Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Hạo Nam nói: Trên người Kỳ Sơn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi theo dõi hắn đã lâu, hơn nữa căn cứ tuyến báo của chúng tôi, đúng là có băng phiến được lưu giữ trong kho hàng của Tuệ Nguyên, nếu không chúng tôi sẽ không lựa chọn hành động.

Vinh Bằng Phi nói: Hai loại khả năng, một là tuyến báo của các người sai lầm, hai là chúng ta trúng kế rồi, người ta cố ý thả ra tin tức như vậy, mục đích chính là cho chúng ta lựa chọn hành động, bởi như vậy, chẳng những chuyện chúng ta điều tra hắn bại lộ toàn bộ, chỉ sợ ngay cả thân phận đồng chí mai phục trong bọn họ cũng bị bại lộ.

Sắc mặt Văn Hạo Nam thay đổi, hắn là người kiêu ngạo, kể từ khi tình cảm thất bại vì Tần Manh Manh, đã từng một lần trầm luân, thời gian chữa khỏi vết thương lòng của hắn, kể từ sau khi hắn dưới cơn nóng giận diệt trừ Tần Chấn Đông, hắn phát hiện mình lại không phải là Văn Hạo Nam ngày xưa nữa, hắn trở nên đạm mạc với tình cảm, hắn khôi phục kiêu ngạo ngày xưa, hắn cho rằng trí tuệ của mình là siêu nhân nhất đẳng, không thể tưởng được lần này sẽ trúng cái bẫy của Kỳ Sơn, nội tâm Văn Hạo Nam tựa như bị ngàn vạn độc trùng cắn nuốt, khổ sở dị thường, đây là một loại cảm giác bị thất bại trước nay chưa có, ở mặt công việc vẫn là lần đầu tiên.

Hoắc Vân Trung nói: Vinh cục, trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, là tôi làm lớn chuyện này, thật xin lỗi...

Vinh Bằng Phi bất mãn nhìn Hoắc Vân Trung một cái nói: Không cần anh nói tôi cũng biết, từ hôm nay trở đi, ngươi bị tạm thời cách chức!

Hoắc Vân Trung không thể tưởng được Vinh Bằng Phi lại vô tình như thế, mặc dù là hành vi hôm nay của mình có chút xúc động, nhưng hắn không cho là mình phạt phải sai lầm có tính nguyên tắc gì, không nên gặp trừng phạt nghiêm khắc như vậy.

Văn Hạo Nam cũng cho rằng Vinh Bằng Phi xử phạt Hoắc Vân Trung quá nặng, hắn cuống quít nói: Vinh thính, hành động lần này là tôi chỉ huy, tôi...

Vinh Bằng Phi nhìn hầm hầm Văn Hạo Nam ý bảo hắn không nên nói tiếp. Hoắc Vân Trung lúc này mặt như màu đất, quả thật là nản lòng thoái chí chính mình chỉ là một người chấp hành mệnh lệnh, không thể tưởng được xảy ra vấn đề, tất cả trách nhiệm đều để hắn gánh vác, hắn hiểu được Vinh Bằng Phi là không thể nào đổ lỗi cho Văn Hạo Nam, người ta là con ruột phó thủ tướng Văn, còn mình, ở trong mắt Vinh Bằng Phi chẳng qua là một lính tôm tướng cua có cũng được mà không có cũng không sao, hắn gật đầu nói: Vinh thính, tôi đi trước... Hoắc Vân Trung lảo đảo rời khỏi văn phòng của Vinh Bằng Phi, hắn cảm giác được hai chân mình như nhũn ra, nếu không phải là tựa ở vách tường có thể sẽ lập tức ngã xuống đất, sự áp bách tàn khốc của thực tế khiến hắn thở không nổi.

Dụng ý chân chính Vinh Bằng Phi tạm thời cách chức Hoắc Vân Trung cũng không phải là muốn cho hắn gánh vác trách nhiệm mọi chuyện.

Văn Hạo Nam đối với điều này cũng khó hiểu, sau khi Hoắc Vân Trung lớn tiếng nói: Vinh thính, phải xử lý cũng nên xử lý tôi, tôi mới là người chỉ huy hành động lần này.

Vinh Bằng Phi nói: Anh núp ở sau lưng, hắn là người chấp hành trực tiếp, tôi đã hiểu chuyện này vô cùng rõ, anh bảo hắn cố gắng lặng lẽ hành động, mang Kỳ Sơn đến hỏi, là hắn tự chủ trương mang theo hơn mười cảnh sát đến bắt Kỳ Sơn.

Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, cho dù hắn áp dụng phương thức có chút quá kích, nhưng mà anh xử lý hắn có phải là quá nặng không?

Vinh Bằng Phi mặt không chút thay đổi nói: Nên xử lý như thế nào, tôi không cần sự chỉ điểm của anh. Hắn rõ ràng có chút không vui.

Văn Hạo Nam lúng túng nói: Vinh thính, tôi cũng không phải là ý tứ này, tôi chỉ cảm thấy Hoắc Vân Trung cũng không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, mục đích của hắn cũng là vì phá án.



Vinh Bằng Phi khoát tay áo nói: Anh đi đi, trở về viết báo cáo đầy đủ nhanh cho tôi, chuyện hôm nay anh phải kiểm điểm thật sâu, còn nữa, lập tức rút về nội tuyến chúng ta, thân phận của hắn hẳn là đã bại lộ, vô cùng nguy hiểm.

Văn Hạo Nam yên lặng rời khỏi văn phòng của Vinh Bằng Phi.

Đã đến giờ tan sở, Vinh Bằng Phi vào lúc này nhận được điện thoại của cục trưởng Cao Trọng Hòa, Vinh Bằng Phi để điện thoại xuống, đi tới trong văn phòng Cao Trọng Hòa, báo cáo chuyện hôm nay với hắn.

Cao Trọng Hòa khá bực chuyện xảy ra ở khách sạn Tuệ Nguyên hôm nay, bên cảnh sát áp dụng hành động quy mô lớn như vậy, đến cuối cùng không thu hoạch được gì, cái gọi là thuốc phiện chẳng qua là vị tinh, chuyện này đã trở thành một chuyện cười, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp toàn bộ hệ thống công an, Cao Trọng Hòa nói: Bằng Phi à Bằng Phi, các người đang làm cái gì vậy? Chúng ta có quyền lợi lúc nào, không có nắm giữ chứng cớ là có thể tùy tiện bắt người sao? Vinh Bằng Phi thành khẩn nói: Cao cục trưởng, ở trong chuyện này, tôi thừa nhận chỉ huy sai lầm.

Cao Trọng Hòa nói: Tôi nghe nói cậu cách chức Hoắc Vân Trung phân cục tây thành?

Vinh Bằng Phi cũng không ngờ tin tức truyền tới lỗ tai Cao Trọng Hòa nhanh như vậy, xem ra Hoắc Vân Trung cũng có chút quan hệ ở nội bộ phòng công an, Vinh Bằng Phi nói: Tôi cách chức hắn là vì bảo vệ hắn, hơn nữa trong chuyện ở khách sạn Tuệ Nguyên Hoắc Vân Trung đúng là không thể trốn tránh trách nhiệm, Hạo Nam phụ trách chỉ huy hành động lần này, hắn lo lắng đến quan hệ của mình và Trương Dương, cho nên không tiện trực tiếp ra mặt, bảo phân cục tây thành phối hợp, Hoắc Vân Trung vốn có thể chọn dùng cách âm thầm tìm người hiềm nghi đến hỏi, nhưng hắn lại áp dụng phương thức quá kích tiến.

Cao Trọng Hòa nói: Tôi còn nghe nói Hoắc Vân Trung này ở trước công chúng tát vợ hắn một cái, thật là uy phong sát khí, hình tượng giới cảnh sát Bình Hải chúng ta đều bị một tát này của hắn hủy sạch. Từ những lời này của Cao Trọng Hòa có thể nghe ra, hắn cũng không phải là nói chuyện hộ cho Hoắc Vân Trung, Vinh Bằng Phi gật đầu nói: Lúc ấy hắn vừa vặn thấy được vợ hắn cùng Kỳ Sơn khiêu vũ, tôi đã điều tra, trước kia Kỳ Sơn cùng vợ Hoắc Vân Trung Lâm Tuyết Quyên đã từng là một cặp, có thể chính là cảnh tượng ngay lúc đó kích thích hắn, cho nên mới khiến mâu thuẫn đột nhiên trở nên gay gắt, khiến cho giương cung bạt kiếm, hết thảy việc này đều vượt ra khỏi phạm vi dự đoán kế hoạch của chúng ta, chờ lúc Hạo Nam chạy tới, hết thảy đều đã không cách nào vãn hồi. Trong câu chữ của Vinh Bằng Phi rõ ràng đang giải thích cho Văn Hạo Nam.

Cao Trọng Hòa thở dài nói: Công và tư không phân biệt, người như vậy đặt hắn ở trên vị trí lãnh đạo thủy chung đều là một tai hoạ ngầm, xử lý của ngươi rất thỏa đáng.

Vinh Bằng Phi nhận được nhận đồng của Cao Trọng Hòa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật ra Cao Trọng Hòa có chuyện cũng không làm rõ, bây giờ cơn tức của Trương Dương cùng đám bạn kia rất lớn, năng lượng đám người trẻ tuổi này không thể khinh thường, Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng bất kỳ một người nào đều là nhân vật bối cảnh chánh trị thâm hậu, bây giờ lửa giận của bọn họ tất cả đều chỉ hướng Hoắc Vân Trung, nếu bọn họ không làm ra phản ứng kịp thời, chuyện này chỉ sợ không dễ cho qua như vậy, Hoắc Vân Trung ngoài mặt bị tạm thời cách chức, thật ra cũng là một loại bảo vệ đối với người của mình, bọn họ trừng phạt Hoắc Vân Trung trước, có tác dụng làm tức giận bên Trương Dương lắng xuống, có lẽ bọn họ sẽ bỏ qua ý nghĩ tiếp tục đối phó với Hoắc Vân Trung.

Cao Trọng Hòa lại nói: Cần cho người trẻ tuổi một nhắc nhở, làm việc không thể quá vội vàng. Cao Trọng Hòa mặc dù không nói rõ là ai, nhưng trong lòng Vinh Bằng Phi đã hiểu theo lời Cao Trọng Hòa chính là Văn Hạo Nam.

Thật ra phái Văn Hạo Nam đến ngành hắn khiến Vinh Bằng Phi khá đau đầu, hắn thừa nhận Văn Hạo Nam có chút năng lực, nhưng trên người Văn Hạo Nam cũng có tật xấu của con cháu cán bộ cao cấp, gia thế bối cảnh của hắn đã định tính tình của hắn có chút cao ngạo, hơn nữa sức mạnh mười phần, làm việc sấm rền gió cuốn, có lẽ những con cháu cán bộ cấp cao này cho rằng, cho dù mình đút phễu như thế nào, đều có người nhà giúp hắn thu thập tàn cuộc.

Vinh Bằng Phi nói: Tôi đã nói hắn rồi, có điều cá tính Hạo Nam rất mạnh, chưa chắc sẽ làm ra thay đổi . Vinh Bằng Phi uyển chuyển biểu đạt với Cao Trọng Hòa, đầu của Văn Hạo Nam cũng không dễ cạo như vậy.

Cao Trọng Hòa có thể thông cảm được nỗi khổ tâm của Vinh Bằng Phi, ban đầu mục đích hắn giao Văn Hạo Nam cho hắn chính là sợ đặt ở chỗ khác càng nhiều phiền toái, Cao Trọng Hòa nói: Phó thủ tướng Văn đặt hắn ở bên chúng ta mục đích chính là muốn rèn luyện hắn thêm, Bằng Phi, cậu cũng không cần cố kỵ quá nhiều.



Trong lòng Vinh Bằng Phi âm thầm cười khổ, nếu anh không cố kỵ, anh đi nói, đối với Văn Hạo Nam nói nhẹ vô dụng, nói nặng chỉ sợ sẽ đắc tội người ta, sớm biết như thế mình ban đầu cũng không nên đáp ứng thu thái tử gia này vào dưới trướng.

Cao Trọng Hòa nói: Kỳ Sơn rốt cuộc có vấn đề không?

Vinh Bằng Phi nói: Người này vô cùng khả nghi, có điều lại vô cùng giảo hoạt, chúng ta đến bây giờ đều không bắt được bất kỳ chứng cớ phạm tội nào của hắn, nhưng mà tôi tin chắc hắn sẽ không trong sạch như vậy.

Cao Trọng Hòa nói: Chúng ta là cần nhờ chứng cớ sự thật nói chuyện, không thể bằng ước đoán chủ quan để làm việc, chuyện xấu như hôm nay, tôi hy vọng không nên xảy ra lần thứ hai.

Vinh Bằng Phi nói: Cao thính yên tâm, tôi sẽ ước thúc tốt bọn họ .

Cao Trọng Hòa thở dài một tiếng nói: Chuyện hôm nay khiến cho tất cả mọi người mặt xám mày tro, tôi cũng không dễ nói chuyện ở trước mặt Tống bí thư, đúng rồi, cậu dành thì giờ tìm Trương Dương nói chuyện một chút, tranh thủ đạt được thông cảm của người ta.

Vinh Bằng Phi có chút bất đắc dĩ, bọn cấp dưới đút phễu, lại cần hắn ăn nói khép nép bồi người ta sao, mặc dù Trương Dương cùng hắn là bạn cũ, nhưng chuyện hôm nay đúng là khiến cho Trương Dương không có mặt mũi trước mặt người khác, hắn cũng có chút áy náy với Trương Dương.

Vinh Bằng Phi suy nghĩ mãi, vẫn là tự mình đi khách sạn Tuyệ Nguyên một chuyến, lúc hắn đi vào Tuệ Nguyên, thấy hai cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã ở đây, Vinh Bằng Phi còn tưởng rằng lại xảy ra vấn đề gì, sau khi hiểu rõ mới biết được, Trương Dương báo cáo danh sách thu lễ của mình cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, dù sao cũng đã trở thành người Bí thư thị ủy, bây giờ làm việc chu đáo chặt chẽ hơn rất nhiều.

Trương Dương đang cùng Sở Yên Nhiên bồi Mã Cách Lệ Đặc nói chuyện, lão thái thái bởi vì chuyện hôm nay ** đi vào hiện trường hôn lễ nên cũng có chút bất an, Trương Dương giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả mọi chuyện cho bà. Nghe nói Vinh Bằng Phi đã tới, Trương Dương không khỏi nhíu mày, nếu nói không có chút ý kiến gì với Vinh Bằng Phi thì là gạt người, chuyện hôm nay khiến cho Trương Dương khá không thoải mái, nhưng giao tình mọi người qua lại còn ở đó, hơn nữa Trương Dương vẫn vô cùng rõ ràng thái độ làm người của Vinh Bằng Phi, tất nhiên không thể tránh mà không gặp.

Hai người sau khi gặp nhau, câu nói đầu tiên của Vinh Bằng Phi là: Trương Dương, không giận anh chứ?

Trương Dương nói: Anh là lãnh đạo, em không dám tức giận!


Vậy còn tức giận! Vinh Bằng Phi cười vỗ vỗ vai của Trương Dương, hai người tới bên cạnh cái bàn đá trong viện ngồi xuống, Vinh Bằng Phi nói: Hành động hôm nay cũng không phải là nhằm vào em, là anh phỏng đoán tình thế sai lầm, cho nên ở trong quá trình hành động cụ thể xuất hiện lệch lạc.


Trương Dương nói: Kỳ Sơn có vấn đề không?


Vinh Bằng Phi lắc đầu, thành thành thật thật nói: Bọn anh không tra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK