gì cũng từng trải qua, người có dụng tâm xấu trong thể chế rất nhiều, chuyện bịa đặt cũng rất nhiều, nếu cô chỉ là một người bình thường, việc này không tính là gì, nhưng cô không phải, cô ngồi ở vị trí cao trong chính đàn Bình Hải, trong thể chế có vô số người nhìn lên cô, có người hâm mộ cô, sùng bái cô, nhưng cũng có người hy vọng cô từ chỗ cao ngã xuống."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bất kể tôi đứng ở đâu, tôi cũng đều đứng thẳng đứng nghiêm, tôi không có lỗi với trời đất, không có lỗi với lương tâm, người khác muốn nói gì tôi cũng không muốn để ý!"
Tằng Lai Châu nói: "Cô không để ý, nhưng chắc gì người khác đã vậy, tiểu Lưu à..."
Lưu Diễm Hồng lắc đầu ngăn Tằng Lai Châu nói tiếp, sau đó xoay người vội vàng đi ra cửa, vừa rời khỏi văn phòng của Tằng Lai Châu, nước mắt của cô ta không ngăn được mà chảy xuống.
Lưu Diễm Hồng che miệng chạy về phía trước, không nhìn rõ đường ở phía trước nên đâm phải ngực một người từ đằng trước đi tới.
Lưu Diễm Hồng cúi đầu: "Xin lỗi..." Cô ta muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Diễm Hồng!"
Lưu Diễm Hồng lau nước mắt, ngẩng đầu lên, cô ta không ngờ lại gặp Ngô Minh ở chỗ này.
Ngô Minh vẻ mặt quan tâm, y có chút lo lắng nhìn Lưu Diễm Hồng nói: "Cô làm sao vậy?"
"Không, không có gì, bụi bay vào mắt thôi." Lý do này ngay cả bản thân cô ta cũng không tin được.
Ngô Minh là nhân thông minh tuyệt đỉnh, y đương nhiên biết lý do này căn bản không thể tin được, nhưng y cũng không tiếp tục truy vấn, lấy khăn tay ra đưa cho Lưu Diễm Hồng, cười nói: "Tôi và thị trưởng Hạ cùng nhau tới Đông Giang, ông ta đi tới tỉnh ủy, tôi dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, cho nên tới tìm cô."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi bận lắm."
Ngô Minh mỉm cười nói: "Không sao, đợi cô tan làm tôi đón cô đi ăn cơm."
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: "Buổi tối tôi có hẹn với người khác rồi."
Ngô Minh nói: "Vậy cùng nhau đi ăn khuya."
Lưu Diễm Hồng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Ngô Minh, cô ta thật sự không đành lòng tiếp tục cự tuyệt y, Lưu Diễm Hồng nói: "Mời tôi đi uống cà phê đi, ở quán cà phê Lam Sơn ngay đối diện."
Ngô Minh cười nói: "Không thành vấn đề!"
Hạ Bá Đạt lần này và Ngô Minh cùng nhau tới đây là vì chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm, sự kiện ô nhiễm nước đã mang đến ảnh hưởng kinh tế khá nghiêm trọng cho Nam Tích, Hạ Bá Đạt lần này tới là đặc biệt để hiệp thương chuyện về sau với phía chính phủ thị ủy thành phố Đông Giang, phía Đông Giang đã chủ động tỏ thái độ, sẽ tiến hành bồi thường phía hướng Nam Tích vì sự kiện ô nhiễm nước sông lần này, sau khi Hạ Bá Đạt tới Đông Giang, y trước tiên không phải tới chính phủ thành phố Đông Giang mà là đi tới tỉnh ủy bái phỏng bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Nguyên nhân rất đơn giản, Kiều Chấn Lương sau sự kiện ô nhiễm nước biểu hiện ra sự bất mãn vô cùng đối với ban lãnh đạo Nam Tích, phía Nam Tích phái Trương Dương tới đây đúng là một nước cờ diệu kỳ, nhưng từ trên chuyện này Kiều Chấn Lương cũng nhìn thấy sự không dám đảm đương đại sự của ban lãnh đạo Nam Tích, bảo một cán bộ cấp ban như Trương Dương tới sắm vai tiên phong.
Hạ Bá Đạt từ trên sắc mặt bất cẩu ngôn tiếu của Kiều Chấn Lương đã nhận thấy tâm tình của bí thư tỉnh ủy không tốt, trong lòng thầm kêu xúi quẩy, chuyến đi tới Đông Giang lần này chỉ sợ lại bị mắng cho như tát nước vào mặt.
Kiều Chấn Lương nói: "Các vị cũng thật là, nước Nam Tích bị ô nhiễm, quan viên tương quan thì không đến, lại đi phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tới!"
Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, đây là... Quyết định của đồng chí Trường Vũ..." Y đùn đẩy sạch trách nhiệm.
Kiều Chấn Lương nghe vậy liền có chút bốc hỏa: "Hạ Bá Đạt, anh là thị trưởng Nam Tích? Chuyện ô nhiễm nước anh không tham dự ý kiến à? Anh không có quyền lên tiếng ư? Hả? Nam Tích Các vị không có cục bảo vệ môi trường à? Không cục thuỷ lợi à? Đừng chorằng tôi không biết các anh tính toán điều gì! Thằng ôn Trương Dương này là loại người gì? Là một con khỉ nhảy choi choi, các anh phái hắn tới Đông Giang làm gì? Trình diễn một vở đại náo thiên cung cho tôi xem à!"
Hạ Bá Đạt nghĩ thầm đều là Lý Trường Vũ làm, không liên quan gì tới tôi, nhưng câu này quyết không thể nói ra ngoài miệng được, nếu nói ra, chỉ sợ Kiều Chấn Lương sẽ càng tức giận hơn, Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, thật ra chúng tôi trước đó đã giao thiệp với phía Đông Giang rồi, bởi vì tiến triển không thuận lợi, cho nên chúng tôi mới phái Trương Dương tới..." Lần này y không dám nói tất cả đều là chủ ý của Lý Trường Vũ nữa.
Kiều Chấn Lương nói: "Hắn cũng có năng lực lắm, chạy đến Đông Giang quyền đấm cước đá, hắt nước bẩn lên đầu cán bộ khu khai phá, Liêu Bác Sinh lớn tuổi như vậy còn bị hắn tát cho một cái, đây là thụ ý của các cậu ư?"
Hạ Bá Đạt lắc đầu như đánh trống bỏi: "Bí thư Kiều, chúng tôi không bảo hắn làm như vậy, tuyệt đối không, chúng tôi chỉ bảo hắn tới đây phối hợp giải quyết vấn đề ô nhiễm nước, tuyệt đối không bảo hắn đánh người."
Kiều Chấn Lương nói: "Nhìn bộ dạng của các anh là tôi hiểu rồi, có phiền phức thì các anh đẩy thằng nhóc này ra, nhưng chuyện lớn rồi thì các anh chối sạch sẽ, thí tốt giữ tướng đúng không?"
Hạ Bá Đạt mặt đỏ bừng lên, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, sớm biết lần này tới Đông Giang khó xử như vậy, y nói sao cũng sẽ không tới, kỳ thật chuyện này không liên quan nhiều tới y, y là dùng góc độ của người bàng quan để nhìn chuyện này, y cho rằng chuyện ô nhiễm nước đã được giải quyết rồi, cho nên mới tới đây giải quyết hậu quả, ai ngờ lửa của bí thư Kiều lại lớn đến vậy, lấy y ra làm bao cát, Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, xin lỗi, chúng tôi không nắm tốt tiển triển của sự việc, của cũng không ngờ chuyện lại ầm ỹ thành như thế này."
Kiều Chấn Lương nói: "Thân là cán bộ lãnh đạo, một chút tính nhìn xa cũng không có à, thế có xứng với chức không? Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, binh đối binh, tướng đối tướng, chuyện ô nhiễm nước vốn rất đơn giản, các cậu trực tiếp tới bàn với Lương Thiên Chính, ngồi xuống giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết được, có thể thông qua tỉnh lý, nhưng cac cậu hay rồi, cứ thích quanh co, bảo một con khỉ tới đây đại náo một hồi, chỉ sợ thiên hạ không loạn."
Hạ Bá Đạt đỏ mặt, nói: "Bí thư Kiều, chúng tôi thực sự không có ý này." Trong lòng thì nghĩ, nếu đơn giản như anh nghĩ thì tốt quá, chúng tôi hẹn bàn với Lương Thiên Chính, nhưng y khẳng định sẽ trốn, nếu không phải có con khỉ Trương Dương này, tỉnh lý các anh liệu có chú ý không? Chuyện có thể được giải quyết nhanh như vậy không?
Kiều Chấn Lương nói: "Vấn đề ô nhiễm Nước phải truy cứu trách nhiệm quản lý của phía Đông Giang, vấn đề của Trương Dương chính là các anh quá phóng túng đối với hắn, cũng phải truy cứu trách nhiệm quản lý của các anh!"
Hạ Bá Đạt lúc này chỉ có thể gật đầu, đành chịu thôi, ở trước mặt lãnh đạo lấy đâu ra chỗ mà nói lý, ai bảo mình tới đây làm gì? Tới để ăn mắng à. Nói đến phóng túng đối với Trương Dương, thật ra người thực sự phóng túng với Trương Dương là bí thư Kiều anh, anh đặt hắn ở Nam Tích cho làm rối lên chẳng phải là phóng túng với hắn ư? nếu không có anh chống lưng, hắn dám càn rỡ như vậy không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Anh đừng chỉ biết gật đầu, anh cho rằng vấn đề của Trương Dương nên xử lý như thế nào?"
Hạ Bá Đạt nói: "Đồng chí Trương Dương trẻ tuổi xung động, lần này đánh người quả thực là không đúng, có điều cân nhắc động cơ của hắn đều là vì lợi ích của người dân Nam Tích, cũng không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, xin các lãnh đạo cho hắn một cơ hội, xử lý thì phải xử lý, nhưng mong đừng quá nặng." Hạ Bá Đạt ở trên điểm này vẫn rất có hậu đạo, y là thị trưởng Nam Tích, đương nhiên phải bảo hộ cán bộ của mình, đây cũng là lời mà y phải nói, nếu như vào những lúc như thế này, y đẩy Trương Dương đi, chẳng những ban lãnh đạo Nam Tích sẽ khinh thường y, ngay cả Kiều Chấn Lương cũng sẽ khinh thường y.
Kiều Chấn Lương nghe thấy Hạ Bá Đạt nói như vậy thì ngược lại nguôi giận, y lắc đầu nói: "Chuyện này không thể nhẹ nhàng cho qua được, tôi đã giao chuyện của hắn cho Ủy ban kỷ luật tỉnh, phương án xử lý rất nhanh sẽ có, Trương Dương là ngươi cán bộ của Nam Tích các anh, thân là lãnh đạo của hắn, cũng là gia trưởng của hắn, con cháu đánh người, gia trưởng phải tỏ thái độ."
Hạ Bá Đạt vội vàng tỏ thái độ: "Bí thư Kiều, tôi lập tức sẽ đi thăm đồng chí Liêu Bác Sinh, tôi sẽ đăng môn giải thích!"
Kiều Chấn Lương ý vị thâm trường nói: "Anh và Liêu Bác Sinh là lão bằng hữu phải không, các cậu phải câu thông cho tốt một chút." Thượng Lỵ, vợ của Liêu Bác Sinh quan hệ rất tốt với Mạnh Truyền Mĩ, lão bà của Kiều Chấn Lương, bởi vì chuyện Liêu Bác Sinh bị đánh mà chạy tới nhà của Kiều Chấn Lương khóc lóc kể lể, Kiều Chấn Lương đối với chuyện này cũng có chút giận dữ, y bảo Hạ Bá Đạt tới đây cũng là để bình ổn chuyện này.
Khi Kiều Chấn Lương về nhà, phát hiện con gái ở đó chờ y, Kiều Chấn Lương cười nói: "Mộng Viện, mẹ con đâu?"
Kiều Mộng Viện nói: "Dì Thượng bị bệnh nằm viện, mẹ con tới thăm dì ấy rồi."
Kiều Chấn Lương nhíu mày, đi tới sa lông rồi ngồi xuống.
Kiều Mộng Viện pha một chén trà mang tới đặt trước mặt cha mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh y, Kiều Chấn Lương nhìn ra con gái có việc muốn nói, mỉm cười bảo: "Có việc gì à?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta nói khẽ: "Trương Dương lần này gây ra phiền phức rất lớn phải không?"
Kiều Chấn Lương cầm chén trà lên, thổi lá trà bên trên, nhấp một ngụm rồi nói: "Con bắt đầu quan tâm đến chính trị từ lúc nào vậy?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha! Trương Dương là bạn tốt của con, quan tâm đến bạn bè một chút cũng không được à?"
Kiều Chấn Lương chậm rãi đặt chén trà xuống: "Ừ, cha quên mất đấy!"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của con."
Kiều Chấn Lương cười ha ha, nói : "Con gái à, nghiêm túc quá nhỉ, chuyện trên chính trị con không hiểu đâu, đừng hỏi!" Y đứng dậy muốn đi nhưng bị Kiều Mộng Viện ôm lấy cánh tay, cô ta không cho y đứng dậy: "Cha, cha nói đi, cha chuẩn bị xử lý anh ta như thế nào?"
Kiều Chấn Lương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chuyện này giao cho Ủy ban kỷ luật, hình như là phải ghi tội!"
Kiều Mộng Viện nói: "Ghi tội ư? Vì sao? Đã ghi tội thì sẽ ghi lại trong lý lịch, đối với tiền đồ chính trị về sau của anh ta sẽ tạo thành ảnh hưởng, cha, cha, không cảm thấy xử lý như vậy với anh ta là rất nghiêm khắc ư?"
Kiều Chấn Lương nói: "Con gái à, con trước tiên thả cha ra đã, cha mệt mỏi cả ngày rồi, con đừng có quấn lấy cha nữa."
"Không được! Cha còn chưa nói rõ mà, Trương Dương đánh người là không đúng, nhưng đám quan viên này cũng phải chịu trách nhiệm vì sự kiện ô nhiễm nước chứ, nếu so với trách nhiệm quản lý để nước bị ô nhiễm, Trương Dương đánh người chỉ là chuyện nhỏ, cha thân là bí thư tỉnh ủy, cái gì là mâu thuẫn chủ yếu chẳng lẽ lại không thấy rõ ư?"
Kiều Chấn Lương thật sự là dở khóc dở cười, y thở dài nói: "Con gái à, con không hiểu chính trị, Trương Dương không có tính kỷ luật tổ chức, xử phạt ghi tội đối với hắn mà nói đã là nhẹ rồi đấy, hắn hôm nay có thể đánh chủ nhiệm khu khai phá, hiện tại không xử lý nghiêm túc, không khéo ngày mai nắm đấm của hắn sẽ giáng lên đầu cha đó."
Kiều Mộng Viện bị lời nói của cha chọc cho bật cười, cô ta cắn môi nói: "Hắn không dám đâu, hắn rất tôn kính cha, sau lưng thường nói tốt về cha, nói cha rất anh minh cơ trí, nói cha nhìn xa trông rộng, còn nữa, người mà hắn sùng bái nhất chính là cha đó."
Kiều Chấn Lương thấy có chút không đúng, biểu hiện của con gái hôm nay thật sự là rất khác thường, chuyện của Trương Dương không ngờ khiến nó khẩn trương như vậy, chẳng lẽ...
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con chưa từng cầu xin cha chuyện gì đúng không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Đừng nói nữa, chuyện lấy việc công làm việc tư cha không làm đâu!"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, cha thật sự muốn xử lý Trương Dương ư?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chuyện mà tổ chức đã quyết định thì không thể thay đổi được!"
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương đã cứu mạng con, cha hiện tại muốn xử phạt hắn có phải có chút lấy oán trả ơn hay không?"
Kiều Chấn Lương thật sự là đau đầu, y thở dài nói: "Con gái à, chuyện này là chuyện công, chuyện hắn cứu con là việc tư, cha là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, cha tôi phải phân công và tư rõ ràng."
Kiều Mộng Viện hôm nay rất giảo trá, cô ta vẫn không chịu buông tay cha ra: "Vậy được rồi, cha nhận hối lộ của Trương Dương nhiều như vậy thì tính sao đây?"
Kiều Chấn Lương mở to mắt: "Con gái, con đang nói linh tinh gì thế, cha nhận hối lộ của hắn lúc nào? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh cả đời của cha bị con hủy đi đó."
Kiều Mộng Viện dõng dạc nói: "Cha xin bao nhiêu bức tranh chữ của hắn? Một bức tranh chữ của Trương Dương bán được bao nhiêu tiền? Hà Trường An bỏ hai trăm vạn ra mua bức Mãn Giang Hồng của hắn, có phải là có chuyện này không? Trên tay cha có bao nhiêu bức? tính thử đi!"
Kiều Chấn Lương cười khổ nói cười khổ nói: "Con gái à, cái này… cái này sao có thể đánh đồng được?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con biết cha trước giờ ân oán phân minh, lần này cha coi như trả hắn nhân tỉnh, bỏ qua cho hắn đi."
Kiều Chấn Lương thầm than trong lòng, chẳng trách người ta nói con gái hướng ngoại, con gái luôn luôn nhu thuận vì Trương Dương không ngờ lại đi đòi nợ với mình. Kiều Chấn Lương nhéo nhéo mặt con gái: "Ăn cơm đi!"
Kiều Mộng Viện thấy cha vẫn không chịu đáp ứng tha cho Trương Dương, biết có cầu nữa cũng vô cùng, mỉm môi nói: "Con không ăn!"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thật sự muốn đánh với cha tới cùng à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Con bất mãn đối với cách làm của cha, con ra ngoài!"
Kiều Chấn Lương ngạc nhiên nói: "Con bắt cha ở nhà ăn cơm một mình à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi, cha ăn đi, con có hẹn ăn cơm với bạn."
Kiều Chấn Lương nói: "Có phải hẹn với Trương Dương không?"
Kiều Mộng Viện không nói gì, mặc áo khoác vẫy tay với cha rồi đi ra cửa.
Kiều Chấn Lương nhìn bóng dáng con gái, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện trên chính trị quả thực không thể xen lẫn bất kỳ thành phần tình cảm nào, nếu bình tĩnh mà xét, so với trách nhiệm quản lý của Đông Giang, sự kiện Trương Dương đánh người chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng Kiều Chấn Lương lại không thể làm như không thấy. Quan trường có quy tắc của quan trường, thân là người lãnh đạo cao nhất của Bình Hải, y phải duy hộ quy tắc này, mà Trương Dương lại vừa hay thích nhất phá hoại quy tắc đó. Đã đến lúc cần phải gõ cho chàng thanh niên này một cái, Kiều Chấn Lương cho rằng cái gõ của mình không phải là chuyện gì xấu, dưới tình trạng trước mắt, gõ hắn một cái mới là tốt nhất, y trước tiên đánh Trương Dương một gậy, bít miệng những người khác, khiến người khác không còn gì để nói, đây là một loại bảo hộ biến tướng đối với Trương Dương, đồng thời cũng thông qua chuyện này tỏ thái độ bất mản của mình đối với ban lãnh đạo Nam Tích. Sự kiện ô nhiễm nước đã ầm ỹ tới nước này, đối với bố cục chính trị trong tương lai của Kiều Chấn Lương là có ích chứ vô hại, phải có người gánh vác trách nhiệm về chuyện chính trị. Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính không nghi ngờ gì nữa sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, tuy rằng chuyện này vẫn chưa đến mức tạo thành ảnh hưởng đối với vị trí thường ủy tỉnh của y, nhưng đủ để ảnh hưởng đến việc vịt trí phó tỉnh trưởng thường vụ sẽ lọt vào tay ai.
Điều thật sự khiến Kiều Chấn Lương cảm thấy khốn nhiễu là biểu hiện vừa rồi của con gái, Mộng Viện trước giờ luôn là một đứa con gái ngoan, không ngờ hôm nay vì Trương Dương mà thái độ khác thường, người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì mê, Kiều Chấn Lương nhìn ra con gái là thật sự lo lắng cho Trương Dương, nhưng Kiều Chấn Lương có nghe nói về sinh hoạt tình cảm của Trương Dương, y tuy rằng rất hân thưởng Trương Dương, nhưng cũng không ủng hộ cảm tình quan của thằng ôn này, Kiều Chấn Lương lúc này không khỏi có chút đau đầu.
Hạ Bá Đạt nghe nói lão bà Thượng Lỵ của Liêu Bác Sinh bị bệnh, mua ít đồ dinh dưỡng tới bệnh viện thăm, Thượng Lỵ trước giờ vẫn bị bệnh tim, lần này bởi vì trượng phu đánh, hai ngày nay thấy ủy khuất thay cho nam nhân nhà mình, lo quá nên thượng hỏa, bệnh tim lại tái phát.
Hạ Bá Đạt ở bệnh ngoài cửa phòng gặp Liêu Bác Sinh, nghe nói Thượng Lỵ đã nghỉ ngơi, y cũng không định vào, đưa đồ dinh dưỡng cho Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh cũng không chối từ, đưa đồ vào phòng bệnh rồi lại đi ra, nói với Hạ Bá Đạt: "Đi, tôi mời anh ăn cơm."
Hạ Bá Đạt nói: "Hay là để tôi mời anh đi!"
Liêu Bác Sinh nói: "Anh từ Nam Tích xa xôi tới, sao có thể để anh mời tôi được, đi thôi, ở Ngư Đầu Vương đối diện tùy tiện ăn gì đó."
Liêu Bác Sinh gọi một suất lẩu đầu cá, Hạ Bá Đạt từ trong xe cầm bình Ngũ Lương Dịch ra, mỉm cười nói: "Anh mời tôi ăn cơm, tôi mời anh uống rượu."
Liêu Bác Sinh nói: "Lão bằng hữu, việc gì phải phân rõ thế, anh từ xa tôi, tôi vốn nên mời anh mà."
Hạ Bá Đạt nói: "Nghe nói em dâu bị bệnh, tôi tới đây để thăm."
Liêu Bác Sinh nói: "Không cần giải thích, mục đích anh tới đây tôi hiểu rõ."
Hạ Bá Đạt ngại quá liền bật cười, đối mặt với loại lão tướng chính trị này như Liêu Bác Sinh hắn y quả thực không nên vòng vo, Liêu Bác Sinh nhìn rất thấu.
Hạ Bá Đạt nói: "Hôm nay bí thư Kiều gọi tôi đến, mắng tôi một trận, nói tôi quản giáo thuộc hạ không nghiêm, quá mức nuông chiều, tôi hôm nay tới tìm anh, là để trực tiếp xin lỗi anh."
Liêu Bác Sinh nói: "Chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, không cần phải nói những lời khách khí, nói thật, trong lòng tôi rất uất, một thằng nhóc con, ở trước mặt nhiều người như vậy tát tôi một cái, tôi thực sự là mất hết mặt mũi rồi."
Hạ Bá Đạt an ủi y: "Trương Dương chính là loại người như vậy đó, khi nổi nóng lên thì thiên vương lão tử cũng mặt kệ, có điều anh cũng đừng chấp nhặt với hắn làm gì."
Liêu Bác Sinh nói: "Trách nhiệm của chuyện ô nhiễm nước là của chúng tôi, hôm nay đã tìm được toàn bộ điểm rò rỉ rồi, cũng đã sửa xong, xí nghiệp của vườn công nghiệp đã được khởi công trở lại, thật ra lúc trước chúng tôi nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến thu nhập kinh tế của Đông Giang, cũng sẽ không tạo thành tình trạng về sau, tôi cũng phải chịu trách nhiệm vì chuyện này."
Hạ Bá Đạt nói: "Tỉnh lý sẽ xử lý chuyện này như thế nào?" Y đã ý thức được sự kiện ô nhiễm nước lần này sẽ không cứ vậy là xong, khẳng định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm vì chuyện lần này.
Liêu Bác Sinh nói: "Lão Hạ à, chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, tôi cũng không gạt anh, tôi rất hối hận, chuyện lần này hoàn toàn không cần thiết phải ầm ĩ như vậy, tôi rất coi trọng vườn công nghiệp quốc tế, không ngờ không ngờ chuyện này lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa trong chuyện lần này tôi rất ích kỷ, không nghĩ đến lợi ích của thành thị huynh đệ."
Hạ Bá Đạt cầm chén rượu lên, nói: "Bác Sinh, tôi hôm nay đến cũng không phải là để nghe anh giải thích, thật ra tôi là muốn giải thích với anh."
Liêu Bác Sinh cầm chén rượu lên chạm với y, hai người uống cạn chén này, rồi Liêu Bác Sinh hỏi: "Anh hiểu Trương Dương không?"