Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thi Kiều nói: Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, anh so với tôi cũng không lớn hơn được bao nhiêu, đừng bày cái vẻ trưởng bối ra giáo huấn tôi.

Trương Dương cười nói: Tôi không nói, là cô nói! Chúng ta nói tiếp đề tài vừa rồi nhé, bạn trai của cô làm gì?

Hồng Thi Kiều nói: Đã nói là không có mà, trước đây từng có, nhưng... Cô ta thở dài rồi không nói tiếp nữa.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô ta trở nên có chút buồn bã, biết mình trong lúc vô ý đã hỏi tới chuyện thương tâm của người ta rồi, vội vàng cầm chén rượu lên nói: Thôi, cô coi như tôi chưa hỏi gì, chúng ta không nói chuyện này nữa.

Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên chạm với hắn: Uống rượu! Rồi ngửa cổ lên uống cạn một cốc rượu trắng thủy tinh.

Trương đại quan nhân sửng sốt: Đừng có uống gấp như vậy!

Hồng Thi Kiều giơ chén rượu trống trơn ra trước mặt hắn, trong mắt không ngờ có ánh lệ, cô ta cười nói: Không sao đâu, kỳ thực tôi từng yêu một người, lúc đó tôi còn học trung học, anh ta là thầy giáo của tôi.

Trương đại quan nhân không tiện nói chen vào, hắn căn bản cũng không muốn thăm dò đời tư của Hồng Thi Kiều, nhưng hiện tại cô ta đã chủ động nói ra, mình cũng ngại ngắt lời.

Hồng Thi Kiều nói: Anh đã đọc cửa sổ của Quỳnh Dao chưa?

Trương Dương lắc đầu nói: Tôi ghét nhất là xem thể loại đó!

Hồng Thi Kiều cười cười, cầm bình rượu lên rót cho hắn rồi lại rót cho mình: Trương Dương, không! Xin lỗi, bí thư Trương...

Trương Dương cười nói: Không sao, cô gọi tên của tôi cũng được, đây cũng không phải là đơn vị công tác, xưng hô quan hàm cũng không được tự nhiên.

Hồng Thi Kiều nói: Vậy tôi trèo cao, gọi anh một tiếng Trương đại ca nhé, tôi lúc đó mới mười bảy tuổi, chính là tuổi có mối tình đầu, trong mắt tôi anh ấy là người hoàn mỹ, tất cả những gì của anh ta đều tràn ngập mị lực, cho nên tôi liều lĩnh yêu anh ấy, mặc dù anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ và có con gái, nhưng tôi lại không khống chế được mình.

Trương đại quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên nghe nói tới loại cố sự này, hắn thực sự không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng hôm nay rõ ràng Hồng Thi Kiều đã coi hắn thành đại ca tri tâm rồi, ngay cả chuyện bí mật vậy cũng nói ra ngoài.

Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên vừa muốn uống thì Trương đại quan nhân vội vàng ngăn cản: Tiểu hồng, đừng uống nữa, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, chuyện đã qua lâu vậy rồi, cũng nên quên đi thôi. Tuy rằng không biết về sau thế này, nhưng Trương đại quan nhân đã đoán được kết cục.

Hồng Thi Kiều nói: Tôi đã nhìn nhầm người, tôi yêu lầm một nam nhân không có trách nhiệm... Nói tới đây nước mắt của cô ta liền tuôn rơi.

Trương đại quan nhân vội vàng nhìn nhìn chung quanh, cảnh này nếu để cho người khác nhìn thấy, không chừng sẽ hiểu lầm hắn làm gì cô ta.



Có điều Hồng Thi Kiều vẫn khống chế tình tự của mình rất tốt, cầm khăn tay lên lau nước mắt, rồi ngượng ngùng cười nói với Trương Dương: Để anh chê cười rồi, hôm nay tôi cũng không biết là làm sao nữa, có thể là chút rượu chút rượu cho nên ngay cả loại chuyện này cũng nói với anh.

Trương Dương nói: Không sao, chứng tỏ cô coi tôi là bạn.

Hồng Thi Kiều nói: Từ sau khi sự kiện đó qua đi, tôi đối với tình cảm liền có một loại cảm giác sợ hãi nói không nên lời, có thể là vì ám ảnh trong lòng, nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa từng yêu ai.

Trương Dương nói: Thiên nhai hà xử vô phương thảo, đối với với cô chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.

Hồng Thi Kiều nói: Cám ơn anh vì đã nghe tôi lải nhải nhiều như vậy, tôi kính anh!

Trương Dương nói: Uống ít rượu thôi, uống nhiều hại người đấy.

Hồng Thi Kiều nói: Tôi thực sự không sao mà, bình thường tôi có thể uống hết nửa cân nhị oa đầu.

Trương Dương cười nói: Bình thường là bình thường, khi tâm tình của người ta không tốt, tửu lượng sẽ suy giảm, chúng ta hay là uống ít ăn nhiều đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn.

Tuy rằng Trương Dương bảo Hồng Thi Kiều uống ít một chút, nhưng cô ta vẫn uống không ít, Trương đại quan nhân không thể cứ giật cốc của cô ta mãi được, chỉ đành uống nhiều hơn, cân rượu cuối cùng cũng xong, Trương đại quan nhân tính toán thử một chút, Hồng Thi Kiều cũng phải uống tới bảy tám lạng.

Mãi cho đến lúc lên xe, Hồng Thi Kiều vẫn có biểu hiện rất bình thường, nhưng sau khi ô tô khởi động, cô ta tựa hồ liền có cảm giác hơi rượu xộc lên đầu, lái được nửa đường thì cô ta ngồi ở ghế phụ liền ngả vào vai Trương Dương.

Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ, hắn lái xe tới hải dương hoa viên, đưa Hồng Thi Kiều tới trước cửa nhà Hồng Trường Thanh, bình thường Hồng Trường Thanh rất ít sống ở đây, Trương Dương nhìn thấy trong nhà chỉ có một ngọn đèn còn sáng, liền đi ấn chuông cửa, nhưng ấn mãi vẫn không có ai mở cửa.

Hồng Thi Kiều lúc này không ngờ tỉnh dậy, cô ta nói khẽ: Cô tôi chắc đi tản bộ rồi... Trương... Đại ca... Tôi ngồi chờ ở cửa cũng được, anh đi về trước đi...

Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta lảo đảo đi xuống xe, đi chưa được hai bước lền té ngã, vội vàng chạy tới đỡ, nhìn nhìn chung quanh, Trương đại quan nhân vẫn rất bận tâm tới ảnh hưởng, sớm biết rằng Hồng Thi Kiều tối nay sẽ uống say, hắn nói gì cũng sẽ không đi ăn cơm với cô ta.

Trương Dương nghĩ một chút rồi đưa Hồng Thi Kiều vào trong nhà hắn nghỉ ngơi một chút, thằng ôn này trước giờ vẫn là hạng thương hương tiếc ngọc, nói khó nghe thì chính là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, ý chí liền có chút không kiên định. Trương Dương dẫn Hồng Thi Kiều tới nhà mình, gọi điện thoại cho Hồng Trường Thanh, điện thoại của đối phương không có ai nhấc, bên kia thì Hồng Thi Kiều đã nôn rồi.

Trương đại quan nhân thảm không thôi, hắn vội vàng đi lấy chậu, trong lòng thầm mắng, mình không phải là tự chuốc lấy phiền ư? Tối nay tự dưng lại đi uống với cô ta nhiều như vậy?

Hồng Thi Kiều nôn xong thì tựa hồ tỉnh táo lại, vẻ mặt hổ thẹn: Xin lỗi, tôi... Tôi uống say...



Trương Dương nói: Đã bảo cô là đừng có mà uống nhiều mà?

Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, ngài cứ để đó... lát nữa tôi dọn...

Trương Dương nói: Thôi cứ để tôi, cô đi tắm đi, lát nữa để cô cô thấy thì không hay đâu.

Hồng Thi Kiều từ sô pha đứng dậy, tuy rằng đi lắc lư, nhưng trên cơ bản vẫn đi được thẳng.

Trương đại quan nhân rất ít khi hầu hạ người khác như vậy, hắn cau mày, dọn hết chỗ đồ ô uế, rồi lại tháo vỏ sô pha ra. Hắn càng nghĩ càng thấy ảo não, mình như vậy không phải là xui xẻo ư? Cũng không phải quá thân quen với Hồng Thi Kiều, không có việc gì lại đi uống nhiều như vậy, tâm sự sâu như vậy làm gì?

Trương Dương vừa dọn dẹp xong thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng rửa mặt truyền đến một tiếng thét chói tai, Trương đại quan nhân trong lòng ngẩn ra, Hồng Thi Kiều này đi vào chưa được bao lâu đã lại gây ra chuyện gì nữa đây? Hắn cân nhắc tôi sự cách biệt nam nữ, không lập tức lao vào, cao giọng nói: Tiểu hồng? Làm sao vậy?

Hồng Thi Kiều trên người chỉ mặc mỗi đồ lót lao ra, tóc vẫn còn ướt, tựa hồ bị thứ gì đó dọa, bổ nhào vào trong lòng Trương Dương, ôm chặt lấy Trương Dương rồi hồn bất phụ thể nói: Cứu mạng! Cứu mạng! Rắn, trong phòng tắm của nhà anh có rắn...

Trương đại quan nhân có chút mù mờ, trong phòng tắm này có rắn ư? Không đợi hắn tìm hiểu rõ thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng rầm, cửa phòng nhà bí thư Trương không ngờ để người ta một cước đá bay.

Bên ngoài một nam một nữ vọt vào, nữ là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hồng Trường Thanh, nam thì hơn bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, vai hùm eo gấu, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, khi hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai mắt cơ hồ là lồi ra, trên trán đầy gân xanh, giận dữ hét: Đồ khốn nạn, mày dám dám khi dễ con gái tao!

Trong lòng ôm một nhục thể mê người, nghe thấy một tiếng rống to của đối phương, đầu Trương đại quan nhân ong một cái, con mẹ nó, lão tử chơi chim cả ngày, không ngờ hôm nay lại để mấy con chim chọc vào mắt, bẫy, một cái bẫy cấp thấp, không ngờ muốn lừa lão tử vào.

Nam tử đó tức sùi bọt mép, bày ra tư thế muốn xông lên liều mạng với Trương Dương. Từ tiếng hét vừa rồi, xem ra hắn chắc là cha ruột của Hồng Thi Kiều.

Trương đại quan nhân vẫn không kích động chút nào, muốn buông Hồng Thi Kiều ra, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn ôm cổ hắn, tư thế cắn chặt thanh sơn không chịu buông.

Hồng Trường Thanh ngăn anh trai Hồng Trường Hà của cô ta lại, nói : Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Dương nói: Đừng hỏi tôi, hỏi cô ấy ấy! Trong lòng lại thầm cười lạnh, Hồng Trường Thanh và Hồng Trường Thanh, cô không ngờ dùng mánh khóe như vậy để đối phó tôi, tưởng tôi là trẻ con lên ba à? Sẽ không nhìn ra, vẫn sẽ trúng bẫy của cô ư. Nhưng cũng hiểu rõ, tình thế hiện tại bất lợi đối với mình, hai anh em Hồng Trường Thanh hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nếu không thì cũng sẽ không vừa vào đã diễn ra màn này.


Hồng Trường Thanh: Nói Thi Kiều, rốt cuộc là chuyện gì?


Đừng nhìn Hồng Thi Kiều vừa rồi rất nhanh nhẹn, nhưng lúc này thì không nói gì, chỉ khóc, nữ nhân khi khóc thường thường là vì thương tâm và ủy khuất, khóc là phương thức đơn giản nhất để định nghĩa mình là người yếu, rất dễ dàng khơi dậy sự đồng tình của người khác. Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, biểu diễn như vậy càng khiến cho người ta miên man bất định.


Hồng Trường Hà giận dữ hét: Còn cần phải hỏi ư? Tên vương bát đản này khi dễ con gái của tôi, tôi hôm nay kiểu gì cũng phải đánh chết hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK