Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cương nói: Bí thư Hạng, Ủy ban kỷ luật tỉnh, thính công an tỉnh đều phái tổ công tác tới, trước đây đã có kết quả rồi còn muốn thẩm tra xử lí lại, đây không chỉ là can thiệp quá nhiều vào phạm vi chức quyền của cán bộ Bắc Cảng chúng ta, cũng là phủ định công tác trước đó của chính bọn họ.

Hạng Thành nói: Vậy thì sao? Quyền lên tiếng ở trong tay ai, ai có quyền điều tra.

Trần Cương nói: Địa điểm thính trưởng Lưu gặp chuyện không may là ở Giang Thành, vì sao mọi người đặt điểm đáng ngờ ở Bắc Cảng? Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh tới Bắc Cảng hai ngày, đã tìm tôi nói chuyện ba lượt, quanh đi quẩn lại vẫn là những chuyện không căn cứ, bí thư Hạng, tôi thật sự có chút không chịu nổi rồi, bọn họ nếu có chứng cớ thì có thể áp dụng biện pháp đối với tôi, hiện tại căn bản chính là một số người đang cố ý bôi nhọ tôi, những lời tố cáo bịa đặt này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của tôi, ảnh hưởng đến thanh danh của tôi, tôi cho rằng tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra như vậy là mù quáng, là vô trách nhiệm, nếu bọn họ tiếp tục điều tra như vậy, thử hỏi chúng ta làm sao mà làm tốt được công tác của mình?

Hạng Thành nhíu mày, thật ra y cũng có phiền não như Trần Cương, lần này tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh do Ngụy Long Hưng lĩnh ấn quả thực có chút chuyện bé xé ra to, bất kỳ chuyện vu vơ nào cũng muốn điều tra, ngay cả bí thư thị ủy như y cũng phải tiếp nhận tra hỏi, Hạng Thành nói: Anh làm công tác của Ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, anh chắc cũng hiểu tác phong công tác của bọn họ chứ.

Trần Cương nói: Công tác của Ủy ban kỷ luật chú ý nhất chính là thực sự cầu thị, xử lý cán bộ vi phạm kỷ luật, phải làm một cách chứng cớ vô cùng xác thực, nếu chỉ cần có thư tố cáo, chỉ cần có tài liệu đen là triển khai điều tra cán bộ chúng ta, như vậy chúng ta còn làm được công tác nữa không? Đồng chí chúng ta nếu ngay cả sự an toàn và công chính tối thiểu cũng không được bảo đảm. Như vậy chúng ta làm sao mà khai triển công tác? Bí thư Hạng, tôi nói như vậy cũng không phải là phản đối tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh đến Bắc Cảng điều tra, tôi là hy vọng bọn họ có thể cân nhắc đến tình huống thực tế của Bắc Cảng, cân nhắc đến nhiệt tình công tác của các đồng chí, cân nhắc đến...

Hạng Thành có chút không kiên nhẫn xua tay: Được rồi, tôi hiểu rồi, anh nói với tôi những chuyện này thì có ích lợi gì? Tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật Tỉnh cũng không phải do tôi phụ trách. Anh đi mà tìm Ngụy thính ấy, nói lại những lời vừa rồi mà anh nói với tôi với hắn ý.

Trần Cương cười khổ nói: Bí thư Hạng, Tôi nói rồi. Tôi nói tất cả rồi, nhưng hắn nói với tôi một câu, hy vọng tôi lý giải và ủng hộ công tác của bọn họ. Công tác của bọn họ cần chúng ta ủng hộ, nhưng công tác của chúng ta thì sao. Chúng ta chẳng lẽ dừng tất cả công tác? Thành thành thật thật chờ bọn họ điều tra ư? Cứ tiếp tục như vậy không bao lâu nữa lòng người hoảng sợ, ai còn có tâm tình mà làm việc?

Hạng Thành nói: Trần Cương, thái độ này của anh là gì vậy? Không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu nói mình không có vấn đề thì sao phải sợ? Nên công tác thế nào thì cứ công tác như thế, cứ để bọn họ tùy tiện mà ..

Trần Cương còn muốn nói gì tiếp, nhưng Hạng Thành rõ ràng có chút không kiên nhẫn, phất phất tay. Dứt khoát hạ lệnh trục khách, Trần Cương đang chuẩn bị đi thì thị trưởng, Cung Hoàn Sơn cũng tới.

Cung Hoàn Sơn nhìn thấy Trần Cương thì lập tức nói: Lão Trần, vừa hay anh cũng ở đây, đừng đi vội. Chúng ta thương lượng chút chuyện. Cứ như vậy lệnh đuổi khách của Hạng Thành còn chưa kịp nói ra, màTrần Cương cũng thuận thế ở lại, hắn phỏng chừng Cung Hoàn Sơn tám chín phần mười cũng bàn tới chuyện này.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trần Cương, Cung Hoàn Sơn đúng là vì chuyện này mà tới, hắn cũng đầy một bụng tức như Trần Cương, tổ công tác Ủy ban kỷ luật nhắc lại chuyện xưa. Một lần nữa lật vụ án của Tưởng Hồng Cương ra, vì thế còn đặc biệt tìm hắn để tìm hiểu tình huống, Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, lần này bọn họ rốt cuộc là muốn lật lại tất cả những chuyện quá khứ, vẫn tiếp tục làm khó cán bộ Bắc Cảng chúng ta, tôi cũng không biết nên công tác như thế nào nữa, có phải tỉnh lý đã mất đi tín nhiệm tối thiểu đối với ban lãnh đạo Bắc Cảng chúng ta hay không, nếu thà dứt khoát thay đổi chúng ta luôn đi. Khi người ta mất lòng tin đối với tiền đồ, tính tình trong bất tri bất giác sẽ phát sinh biến hóa, Cung Hoàn Sơn chính là như vậy, từ sau khi Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, hắn nhận thức được mình đã mất đi cơ hội vấn đỉnh chính đàn Bắc Cảng, chính bởi vậy, hắn bắt đầu lộ ra càng lúc càng nhiều cá tính riêng, điều này là chưa từng có kể từ khi hắn nhậm chức ở Bắc Cảng. Có lẽ người ta chỉ có ở vào lúc ảo tưởng tan biến mới có thể tìm về mình thực sự.

Hạng Thành nói: Các anh phải rõ một chuyện, sau khi đồng chí Lưu Diễm Hồng rời khỏi Bắc Cảng thì gặp chuyện không may, cô ta đến Bắc Cảng là để điều tra một số tố cáo, xác minh những tố cáo này, căn cứ theo suy luận bình thường, phải chăng cô ta đã xúc phạm tới lợi ích của một số người nào đó của Bắc Cảng, do đó mới nảy sinh ý đồ trả thù cô ta. Tỉnh lý phái tổ công tác đến điều tra, là chuyện rất bình thường, các anh bực tức cái gì? Những lời các anh nói với tôi có phải chứng tỏ là các anh đang sợ hãi không? Các anh luôn miệng nói mình thân chính không sợ bóng tà, như vậy các anh sợ cái gì? Các anh lo lắng cái gì? Ai đến tra thì cứ để họ tra, muốn tra bao lâu cũng được, chúng ta sẽ phối hợp toàn lực. Các anh đừng tưởng rằng đây là không bình thường, tôi nói cho các anh hay, chuyện của đồng chí Lưu Diễm Hồng một ngày chưa tra ra manh mối thì tỉnh lý sẽ không từ bỏ điều tra, các anh phải quen với loại điều tra này, cá nhân tôi cho rằng, loại điều tra này không có gì là không tốt cả, thông qua một loạt những chuyện này,cái chúng ta phải làm không phải là oán giận mà là nên nghĩ lại, nghĩ lại mình rốt cuộc có chỗ nào làm không đủ, nghĩ lại vì sao Bắc Cảng chúng ta không thể giải quyết vấn đề của mình, mà còn làm phiền tới lãnh đạo thượng cấp?

Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, tôi cũng không phải là không để bọn họ tra, nhưng sự kiểm tra của bọn họ đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới công tác của chúng tôi, quyền lực của tổ công tác đã vượt lên lãnh đạo địa phương chúng ta, đây không phải là một loại hiện tượng bình thường, cho dù là điều tra cũng phải có hạn độ, cũng phải có kỳ hạn.

Trần Cương gật đầu nói: Tôi cũng thấy như vậy tổng không thể vĩnh viễn tra ở Bắc Cảng chúng ta được.



Hạng Thành nói: Nên làm gì thì cứ làm cái đó, chỉ cần bản thân mình không có vấn đề thì tổ điều tra sẽ không tra được chứng cớ, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi.

Ddaaykk lần đầu tiên đăng môn của Văn Hạo Nam, Đinh Lâm nhìn hắn, trên mặt không hề lộ ra bất kỳ thành phần thân mật nào, lạnh lùng nói: Văn cảnh quan, những gì nên nói tôi đã nói rồi, ngài còn muốn gì từ chỗ tôi.

Văn Hạo Nam cười cười lễ phép, hắn cầm túi giấy tờ trong tay đặt lên sô pha, nói khẽ: Đinh tiểu thư, cô chắc cũng hiểu về công tác của tôi, hiện tại tôi chính là phụ trách vụ án của lệnh tôn, tôi nghĩ chúng ta có mục đích chung.

Đinh Lâm lạnh lùng nói: Mục đích của chúng ta bất đồng.

Văn Hạo Nam nói: Sao lại bất đồng? Chúng ta đều muốn sớm bắt được hung thủ.

Đinh Lâm lắc đầu nói: Anh muốn phá án tranh công, còn tôi thì muốn báo thù rửa hận!

Văn Hạo Nam nghiêm mặt nói: Đinh tiểu thư, cô không nên có suy nghĩ như vậy, tôi có thể lý giải cảm thụ trong lòng cô, nhưng nghiêm túc mà nói, quốc gia của chúng ta có pháp luật, có pháp để dựa, có pháp để theo, bắt được hung phạm tất nhiên sẽ có pháp luật chế tài hắn, cô nên có lòng tin đối với pháp luật của chúng ta, có lòng tin đối với cảnh sát chúng tôi.

Lòng tin ư? Đinh Lâm khinh thường cười nói: Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, các anh cótìm được hung thủ hay không? Có tìm được bất kỳ manh mối gì hay không? Anh bảo tôi có lòng tin đối với các anh ư? Ha ha, chỉ sợ ngay cả cảnh sát các anh cũng không có lòng tin đối với mình.

Văn Hạo Nam nói: Đinh tiểu thư, tôi sở dĩ tới đây là muốn giúp cô, tôi hy vọng cô cũng có thể dùng thành ý để đối đãi với tôi, nói cho tôi biết tất cả những gì mà cô biết.

Đinh Lâm nói: Anh muốn biết gì? Có gì mà tôi chưa nói với anh? Nếu tôi biết hung thủ là ai thì anh cho rằng tôi còn có thể ngồi ở chỗ này nói những lời vô nghĩa với anh ư?

Văn Hạo Nam nói: Đinh tiểu thư, tôi muốn biết cha cô và chú cô lúc sinh tiền rốt cuộc có những kẻ thù nào?


Đinh Lâm nói: Bọn họ không có kẻ thù!


Văn Hạo Nam nói: Đổng Chính Dương thì sao?


Đinh Lâm nói: Văn cảnh quan, anh muốn điều tra không phải về cái chết của thân nhân tôi, anh rốt cuộc muốn biết gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK