Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ngữ Thần gật đầu, mặt đỏ bừng, nói: Em liệu có... mang thai không?

Trương Dương cười cười không nói gì.

An Ngữ Thần lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói: Anh nói đi mà!

Trương Dương nói: Mang thai cũng không nhanh như vậy đâu, tuy rằng tối hôm qua anh rất cố gắng, nhưng quên mất không hỏi em có phải trong thời kỳ an toàn không?

An Ngữ Thần mặt đỏ đến tận mang tai: Xấu hổ chết đi được, không muốn nghe, không muốn nghe!

Trương Dương bị thần thái xấu hổ của cô ta khiến cho bật cười, hắn đeo túi leo núi lên lưng, mỉm cười nói: Nhân lúc thời tiết tốt, chúng ta mau mau xuống núi đi thôi.

Trên đường Xuống núi, An Ngữ Thần cuối cùng cũng nhỏ giọng nói cho Trương Dương biết, mình không ở trong thời kỳ an toàn, lần này có tám chín phần mười là sẽ đã xảy ra chuyện. Trương Dương không nói gì, bệnh tình của An Ngữ Thần tuy rằng tạm thời ổn định, nhưng hắn vẫn không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi cho cô ta, lúc trước đã thảo luận với Lý Tín Nghĩa về vấn đề này, nếu An Ngữ Thần mang thai, như vậy, sinh mệnh mới này trong cơ thể cô ta sẽ thành lập kinh mạch mới với cơ thể mẹ, thông qua phương thức này có lẽ có thể xây dựng lại kinh mạch trong cơ thể cô ta, nhưng cho dù cô ta thuận lợi mang thai, có kiên trì được thời gian mười tháng hay không thì vẫn rất khó nói.

Trương Dương thật sự rất lo lắng vì chuyện của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lại cho rằng Trương Dương bởi vì chuyện bọn họ có con mà phải chịu áp lực, cô ta nói khẽ: Anh không cần phải lo lắng, em sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, không có liên quan gì tới anh cả.

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy không nhịn được liền bật cười.

An Ngữ Thần rất nghiêm túc nói: Em sẽ không nói chuyện giữa chúng ta cho bất kỳ ai đâu, sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm của anh và Yên Nhiên. Cho dù hiện tại, An Ngữ Thầncũng không nghĩ rằng mình sẽ có kết quả gì, cô ta đối với việc bản thân liệu có khỏi bệnh hay không cũng không có chút lòng tin nào, Trương Dương đã làm cho cô ta quá nhiều rồi, đối với cô ta mà nói, sống được thêm một ngày trên đời cũng là lời lắm rồi.

Trương Dương nói: Tiểu yêu, anh đang nghĩ, đứa nhỏ mà chúng ta sinh ra sẽ có bộ dạng như thế nào?



An Ngữ Thần cười nói: Nhất định là một tên Hỗn Thế Ma Vương!

Lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó, trên Qomolangma, hai người rõ ràng cảm nhận được điểm này, khi đi đến Băng Đao Lương, trời lại bắt đầu nổi gió, vừa rồi vẫn còn nắng, chỉ trong chốc lát trời đã tối sầm, tuyết không ngừng rơi, trời đất là một mảng trắng xoá, bọn họ đã không nhận ra được phương hướng, ý kiến của Trương Dương là đang tạm thời trú ở Băng Đao Lương, chờ sau khi gió tuyết ngừng lại thì tiếp tục đi, An Ngữ Thần đối với hắn thì nói gì nghe nấy, tiểu yêu trước đây vốn quật cười độc lập, hiện giờ cũng đột nhiên biến thành tiểu nữ nhân ngoan ngoãn, ôn nhu như nước.

Khi Trương Dương ở một mặt cản gió của Băng Đao Lương chuẩn bị lều trại, bỗng nhiên cảm thấy mặt đầy chấn động. An Ngữ Thần có chút khẩn trương vịn vào tay hắn, hai người ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, liền thấy phía trên triền núi xuất hiện một hàng màu trắng dài, tiếng ầm ầm từ xa vang tới gần, Trương Dương tuy răng can đảm hơn người, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi biến sắc, hắn khó khăn lắm mới tìm được An Ngữ Thần, tốn bao nhiêu công hai người mới về được đến đây, vốn cho rằng thắng lợi ở ngay trước mặt rồi, nhưng không ngờ lại ở Băng Đao Lương gặp phải tuyết lở.

Trương Dương hét lớn: Chạy mau! Hắn kéo tay An Ngữ Thần, bỏ chạy xuống dưới núi, nhưng trên núi băng gió tuyết đầy trời này, bọn họ muốn chạy trốn thì có thể chạy được tới đâu đây? Bọn họ còn chưa chạy được mấy bước, tuyết tích giống như con rồng bạc trút xuống, sóng khí khiến cho thân thể của họ bay lên lưng chừng không, hai người ôm chặt lấy nhau, thân thể của bọn họ giống như lá thu phiêu linh trong không trung, Trương Dương còn chưa kịp hít sâu thì tuyết tích đã chụp thẳng xuống mặt, trong nháy mắt đã chôn bọn họ trong tuyết trắng.

Trương Dương ôm chặt An Ngữ Thần vào trong lòng, dùng ngực để bảo vệ cô ta, để tránh cô ta bị thương hại, thân thể của hắn cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, chân trái đau nhói, thân thể của bọn họ vẫn bị chôn trong tuyết, cơn đau ở phần chân không khiến Trương Dương hôn mê đi, xác định An Ngữ Thần vẫn ở trong lòng mình, Trương Dương mới hơi yên tâm một chút, sau đó hắn dùng tay gạt tuyết đọng phía trên, tầng tuyết đọng rất dầy, tay hắn gắng sức thò ra, nhưng thủy chung không thể xuyên qua được tầng tuyết dày. Trương Dương trong lòng tràn ngập sợ hãi, hắn không biết bọn họ đã bị vùi lập dưới tuyết bao sâu, nếu tuyết quá dày, không bao lâu nữa hai người sẽ thiếu dưỡng khí mà chết, hắn giãy dụa từ trong túi áo lấy ra súng tín hiệu, lúc tuyết lở từ trên cao rơi xuống khiến thân thể hắn bị thương nhiều chỗ, chân trái của hắn chắc đã gãy rồi, xương sườn cũng có mấy đốt bị gãy, cơn đau và tuyết đọng khiến mỗi một động tác của hắn đều trở nên cực kỳ gian nan , Dương Trương Dương giơ súng báo hiệu lên nhắm ngay vào tầng tuyết phía trên rồi nhấn cò, hắn hy vọng đạn tín hiệu có thể phá tan tầng tuyết, cho dù là không có ai nhìn thấy thì cũng có thể bắn ra được một cái lỗ, lợi dụng cái lỗ này có thể cho bọn họ một chút không khí.

An Ngữ Thần cuộn mình ở trong lòng hắn, Trương Dương ôm cô ta, lúc này thực sự cảm thấy cái gì gọi là gọi trời trời không nghe, kêu đất đất chẳng thưa, đạn tín hiệu bắn ra được một lổ thủng, nhưng không lâu sau lại bị tuyết rơi lấp đi, trong bóng tối hy vọng của Trương Dương tan biến từng chút một, không ngờ núi tuyêt này lại trở thành nơi quy túc cuối cùng của hắn và An Ngữ Thần.

Vào lúc Trương Dương gần như tuyệt vọng, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng chó sủa, Trương Dương vốn cho rằng đây là ảo giác, nhưng tiếng chó sủa đó càng lúc càng gần, Trương Dương kinh hỉ vạn phần, hắn muốn phát ra tiếng kêu cứu, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được chút thanh âm nào.

Tiếng chó sủa cuối cùng cũng tới đỉnh đầu hắn, sau đó là tiếng bước chân, có người bắt đầu dùng cào tuyết để móc tuyết, Trương Dương và An Ngữ Thần bị vùi lấp sâu hai thước, người muốn cứu viện ở bên ngoài trước tiên nhanh chóng đào ra một lỗ thông khí, sau đó mới tiến hành đào trên diện tích lớn, mười lăm phút sau, thân thể của Trương Dương và An Ngữ Thần cuối cùng lại xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, hắn nhìn thấy hai lạt ma trẻ tuổi mặc đồ đỏ, còn có một con chó trắng như tuyết, một gã lạt ma lớn tiếng kêu lên: Nghe được không?

Trương Dương mỉm cười nhìn gã, hắn không ngờ không nghe thấy đối phương đang nói gì.

Hai lạt ma phân biệt cõng Trương Dương và An Ngữ Thần, hứng gió tuyết đi đến miếu thờ cách đó không xa.



Đây là một tòa cổ tháp được giấu trong cốc tuyết của núi băng, trên bản đồ cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì, người mà Trương Dương quan tâm nhất vẫn là An Ngữ Thần, gã lạt ma trẻ tuổi phụ trách cõng An Ngữ Thần nói: Yên tâm, cô ta còn sống.

Nghe thấy tin tức An Ngữ Thần không sao, mắt Trương Dương đỏ lên, hắn cảm thán sinh mệnh ương ngạnh và quật cường, đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, hắn cuối cùng cũng tìm được An Ngữ Thần, quan trọng nhất là, cô ta còn sống.

Hai lạt ma trẻ tuổi đưa Trương Dương và An Ngữ Thần vào trong cổ tháp, tới một thiện phòng ở góc tây bắc hậu viện cổ tháp, chính giữa thiện phòng đặt một chậu than bằng đồng xanh có đường kính chừng nửa thước, trái với cái giá lạnh ở bên ngoài, bên trong thiện phòng ấm áp như mùa xuân, lạt ma nhẹ nhàng đặt Trương Dương và trên tấm thảm lông dê, lại dùng chăn bông bọc người họ lại.

An Ngữ Thần vẫn ở trong trạng thái hôn mê, tình huống của Trương Dương cũng rất kém, chân trái của hắn khi xảy ra tuyết lở đã bị gãy xương, xương sườn cũng bị gãy mấy cái, có điều chỗ gãy xương không hề phát sinh lệch vị trí, cũng coi như là đại hạnh trong bất hạnh.

Hai gã lạt ma trẻ tuổi sau khi rời đi không lâu, một vị lạt ma già gầy trơ cả xương run rẩy đi vào bên trong thiện phòng, phía sau ông ta còn có một tiểu lạt ma lưng đeo hòm thuốc.

Lạt ma già trước tiên xem xét thương thế của Trương Dương, thấp giọng nói vào câu gì đó, tiểu lạt ma đó phiên dịch lại cho hắn: Chân của anh bị gãy rồi, trên người cũng có mấy nhiều chỗ bị gãy xương, hiện tại sẽ chữa trị cho anh.

Trương Dương cố nhịn đau, nói: Trước tiên giúp tôi xem cô ta có sao không đã.

Lạt ma già nhìn An Ngữ Thần, lại nói gì đó, ông ta rõ ràng không biết tiếng Hán, tiểu lạt ma đó lại phiên dịch: Cô ta không sao, chỉ bị hôn mê, nghỉ ngơi một chút là lập tức sẽ tỉnh thôi.


Trương Dương vừa rồi cũng đã bắt mạch cho An Ngữ Thần, tin rằng lạt ma già không lừa mình.


Lạt ma già gật đầu, ý bảo tiểu mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp sứ, mở hộp sứ ra, bên trong là thuốc mỡ màu đen, một mùi cay xè tỏa ra, Trương Dương chỉ bằng vào mùi đã nhận ra thuốc cao này không ngờ là hắc ngọc đoạn tục cao, loại thuốc mỡ này ở đại triều Đại Tùy cũng rất khó kiếm, có công năng đặc biệt đối với chữa chi gân cốt xương thịt bị thương, Trương Dương vốn cho rằng hắc ngọc đoạn tục cao đã sớm thất truyền, nhưng không ngờ ở trong cổ tháp trên Châu Phong còn có lạt ma nắm giữ phối phương của loại kì dược này.


Lạt ma già sau khi bôi thuốc cho Trương Dương, lại dùng ván gỗ cố định cái chân gãy của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK