Trương đại quan nhân có chút kỳ quái nhìn hắn nói: Cười cái gì? Có gì buồn cười?
Nói nói: Bí thư Trương, anh cũng độc lắm, khiến cái kia của thằng tiểu Nhật Bản cấm dục một năm, chỉ sợ so với lấy mạng hắn thì còn lợi hại hơn.
Trương Dương nói: Bệnh của hắn không liên quan tôi tới?
Thật sự không liên quan ư? Kì Sơn vẻ mặt không tin.
Trương Dương nói: Tôi nói này Kì Sơn, anh sao càng lúc càng bát quái thế, anh và Lâm Tuyết Quyên gần đây ra sao rồi? Phương pháp thay đổi đề tài của Thằng cha này có thể nói là rất âm hiểm trực tiếp chọc vào nỗi đau của người ta.
Kì Sơn sợ nhất là đề tài này, hắn đỏ mặt đứng dậy: Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi phải đi đây!
Trương đại quan nhân toét miệng nói: Đừng đi vội, chúng ta tâm sự đã.
Kì Sơn nói: Không thể phụng bồi! lập tức chạy như bay ra khỏi phòng của Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười ha ha, đứng dậy đóng cửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì di động của hắn đổ chuông, cầm điện thoại lên, trong ống nghe truyền đến giọng nói của Tang Bối Bối: Bí thư Trương, hai ngày nay có phải vui đến quên cả trời đất rồi hay không?
Trương Dương nói: Sao? Nhớ tôi à?
Tang Bối Bối nói: Chưa thấy ai tự tác đa tình như anh?
Trương đại quan nhân cười nói: Bất kể cô có nhớ tôi hay không thì tôi thực sự rất nhớ cô.
Lừa quỷ à, mấy ngày nay anh chỉ lo thông đồng với nữ nhân Nhật Bản đó, nào có tâm tình mà nhớ tôi!
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập tức liền có sửng sốt, đứng dậy nhìn nhìn chung quanh.
Trong Ống nghe truyền đến tiếng cười của Tang Bối Bối: Nhìn cái gì vậy? Tôi ở ngay trong xe của anh này.
Trương đại quan nhân gác điện thoại. Mặc quần áo vội vàng đi ra ngoài, tới bãi đỗ xe thì nhìn thấy bên trong xe mình của mình có đèn, Tang Bối Bối quả nhiên đang an vị trên ghế lái. Trương đại quan nhân mở cửa xe ngồi xuống, có chút kinh ngạc nói: Cô vào bằng cách nào? Xe tôi có thiết bị phòng trộm rất tiên tiến, cô rốt cuộc là vào bằng cách nào?
Tang Bối Bối giơ chìa khóa điều khiển trong tay lên: Hệ thống phòng trộm tiên tiến đến mấy cũng không làm khó được chiếc chìa khóa này? Tôi đã sớm đem chìa khóa của xe của anh đi làm một cái y hệt, đừng cảm thấy mã điện tử là an toàn, vẫn có thể phá giải bình thương.
Trương đại quan nhân cười nói: Cô có thể đổi nghề làm trộm xe.
Tang Bối Bối nhìn lướt qua miệng hắn, khóe môi lộ ra ý cười vui sướng khi người gặp họa: Không ngờ môi của anh lại dày y như da mặt của anh vậy!
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Tang Bối Bối nếu đã nói như vậy, chứng minh cô ta mười phần có chín đã thấy cảnh mình cưỡng hôn Nguyên Hòa Hạnh Tử, một màn mình bị cắn chỉ sợ cũng bị cô ta nhìn thấy rồi. Trương Dương nói: Cô rình coi trộm tôi thành nghiện rồi à? Sao không có gì lại cứ đi theo đít tôi?
Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: Nhìn cái bộ dạng gấu chó của anh xem, anh coi mình là tình thánh a, tôi thích theo dõi theo dõi như vậy ư? Tôi là theo dõi Nguyên Hòa Hạnh Tử, ai biết anh lại bay quanh cô ta như ruồi bọ.
Nghe cô ta nói như vậy, Trương Dương ngược lại rất vui: Nói đi, cô theo dõi cô ta để làm gì?
Tang Bối Bối nhìn đồng hồ: Đi, tôi dẫn anh tới chỗ này.
Đi đâu?
Tang Bối Bối đã khởi động ô tô.
Trương Dương rất nhanh liền nhìn ra Tang Bối Bối dẫn hắn tới biệt thự ở phượng hoàng sơn của Trung Đảo Xuyên Thái, Tang Bối Bối dừng xe ở gần biệt thự, sau đó dẫn Trương Dương tới sườn tây của khu biệt thự. Cô ta trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, vô cùng quen thuộc với địa hình của vùng này.
Tang Bối Bối nói khẽ: Võ Trực Chính Dã đã tới Đông Giang. Tôi nghe trộm đối thoại của bọn họ, hắn là bay chuyến tối,chắc nửa giờ nữa là tới.
Trương Dương nhớ tới chuyện cô ta ở Bắc Cảng tiếp cận Võ Trực Anh Nam, xem ra Tang Bối Bối vẫn luôn không từ bỏ ý định truy tra Võ Trực Chính Dã. Tang Bối Bối nhanh chóng giúp Trương Dương hoá trang, sau đó ném cho hắn một bộ y phục dạ hành. Trương đại quan nhân thay y phục dạ hành xong. Nhìn thấy Tang Bối Bối đã dọc theo cây đại thụ ở bên cạnh bò lên, nhãn lực của Trương đại quan nhân không phải tầm thường, từ góc độ như vậy, vừa hay có thể nhìn thấy cái mông đầy đặn của Tang Bối Bối lúc lắc. Tang Bối Bối rất nhanh liền lên được ngọn cây, cô ta vẫy vẫy tay xuống phía dưới.
Trương đại quan nhân rắp tâm khoe khoang, nhảy lên không rồi tóm lấy một nhánh cây, thân thể xoay 360 độ, rồi buông nhánh cây ra, tiếp tục bay lên trên, lặp lại động tác như vậy hai lần, đã tới bên cạnh Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối tuy rằng đã kiến thức thân thủ của hắn, nhưng vẫn bị màn biểu diễn này của hắn khiến cho trợn tròn cả mắt, cô ta giơ ngón cái về phía Trương Dương, khen ngợi chân thành.
Trương đại quan nhân cười cười, đeo mặt nạ bảo hộ đã chuẩn bị trước, Tang Bối Bối từ trong ba lô lấy ra súng bắn dây, nhắm vào một gốc cây đại thụ của khu biệt thự rồi vù một cái bắn ra, súng bắn dây trong trời đêm phát ra một tiếng vang khẽ, rồi cắm sâu vào trong thân cây. Tang Bối Bối kéo thử dây thừng rồi sau đó cầm đầu kia buộc lên trên cây đại thụ, móc ròng rọc lên rồi tung người, thành công lướt qua tường ngoài của biệt thự, tới đại thụ trong khu biệt thự.
Tang Bối Bối đứng vững rồi thì vẫy vẫy tay về phía Trương Dương, đầu ngón tay có ánh sáng xanh lóe lên, ánh sáng tuy rằng rất nhỏ, nhưng đã đủ để dẫn tới sự chú ý của Trương Dương.
Trương Dương dựa theo phương pháp của Tang Bối Bối móc ròng rọc lên dây, sau đó thì tung người trược về phía trước, gió đêm thổi vù vù bên tai hắn, Trương đại quan nhân nếu bằng vào võ công của bản thân cũng có thể dễ dàng hoàn thành một loạt những động tác này, nhưng hiện tại có thủ đoạn công nghệ cao hiệp trợ, tất cả trở nên dễ dàng hơn nhiều, những trang bị hiện đại này có thể biến một thư sinh tay trói gà không chặt thành một cao thủ khinh công.
Trương đại quan nhân hạ xuống bên cạnh Tang Bối Bối, Tang Bối Bối ra hiệu chớ có lên tiếng, liền thấy phương xa một cột sáng dọc theo đường nhỏ từ xa tới gần, hai gã bảo an lái xe điện đi tuần tra trong tiểu khu.
Tang Bối Bối ghé vài tai hắn, nói khẽ: Biện pháp an phòng của Nơi này không tồi.
Trương Dương mượn ánh trăng phân biệt nơi Trung Đảo Xuyên Thái sống, cách vị trí hiện tại của cách bọn họ cả một đoạn xa. Hắn ghé vào Tang Bối Bối rồi nói khẽ: Cô tính toán tới thế nào?
Tang Bối Bối nói: Chờ bọn họ rời khỏi rồi chúng ta sẽ trượt xuống.