Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Chuẩn nói: "Lần này tôi vì chuyện của anh mà đã tận hết sức, anh không thể oán trách tôi được."

Trương Dương cười nói: "Tính khí của tôi không tốt, nổi giận với anh cũng là không đúng, anh trăm ngàn lần đừng để trong lòng." Sau khi sóng gió qua đi, Trương Dương bình tĩnh nghĩ lại, thái độ của mình đối với Vương Chuẩn quả thực có chút hơi quá, người ta dù sao cũng giúp hắn không ít, tuy rằng mang đến là một đám tuyến hai, nhưng dù sao cũng là ngôi sao Hongkong.

Vương Chuẩn thân thiết ôm bả vai Trương Dương nói: "Sao có thể như vậy chứ? Chúng ta là bạn tốt mà!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Đúng vậy, là bạn tốt!"

Vương Chuẩn nói: "Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

Trương Dương vừa nghe cái là biết thằng ôn này lại muốn đề xuất điều kiện, lập tức nói: "Chuyện phí biểu diễn chúng ta miễn bàn, trước đó đã nói rõ rồi."

Vương Chuẩn cười nói: "Anh nhìn anh kìa, tôi còn chưa nhắc đến tiền mà anh đã có bộ dạng đó rồi."

Trương Dương nói: "Không nhắc đến tiền thì chuyện khác đều dễ nói thôi, tiền quý giá nhưng tình bạn còn quan trọng hơn, trên thế giới này còn có cái gì quan trọng hơn tình bạn."

Vương Chuẩn nói: "Anh đừng vội chặn lời tôi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, năm sau trung tâm thể dục mới của các anh xây xong, có phải là có một buổi diễn cỡ lớn không?"

Trương Dương trợn mắt nhìn, hắn từ khi còn ở xã Hắc Sơn Tử đã quen Vương Chuẩn, cũng coi như là hiểu khá rõ về y, chuyện dâng hiến không công y không bao giờ làm, nhắc tới chuyện này khẳng định là có mục đích, Trương Dương gật đầu nói: "Đúng là có ý này."

Vương Chuẩn cười tươi rói: "Chúng ta liên hợp làm một đại hội ca nhạc, thế nào? Nhân viên của tôi đến tổ chức, tiền vé vào cửa chúng ta chia ba bảy."

Trương Dương nhếch miệng cười, hắn cảm thấy Vương Chuẩn không có hảo tâm, quả nhiên, y không phải là đến đây không công một chuyến, sau khi biểu diễn từ thiện liền tìm ngay một cuổi biểu diễn thương mại, muốn kiếm lại phí biểu diễn lần này, quả nhiên là một gian thương. Trương Dương nói: "Anh ba tôi bảy?"

Vương Chuẩn lắc đầu nói: "Anh ba tôi bảy! Tôi đảm bảo sẽ mời được một đội ngũ nhất lưu của HongKong."

Trương Dương cười nói: "Còn nói là bạn bè à, lúc chia tiền sao anh không nghĩ nhiều thêm một chút."

Vương Chuẩn hạ giọng nói: "Có chia thêm nhiều cho anh thì cũng là của nhà nước, tôi được chia nhiều chẳng lẽ lại thiếu phần anh?"

Trương Dương cười nói: "Đạo diễn Vương à đạo diễn Vương, anh quen tôi lâu như vậy rồi, còn không biết tôi công tư phân minh sao? Đừng có đem cái trò của chủ nghĩa tư bản đó tới đây, và cùng đứng dùng ánh mắt của nhà tư bản để nhìn thôi."

Vương Chuẩn nói: "Tôi không có ý đó, tôi coi anh là bạn, có tiền thì đương nhiên là mọi người cùng kiếm."

Trương Dương nói: "Chuyện tổn hại của công béo cho cá nhân tôi không làm, đề nghị của anh không tồi, lần này anh lại giúp tôi một việc lớn, muốn làm biểu diễn thương mại, tôi giúp anh không có vấn đề gì, nhưng anh cũng không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, thế này đi, chia năm năm."

Vương Chuẩn nghĩ ngợi một lát, chia năm năm cũng kiếm được không ít, y đã tìm hiểu về trung tâm thể dục mới, sau khi sân thể dục chủ xây xong có thể chứa hơn ba vạn người, chỉ vé vào cửa thôi đã có một khoản thu khả quan rồi, đây là còn chưa tính quảng cáo tài trợ nữa.

Trương Dương cũng không phải là dễ lừa, từ lúc có được quyền kinh doanh vận hội tỉnh, hắn đối với chuyện của phương diện này đã hiểu biết thêm không ít, hắn cũng đoán được Vương Chuẩn không chỉ có chủ ý với tiền vé, dẫu sao thì hiện tại sân thể dục vẫn chưa xây xong, chờ sau khi xây xong rồi, ở trên địa bàn của mình, Vương Chuẩn cho dù gian như quỷ cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.

Lúc buổi trưa, Kiều Mộng Viện, Thì Duy tới Nam Tích, Trương Dương bởi vì bận tổ chức công tác tiếp đãi, cho nên không thể ngay lập tức đi nghênh đón họ, trước khi trận bóng buổi chiều bắt đầu, Trương Dương cùng đi chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh, thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt, phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ tới đài chủ tịch, sau khi an bài cho bọn họ an vị, lúc này mới rảnh đi tới ghế khách quý, hắn tìm tới chỗ Kiều Mộng Viện và Thì Duy, Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long cũng đều cùng nhau tới đây, Trương Dương không ngờ Quách Chí Giang cũng tới.

Trương Dương rất nhiệt tình bắt tay với mỗi người bọn họ, Kiều Bằng Cử cười nói: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, chờ trận đấu kết thúc mời chúng tôi đi ăn cơm là được."

Trương Dương cười nói: "Tôi nay tôi đã an bài ở nhà khách rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Chúng tôi tối nay còn phải về Đông Giang, không ăn cơm được đâu."

Trương Dương nói: "Gấp cái gì? Khó khăn lắm mới một chuyến, ở lại chơi đi, Nam Tích không thiếu chỗ chơi đâu."

Thì Duy nói: "Đúng vậy, vội vã làm gì, lần này kiểu gì cũng phải bắt anh ta nhỏ máu."

Trương Dương cười cười nói với Quách Chí Giang: "Bạn gái của anh cũng thâm phết, bình thường chắc anh phải mời cô ấy đi ăn cơm nhiều lắm đúng không?"

Quách Chí Giang nghe thấy vậy liền đỏ mặt, gã cũng coi Thì Duy là bạn gái, nhưng Thì Duy tới hiện giờ vẫn chưa xác định quan hệ với hắn, Trương Dương ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, khiến gã có chút lúng túng.

Thì Duy ở thì lên tiếng mắng: "Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu."

Trương Dương giơ tay xin tha, nói: "Tôi nói sai rồi, tôi không dám dây vào cô nữa." Nói xong hắn quay người định đi.

Thời Duy gọi hắn lại: "Ê, lát nữa giúp tôi xin chữ ký của Khâu Tử Kiện nhé, tôi đã mua đĩa của anh ta rồi."

Kiều Bằng Cử ở bên cạnh bật cười: "Lần này đội ngôi sao Hongkong có chút lạm dụng cho đủ số, không có một nhân vật tuyến một nào cả, Khâu Tử Kiện đó hình như gần đây cũng nhờ một bộ phim mà đi lên."

Trương Dương cười nói: "Ai nói là lạm dụng cho đủ số, tôi có ba vị khách quý thần bí chưa tuyên bố ra bên ngoài."

Lương Thành Long nói: "Ai vậy?"

Trương Dương nói: "Lúc khai mạc có biểu diễn đó!"

Lúc này người chủ trì đã vào sân, bọn họ tuyên bố cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao chính thức bắt đầu, nam chủ trì dùng micro kích động nói: "trước khi mở màn, ngôi sao ca nhạc Trâu Đức Long của HongKong sẽ biểu diễn cho mọi người ca khúc "Cứu vớt tinh cầu!"

Tiếng hoan hô ở hiện trường lập tức vang lên như sấm, Trâu Đức Long là tới bổ cứu, lúc trước không ai biết hôm nay Trâu Đức Long sẽ đến Nam Tích, thanh niên nam nữ ở hiện trường đều không tin là thật, khi điệu mua mở màn vang lên, bọn họ bắt đầu gân cổ hò hét.

Trâu Đức Long mặc quần áo đỏ dẫn thao tám bạn nhảy đi tới trung tâm sân thể dục, cùng với tiết tấu bắt đầu nhảy múa.

Trương đại quan nhân quay lại đài chủ tịch, mấy lãnh đạo ở đằng kia đang châu đầu ghé tai, đám lãnh đạo này tuổi dẫu sao cũng đều là bốn mươi năm mươi cả rồi, đối với ca hát nhảy mua không có hứng thú lắm, Hạ Bá Đạt nói: "Chả hiểu hắn đang hát cái gì? Líu la líu lo, tôi chả hiểu được câu nào."



Trần Hạo ở bên cạnh bật cười: "Thị trưởng Hạ, người ta là đang hát tiếng Quảng Đông mà!"

Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh Cừ Thánh Minh nói: "Người này hình như rất có danh tiếng, tôi trên ti-vi đã nhìn thấy rồi, con tôi cả ngày nghe hắn hát."

Trương Dương tới mời Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt rời khỏi chỗ ngồi tới sân thể giục, Trâu Đức Long biểu diễn hai ca khúc, sau đó chính là phát bóng, cho nên mời các lãnh đạo vào sân.

Tình tự của người xem đều đã bị tiếng hát của Trâu Đức Long khiến cho trở nên kích động, trong tiếng nhạc dồn dập, Trâu Đức Long đột nhiên cởi áo, để lộ ra áo bó màu đen bên trong, sau đó ném lên khán đài, động tác lớn mật này khiến cho hiện trường kích động, mấy nam nữ thiếu niên gào khóc muốn nhảy qua hàng rào lao lên sân khấu, cảnh sát đã nghiêm trận chờ đợi lập tức đuổi về.

Hạ Bá Đạt và Cừ Thánh Minh nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, Cừ Thánh Minh nói: "Già rồi, tôi không tiếp nhận nổi thứ này."

Trương Dương cười nói: "Truy tinh tộc(Tộc theo đuổi ngôi sao), Trung Quốc đột nhiên biến thành có năm mươi bảy dân tộc rồi."

Khiến cho Hạ Bá Đạt và Cừ Thánh Minh buồn bực là, khi hai người bọn họ đi lên trung tâm sân khấu thì hiện trường vang lên tiếng huýt gió, có một số người xem không khách khí kêu lên: "Xuống đi, xuống đi, chúng tôi muốn xem Trâu Đức Long."

Trương Dương chỉ coi như không nghe thấy, nhưng trong lòng thì lại xấu hổ không thôi, xem ra mời sao đến cũng có tác dụng phụ, trong mắt đám truy tinh tộc này trừ ngôi sao ra thì không còn có ai nữa.

Người dẫn chương trình dùng giọng nói đầy kích động giới thiệu hai vị lãnh đạo, nhưng hiện trường vẫn không ngừng vang lên tiếng huýt gió, Trương Dương biết làm loạn chỉ có số ít người, nhưng ở hiện trường có hơn ba vạn người, biết đi đâu bắt những phần tử quấy rối ra.

Cừ Thánh Minh nói khẽ: "Thị trưởng Hạ, chúng ta không phải là nhân vật chính! Mau xuống đi thôi!" Hai người vốn đều chuẩn bị phát biểu, nhưng thấy cục diện ở hiện trường, biết rằng bọn họ không được hoan nghênh, cho nên liền vứt bỏ ý định phát biểu.

Lúc này khúc hành quân của vận động viên vang lên, đội bóng đá ngôi sao Hongkong và đội bóng đá nữ của Bình Hải vào sân, cho dù đây chỉ là ngôi sao tuyến hai của Hongkong nhưng so với Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt thì vẫn nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn.

Trương Dương nhìn thấy Khâu Tử Kiện cũng ở bên trong đội ngôi sao, trong lòng thầm buồn cười, Khâu Tử Kiện mặt mà sầu khổ, chuyến đi tới Nam Tích lần này hắn suốt đời không quên, tất nhiên cũng trở thành một lần biến chuyển trọng yếu trong sinh mệnh của hắn

Khi Trương Dương bắt tay với Khâu Tử Kiện, ý vị thâm trường nói: "Chúc mừng anh!"

Khâu Tử Kiện gật đầu, lắc lắc tay Trương Dương một chút, trong lòng của thằng ôn này đầy là nước mắt.

Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt khiêm nhượng, Cừ Thánh Minh đá khẽ quá bóng lên trước, Hạ Bá Đạt cũng nhấc chân đá vào quả bóng cao su, y cũng là một người mê bóng đá, có điều chỉ giới hạn ở xem bóng đá, một cú đá này không ngờ lại đá trượt, bóng thì không nhúc nhích nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, ngã dập mông xuông sân cỏ. Ở trước mặt hơn ba vạn người mất hết cả mặt mũi, cả sân bóng cười rộ lên, mặt Hạ Bá Đạt biến thành màu gan lợn, Trương Dương vội vàng chạy tới đỡ y, Hạ Bá Đạt cúi đầu, không nói câu nào quay về, trong lòng thầm mắng Trương Dương một lượt, tất cả là vì chủ ý muốn phát bóng của thằng ôn này, nếu không thì mình cũng đâu mất mặt như vậy.

Theo sự chính thức bắt đầu của trận đấu, sự chú ý của mọi người rất nhanh liền tập trung lên sân bóng, loại thi đấu này có tính chất biểu diễn quá nặng, khán giả cũng không phải là tới để xem đá bóng, bọn họ là muốn xem minh tinh, đội bóng đá ngôi sao Hongkong và đội nữ Bình Hải rõ ràng là không phải ở cùng một trình độ. Chỉ trong hiệp một đã bị người ta ghi hai bàn.

Trước đó Trương Dương đã đặc biệt dặn dò đội bóng đá nữ tỉnh, để dảm bảo sự phấn khích của trận đấu, bọn họ cố gắng khống chế cục diện trận đấu, nói một cách khác có nghĩa là tạo cho đội ngôi sao một số cơ hội.

Quả nhiên đội bóng đá nữ bắt đầu áp dụng chiến thuật phòng thủ, nói là phòng thủ nhưng kỳ thật chính là thả, đội ngôi sao Hongkong nắm lấy cơ hội, cuối cùng do Khâu Tử Kiện ghi một bàn.

Vợ mới cưới Lương Nguyệt Linh của Khâu Tử Kiện ngồi trên khán đài xem hắn thi đấu, nhìn thấy Khâu Tử Kiện ghi bàn, cô ta kích động vạn phần kêu lên: "Tử Kiện, em yêu anh!" Nhưng tiếng kêu này cũng không chỉ là của một mình cô ta, mấy trăm cô gái ở sân bóng cũng đồng thời hét lên Tử Kiện em yêu anh.

Trương Dương ở đường biên cười ha ha nói với Vương Chuẩn: "Không tồi, Khâu Tử Kiện này được đấy."

Vương Chuẩn nói: "Hắn trước khi bước vào giới nghệ thuật chính là cầu thủ của một đội bóng hạng hai của Hongkong, đá bóng cũng khá."

Lúc này Trâu Đức Long đã thay quần áo cầu thủ, hắn cũng muốn ra sân, Trâu Đức Long vừa ra sân, trên sân bóng lại vang lên tiếng hoan hô, nói thật, một mình hắn đã có thể sánh bằng nhân khí của tất cả minh tinh tuyến hai của Hongkong.

Vương Chuẩn mỉm cười nói: "Đợi nghỉ giữa hiệp, Lưu Đức Chính và Tịch Nhược Lâm sẽ biểu diễn, lúc đó không chỉ oanh động như thế này thôi đâu."

Trương Dương gật đầu hài lòng, mục đích của hắn trên cơ bản đã đạt được.

Khi nghỉ ngơi giữa hiệp, một màn khiến người ta kích động xuất hiện, khi người dẫn chương trình tuyên bố Lưu Đức Chính và Tịch Nhược Lâm sẽ lên sân khấu, vô số thiếu nam thiếu nữ đều như say như cuồng, bọn họ không dám tin vào loại hạnh phúc này, hôm nay không những nhìn thấy ngôi sao ca nhạc Trâu Đức Long, còn có thể chính mắt nhìn thấy nhân vật cấp đế hậu ảnh đàn của Hongkong.

Lưu Đức Chính dắt tay Tịch Nhược Lâm bước vào sân thể dục, hắn lớn tiếng chào: "Chào các vị bằng hữu Nam Tích, các vị có khỏe không? Tôi yêu các bạn!"

Tiếng hoa hô ở hiện trường vang lên không ngớt, một fan nữ không chịu nổi sự kích thích của hạnh phúc mà không ngờ lại ngất ngay tại chỗ.

Cừ Thánh Minh lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi hiện tại thật sự là khó hiểu." Y nói xong mới ý thức được ở bên cạnh không có ai ứng tiếng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện chỗ ngồi của Hạ Bá Đạt trống rỗng, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ghé tới nói khẽ: "Thị trưởng Hạ không thoải mái nên đi trước rồi!" Trần Hạo vốn là muốn vừa cười vừa nói, nhưng gã lại cảm thấy nhắc tới chuyện này mà cười là không hợp lý, người khác sẽ cảm thấy là gã đang chê cười Hạ Bá Đạt, kỳ thật lúc Hạ Bá Đạt ngã, cơ hồ là tất cả các lãnh đạo đều cười, một cảnh vừa rồi quả thật là quá buồn cười. Lúc Hạ Bá Đạt quay lại, tất cả mọi người đều muốn cười, có điều đều cố nhịn.

Cừ Thánh Minh có thể lý giải Hạ Bá Đạt vì sao muốn đi tước, ở trước mặt hơn ba vạn người ngã một cú, thật sự là quá khó coi.

Trương Dương lúc này đã trở lại, hắn đi tới bên cạnh mấy lãnh đạo, mời bọn họ chờ sau khi kết thúc trận đấu thì vào phòng thay đồ hỏi thăm các cầu thủ và chụp ảnh lưu niệm, mấy vị lãnh đạo đều đáp ứng, trận đấu tối nay tổng thể mà nói là rất thành công, so với trong dự đoán còn oanh động hơn, ảnh hưởng rất lớn. Cung Kì Vĩ nói với Trần Hạo: "Thị trưởng Trần, hoạt động tối nay rất thành công, chúc mừng anh!"

Trần Hạo cười cười: "Tôi không có công lao gì cả, là công tác tiền kỳ của các vị làm rất tốt." Gã đột nhiên phát hiện mình được phân quản công tác thể dục thể thao cũng có chỗ hay, ít nhất thì áp lực không lớn như trước kia, hơn nữa sau khi tiếp nhận công tác lập tức được hưởng thụ vinh dự, không thể không thừa nhận thằng ôn này Trương Dương cũng có chút năng lực.

Trần Hạo bắt đầu tính toán phải áp dụng sách lược nhất định đối với Trương Dương, nếu có thể khéo léo dẫn dắt, thành tích của hắn cũng chính là thành tích của mình, vận hội tỉnh nếu có thể tổ chức viên mãn, hắn trên chính tích cũng có thêm một khoản quan trọng.

Cừ Thánh Minh tuy rằng đối với kính ca nhiệt vũ của ngôi sao cũng không thích thú lắm, nhưng thông qua trận đấu bóng đá ngôi sao này y đã nhìn thấy được năng lực tổ chức của Trương Dương, y bắt đầu có lòng tin đối với việc thành phố Nam Tích có thể tổ chức thành công vận hội tỉnh lần này. Y và Trần Hạo trao đổi một số ý kiến, nhất là cường điệu đẩy nhanh xây dựng các sân thể dục, đồng thời phải chú ý an toàn xây dựng. Trần Hạo biểu hiện rất khiêm tốn, gã cam đoan với Cừ Thánh Minh, chính phủ thành phố Nam Tích sẽ đặt việc xây dựng trung tâm thể dục mới lên hàng đầu, tuyệt sẽ không chậm trễ khai mạc vận hội tỉnh.

Khi hiệp hai bắt đầu, phía Lam Sơn, anh em Thường Hải Long, Tiết Yến, Tưởng Kì Vĩ mới đến, bọn họ trên đường gặp kẹt xe cho nên đến chậm thời gian xem thi đấu, Tiết Yến và Thường Hải Tâm cũng đều là fan của Lưu Đức Chính, hai cô nghe thấy Lưu Đức Chính đã hát xong, đều tiếc rẻ không thôi, có điều lúc trước cũng không biết Lưu Đức Chính cũng tới Nam Tích tham gia trận đấu, nếu không thì hai cô đã đến sớm rồi.

Trương Dương giành thời gian đi tới chỗ bọn họ, chào hỏi mấy người, hắn lưu ý thấy Tần Thanh không hề đi cùng tới đây, Thường Hải Tâm cũng từ trong ánh mắt của hắn ý thức được suy nghĩ trong lòng hắn, nói khẽ: "Phó thị trưởng Tần lâm thời có việc, hôm nay không tới được, chị ấy bảo tôi thay chị ấy chúc anh tổ chức hoạt động thành công."

Trương Dương cười nói: "Cô khi nào về giúp tôi cám ơn cô ấy nhé." Quan hệ giữa hắn và Tần Thanh căn bản không cần phải nói những lời này, chỉ có điều là làm ra vẻ để che mắt người ta mà thôi, Thường Hải Tâm đối với sự ám muội giữa hắn và Tần Thanh cũng biết rõ trong lòng, thấy Trương Dương là cô ta luôn cảm thấy tim đập thình thịch, không nhịn được lại nhớ tới cái đêm mưa gió hôm đó, Thường Hải Tâm không dám nhìn thẳng Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn ra vẻ mặt của Thường Hải Tâm có chút kỳ lạ, đoán rằng cô ta nhất định lại nhớ tới chuyện tối hôm đó, Trương đại quan nhân sợ người khác nhìn ra giữa bọn họ có gì đó không đúng, kịp thời quay sang nói với Thường Hải Long: "Tối nay tôi làm chủ, mọi người đều ở lại đây ăn cơm nhé."

Thường Hải Long lần này tới là để bàn sinh ý, gã đương nhiên sẽ không lập tức quay về, Tưởng Kì Vĩ thì khác, gã xem trận đấu xong thì phải về vì còn có nghiệp vụ quan trọng phải bàn, Tưởng Kì Vĩ nói: "Tôi tối nay phải về Lam Sơn rồi, phải mời khác ăn cơm."

Trương Dương nói: "Hoãn đi, ở lại Nam Tích uống rượu."

Tưởng Kì Vĩ cười khổ nói: "Người làm ăn như chúng tôi đa số thời gian cũng đều là thân bất do kỷ, tôi cũng muốn ở lại uống rượu với các anh, nhưng chuyện này liên quan tới sự phát triển của công ty, tôi nhất định phải đi."

Trương Dương nhìn thấy gã quả thật là có việc, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.



Tiết Yến nói: "Trương Dương, lát nữa có thể giúp tôi xin chữ ký của Lưu Đức Chính không?" Tiết Yến là fan của Lưu Đức Chính.

Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề, chụp ảnh chung cũng được."

Tiết Yến hưng phấn không thôi: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu, lúc này hiệp hai đã diễn ra được một nửa, Lưu Đức Chính cũng thay quần áo cầu thủ ra sân, không khí trong ngoài sân bóng trở nên nhiệt liệt dị thường, chỉ từ kỹ thuật mà nói, đội ngôi sao Hongkong căn bản không thể nào bằng được đội bóng đá nữ Bình Hải, nhưng Trương Dương lúc trước đã dặn dò huấn luyện viên Lưu Phúc Điền của đội nữ, đám ngôi sao Hongkong này đều là cầu thủ nghiệp dư, cũng không nên làm họ quá mất mặt, Lưu Phúc Điền lúc ban đầu cũng không nguyện ý, muốn dùng lời chính nghĩ cự tuyệt Trương Dương, nói anh thế này không phải là bảo chúng tôi đá bóng rởm à? Nhưng về sau lại đề xuất điều kiện, đá bóng rởm cũng được, có điều phí biểu diễn trên cơ sở phải tăng thêm một vạn, Trương Dương cũng bất lực đối với hắn, một vạn dồng dẫu sao cũng không nhiều, thôi thì đành trả thêm.

Có thêm một vạn đồng, các nữ cầu thủ của đội bóng đá nữ đá rất có bố cục, sau khi ghi mấy bàn rõ ràng là quay về phòng thủ, không chỉ như vậy còn cố ý giả vờ sơ hở để cho đối phương ghi bàn, nhưng cầu thủ của đội ngôi sao lại quá kém cỏi, mấy lần đối diện với gôn trống đều đá trượt, sau khi Lưu Đức Chính ra sân, loại tình huống này có chút thay đổi, khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cuối cùng cũng đổi tỷ số thành 3-4, chênh lệch một bàn cũng không tính là khó coi.

Thật ra trên sân tuy có nhiều khán giả, nhưng người thực sự xem bóng đá lại chả có là bao, đa số mọi người đều là tới xem ngôi sao, thường thường khi đội bên Hongkong có bóng, trên khán đài lại bắt đầu hona hô, khi đội bóng đá nữ có bóng, ngược lại chẳng có ai hò hét gì, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh đối với điều này cảm thấy rất ức chế, bất mãn than thở: "Thật sự là không thể nào hiểu được, rõ ràng là sân nhà của chúng ta, sao bọn họ không cổ vũ?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, người thực sự tới xem bóng đá làm gì có mấy ai, đa số là tới xem minh tinh thôi."

Cừ Thánh Minh nói: "Minh tinh? Tôi thấy là đại tinh tinh mới đúng.”

Mọi người ở xung quanh đều bật cười, lúc này Trương Dương đi tới mời mấy vị lãnh đạo tới phòng nghỉ gặp mặt cầu thủ ngôi sao, bắt tay chụp ảnh lưu niệm.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vừa vang lên liền có fan vượt hàng rào bất chấp tất cả chạy vào trong sân, may mà biện pháp an toàn trước đó đã được chuẩn bị kỹ càng, cảnh sát sớm đã có chuẩn bị đối với những hành động điên cuồng mà fan nữ có thể làm ra, hộ tống đám ngôi sao Hongkong này tới phòng nghỉ, vốn định làm nghi thức trao giải cũng đành lâm thời hủy bỏ.

Hôm nay cảnh tượng cuồng nhiệt của các fan Trương Dương cũng không ngờ tới, hắn từ đó nảy sinh một ý tưởng, kỳ thật người đại diện của vận hội tỉnh cũng không cần phải mời vận động viên, cũng có thể cân nhắc mời tới một số ngôi sao.

Cừ Thánh Minh tuy rằng nhìn không quen sự cuồng nhiệt của những fan hâm mộ này, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, sức hiệu triệu của những ngôi sao Hongkong này rất mạnh, trên đường tới phòng nghỉ, Cừ Thánh Minh không nhịn được bèn nói: "Thời đại thay đổi rồi, thanh niên hiện tại thật sự là khác hẳn với chúng tôi."

Trương Dương cười nói: "Ở thời đại của các ông cũng có thần tượng của mình, hiện tại thần tượng cũng thay đổi rồi."

Cừ Thánh Minh nói: "Hôm nay nói là xem thi đấu bóng đá nhưng tôi thấy người hiểu bóng đá lại chẳng có mấy ai, toàn là tới xem ngôi sao cả.

Trương Dương nói: "Có hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là bọn họ đồng ý trả tiền vì những ngôi sao này, nguyện ý mua vé vào sân thể dục, đây chính là chỗ thành công của chúng ta, nếu như chúng ta có thể hấp dẫn người dân chủ động mua vế vào trung tâm thể dục mới, tham gia vận hội tỉnh, lần vận hội tỉnh này của chúng ta nhất định sẽ thành công."

Cừ Thánh Minh gật đầu, Trương Dương nói không sai, chỉ cần có thể hấp dẫn người dân đi vào sân thể dục, chỉ cần có thể hấp dẫn người dân toàn tỉnh chú ý xem tivi, chú ý tới vận hội tỉnh, vận hội tỉnh lần này sẽ thành công, muốn đạt được mục đích này, nhất định phải hấp dẫn đủ sự chú ý, muốn cho người dân chú ý tới chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là để một số nhân vật có sức ảnh hưởng gia nhập vận hội tỉnh.

Đám lãnh đạo lấy Cừ Thánh Minh làm đại biểu đều không thích thú gì đám ngôi sao HongKong này, nhưng biểu hiện của bọn họ vẫn rất nhiệt tình, đây là vì sự cần thiết của chính trị. Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ở sâu trong lòng rát khinh thường đám ngôi sao này, chuyện tối hôm qua may mà hữu kinh vô hiểm, nếu không lần phong ba này sẽ gây chấn động cả Bình Hải.

Trải qua một đêm kinh hồn hôm qua, đám ngôi sao HongKong này cũng quỷ củ hơn nhiều, đối với sự thăm hỏi của các lãnh đạo, biểu hiện của bọn họ cũng rất khiêm tốt, nếu như chuyện lần này ầm ĩ lên, phàm là diễn viên liên quan tới chuyện này đều sẽ mất thết thanh danh, sau này ở trong giới nghệ sĩ HongKong cũng khó mà có chỗ đứng chân.

Cừ Thánh Minh đại biểu Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải tỏ lòng cảm tạ đối với sự phụng hiến của các ngôi sao HongKong, cũng tặng cho mỗi một vật kỷ niệm.

Trương Dương và Lưu Đức Chính quen biết đã lâu, cười cười bắt tay với Lưu Đức Chính nói: "Lưu tiên sinh lần này có thể đến thật sự khiến tôi cảm thấy rất kinh hỉ, vì để tỏ lòng cảm tạ đối với Lưu tiên sinh, tôi nay tôi xin làm chủ mời anh đi ăn cơm."

Lưu Đức Chính tính tình khiêm tốn, tuy rằng là siêu sao ảnh đàn nhưng lại không hề mắc bệnh ngôi sao, so với đám ngôi sao tuyến hai thì còn có thân hòa lực hơn, Lưu Đức Chính cười nói: "Được, tôi và Trương tiên sinh đã lâu rồi chưa nói chuyện, tối nay tôi cũng không vội đi, sáng mai mới lại về Thượng Hải quay phim."

Vương Chuẩn giới thiệu Trâu Đức Long với Trương Dương, Trâu Đức Long đã nghe Vương Chuẩn nhắc tới sự lợi hại của Trương Dương, đối với hắn cũng khá là khách khí, bắt tay Trương Dương nói: "Đã sớm được nghe nói tới tên của chủ nhiệm Trương rồi, hạnh ngộ, hạnh ngộ."

Nhìn thấy Trâu Đức Long là ngôi sao ca nhạc mà cũng khách khí đối với mình như vậy, Trương Dương cũng nảy sinh hào cảm đối với hắn, mỉm cười nói: "Điệu nhảy của anh rất tuyệt, nhân khí rất cao."

Trâu Đức Long tỏ vẻ khiêm tốn: "Tôi còn kém xa bọn Lưu sư huynh, ca nghệ và vũ nghệ đều còn rất nhiều chỗ phải học tập."

Trương Dương cười nói: "Tối nay đừng đi đâu nhé, cùng nhau đi ăn cơm."

Trâu Đức Long mỉm cười nói: "Ngày mai tôi cùng Lưu sư huynh tới Thượng Hải, tôi còn phải ký hợp đồng đại diện, tối nay không đi đâu cả."

Trương Dương phát hiện chàng thanh niên Trâu Đức Long này rất thông minh, là nhân tài có thể đào tạo, so với đám ngôi sao tuyến hai đó rõ ràng là khá hơn nhiều, nhân vật cấp ảnh đế chân chính, ngôi sao ca nhạc chân chính ngược lại đi đâu cũng khiêm tốn và khách khí, đây là biểu hiện của sự dày công tu dưỡng, cũng là hình tượng mà bọn họ muốn thể hiện, trong giới giải trí cũng là nơi chú trọng hình tượng, kinh doanh ra một hình tượng lành mạnh cũng không phải dễ dàng.

Đa số thành viên của đội ngôi sao Hongkong sau trận đầu là bỏ đi, Nam Tích đã lưu lại cho bọn họ một ấn tượng cả đời khó quên, rất nhiều người thậm chí bởi vì hành vi tối hôm qua mà thay đổi hắn. Khâu Tử Kiện chính là như vậy, hắn nói rất ít, tối nay hắn cũng không đi, có điều không thể tới chỗ Trương Dương dự tiệc, nguyên nhân rất đơn giản, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng đặc biệt an bài tiệc gia đình, bảo Khâu Tử Kiện ra đó, Khâu Tử Kiện vừa mới ký giấy kết hôn với Lương Nguyệt Linh, hôn nhân của hai người đã trở thành sự thật, có tờ giấy đăng ký hết hôn này, Khâu Tử Kiện đối với Lương Tùng không thể không nói gì nghe nấy. Hắn về sau còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, cho nên không thể không nhìn sắc mặt của Lương Tùng mà làm việc. Khâu Tử Kiện tuy rằng suy nghĩ linh hoạt, nhưng ở trước mặt lão chính khách Lương Tùng này, cũng không có biện pháp gì hay.

Trương Dương vốn định mời Cừ Thánh Minh cùng nhau ăn cơm buổi tối, nhưng Cừ Thánh Minh đối với không có hứng thú ngồi ăn cơm cùng đám ngôi sao HongKong này, viện cớ ngày mai còn có việc, tối nay phải về Đông Giang ngay. Cừ Thánh Minh vừa đi, mấy vị lãnh đạo khác cũng ai có việc này, dù sao trận đấu bóng đá ngôi sao cũng đã kết thúc viên mãn, nhưng công tác quét dọn này liền giao cho Trương Dương.

Trương Dương mở tiệc chiêu đãi buổi tối là mang tính chất tư nhân, người tham dự có anh em Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long, Thì Duy, Quách Chí Giang, anh em Thường Hải Tâm, Tiết Yến, Vương Chuẩn và ba vị ngôi sao Hongkong. Nhà khách Ủy ban thể dục thể thao đặc biệt an bài một phòng lớn nhất, bàn này có thể để hai mươi người đồng thời ngồi ăn. Trước yến hội, Trương Dương đặc biệt tìm đến Vương Chuẩn, lén lút nói chuyện mình muốn mời ngôi sao để đại diện cho vận hội tỉnh.

Vương Chuẩn đối với việc này đáp ứng rất thống khoái: "Tôi thấy Trâu Đức Long được đấy."

Trương Dương cũng thấy Trâu Đức Long không tồi, trẻ tuổi có sức sống, hình tượng bản thân lại rất tốt, còn có đủ nhân khí, có thể hấp dẫn được các thanh niên, Trương Dương nói: "Anh ta không tồi."

Vương Chuẩn nói: "Chuyện này cứ để tôi lo, cậu thanh niên Trâu Đức Long này rất thông minh, có dã tâm, có khát vọng, so với diễn viên bình thường, tầm mắt của anh xa hơn nhiều, cũng không có bất kỳ sở thích bất lương nào, bình thường cũng rất ít sinh hoạt đêm, vừa có thời gian là đi học tập thêm, anh ta muốn trở thành một siêu sao thiên hoàng, tôi rất coi trọng anh ta, chuẩn bị quay một bộ phim cho anh ta."

Trương Dương nói: "Còn phí đại diện..." Hắn biết Vương Chuẩn là một thương nhân đeo biển đạo diễn.

Vương Chuẩn cười nói: "Với loại quan hệ như chúng ta mà còn phải bàn chuyện tiền nong ư? Phí đại diện chắc sẽ không quá cao, tôi sẽ nói chuyện với Đức Long, hay là thế này đi, tôi vừa rồi không phải đã nói với anh là sẽ quay một bộ phim điện ảnh cho anh ta ư, đây là một bộ phim bóng đá ảo thuật, nhắm vào đối tượng thanh thiếu niên, phí dụng chế tác rất thấp, phía đầu tư vốn đã bàn xong đột nhiên rút lui, chủ nhiệm Trương, anh quan hệ rất rộng, nếu anh có thể giúp tôi tìm tài trợ, tôi sẽ để Trâu Đức Long làm đại sứ hình tượng miễn phí cho vận hội tỉnh của các vị."

Vương Chuẩn vừa nói như vậy, Trương Dương cũng bắt đầu động não, giúp Vương Chuẩn lôi kéo tài trợ đống phim không phải là việc gì khó, dẫu sao thì chiêu bài của Vương Chuẩn cũng sờ sờ ra đó, lại thêm có ngôi sao thần tượng Trâu Đức Long đóng vai chính, phương diện bán vé chắc không cần phải lo lắng, Trương Dương nói: "Hay là thế này đi, anh cứ quay một bộ phim chủ đề về vận hội tỉnh của chúng tôi, còn phương diện đầu tư tôi sẽ nghĩ cách."


Vương Chuẩn cười nói: "Chủ nhiệm Trương à chủ nhiệm Trương, anh không nên làm lãnh đạo, anh thực ra nên đi làm sinh ý, bản sự cò kè mặc cả anh so với tôi còn lợi hại hơn nhiều."


Hai người đồng thời bật cười.


Tiết Yến và Thì Duy đều là truy tinh tộc, hai người không ngờ Trương Dương có thể mời ba vị ngôi sao hạng nhất Lưu Đức Chính, Tịch Nhược Lâm, Trâu Đức Long tới ăn cơm, bộ dạng hưng phấn như trẻ con, hết xin chữ ký rồi lại đòi chụp ảnh chung với bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK