Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Khang nói: Chú Tiết rốt cục đắc tội người nào? Ám sát ông ấy tại thọ yến Tiết lão?

Từ Kiến Cơ và Trương Dương lúc đầu cũng không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên bọn họ không có tiếp lời.

Phùng Cảnh Lượng nói: Hay là không nhất định là ông ấy đắc tội người, nếu như ông ấy đã chết, người thương tâm nhất khẳng định là người nhà của ông ấy.

Vài người đều im lặng xuống, Phùng Cảnh Lượng nói không sai, ám sát Tiết Thế Luân chưa chắc là kẻ thù của ông ấy, chuyện này biểu hiện ra nhìn là nhằm vào Tiết Thế Luân, kỳ thật phía sau rốt cuộc là nhằm vào ai? Trùng hợp chính là, ngày hôm nay rất nhiều nhân vật thực quyền quan trọng đều vắng họp, lẽ nào bọn họ sớm có dự kiến? Cái loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng phía sau sự kiện đêm nay khẳng định là sương mù dày đặc.

Trương Dương nói: Chuyện như vậy chúng ta nếu nhìn không thấu thẳng thắn không bình luận, uống rượu tốt nhất.

Từ những lời này của Trương Dương, là có thể đủ nhìn ra thằng nhãi này ở trong quan trường thật sự không có ngồi chơi, quả thật tiến bộ rất nhiều.

Từ Kiến Cơ nói: Trương Dương nói đúng, mấy người chúng ta uống rượu là tốt rồi, về phần xảy ra chuyện gì, binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, căn bản không cần phải chúng ta đi quan tâm, thật ra cho dù chúng ta muốn quan tâm cũng là quan tâm uổng phí, không được bất luận tác dụng gì.

Tiết gia lúc này bao phủ trong bầu không khí tối tăm, Tiết lão khi về nhà cũng không có nhiều lời, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Tiết Thế Luân về nhà vốn định tìm ba nói chuyện, thế nhưng nghe nói ba đã nghỉ ngơi, chỉ có thể buông tha cái suy nghĩ này.

Tiết Vĩ Đồng và Tiêu Quốc Thành cùng nhau về đến nhà, thấy ba, cô ấy cuống quít đi qua: Ba, ba không có việc gì chứ?

Tiết Thế Luân cười lắc đầu nói: Không có việc gì, chỉ là một ít bị thương ngoài da. Ông ôm đầu vai của con gái nói: Bận một ngày, con cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi, ba và Tiêu bá bá của con có chút việc cần.

Tiết Vĩ Đồng gật đầu, đứng dậy rời đi.

Tiết Thế Luân cũng không có nói chuyện cùng Tiêu Quốc Thành tại phòng khách, mà là đi tới phòng sách.

Tiêu Quốc Thành đóng cửa phòng sách, Tiết Thế Luân chỉ chỉ gói thuốc trên bàn.

Tiêu Quốc Thành mở gói thuốc rút ra một điếu xì gà, đưa cho Tiết Thế Luân một điếu, còn mồi giúp ông, tự mình lấy một điếu.

Tiết Thế Luân hút một hơi xì gà, ngửa đầu tựa ở ghế dựa, thấp giọng nói: Nếu như khiến cho tôi điều tra ra chủ mưu phía sau, tôi khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!

Tiêu Quốc Thành cũng hút một hơi, thở dài nói: Thế Luân, tôi đã sớm khuyên qua anh, căn bản không nên làm thọ yến.

Tiết Thế Luân nói: Quốc Thành, cậu nghĩ rằng tôi là nhất thời? Hay là muốn đi qua phương thức này hướng lão gia tử biểu đạt hiếu tâm của tôi?



Tiêu Quốc Thành nói: Tôi càng ngày càng đoán không ra suy nghĩ của anh.

Tiết Thế Luân nói: Tôi căn bản là không có suy nghĩ dư thừa, những năm gần đây, tôi vẫn đều dốc sức làm tại hải ngoại, quên quan tâm đối với lão gia tử, mắt thấy ông ấy ngày một già đi, vô luận chúng ta thừa nhận hay phủ nhận, thời gian của ông trên đời này đã không nhiều. Lúc ông sinh thời, tôi chỉ muốn làm chút gì, khiến cho ông hài lòng, khiến cho ông vui vẻ.

Tiêu Quốc Thành nói: Nhưng thoạt nhìn không như mong muốn.

Tay phải của Tiết Thế Luân vô thức rơi vào vai trái của mình: Một súng này nhắm vào không chỉ có là tôi, mà là Tiết gia chúng ta!

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Lão gia tử đã lui, ông đối với người khác đã không có bất luận uy hiếp.

Tiết Thế Luân nói: Cậu cho rằng ám sát ngày hôm nay là nhằm vào tôi?

Tiêu Quốc Thành thở dài nói: Có mặt trời mọc thì có mặt trời lặn, có mở màn thì có bế mạc, không ai tốt ngàn ngày, không hoa nở trăm ngày, anh thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, đây đều là ý nghĩ của tôi.

Tiết Thế Luân nhếch miệng không có trả lời.

Tiêu Quốc Thành nói: Chuyện của anh, tôi không muốn bình luận nhiều, buổi tối ngày hôm nay, bỗng nhiên khiến cho tôi thấy được anh năm đó, mọi việc đều muốn tranh, không chịu thua.

Tiết Thế Luân nói: Giang sơn dễ đổi.

Lúc này cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ lên, Tiết Thế Luân hơi ngẩn ra, đã trễ thế này, có rất ít người sẽ đến cắt đứt nói chuyện giữa của bọn họ, lẽ nào lại có chuyện quan trọng phát sinh. Tiêu Quốc Thành xoay người đi mở cửa, nhưng phát hiện Tiết lão mặc áo ngủ đứng ở ngoài cửa, ông cuống quít đỡ cánh tay Tiết lão: Ba nuôi, sao ba lại đến?

Tiết Thế Luân cũng nhanh chóng đứng lên, cùng Tiêu Quốc Thành nâng ba ngồi xuống vị trí của mình.

Tiết lão thấp giọng nói: Quốc Thành, cô đi nghỉ ngơi đi, ba có vài lời muốn cùng Thế Luân.

Tiêu Quốc Thành gật đầu, hướng Tiết Thế Luân gật đầu, rời khỏi phòng.

Tiết Thế Luân đứng ở trước mặt của ba, ba không có mở miệng khiến cho ông ngồi, ông không dám ngồi.

Tiết lão nhìn đầu vai quấn lấy băng vải của con trai, trong ánh mắt toát ra vài phần thương tiếc: Có đau hay không?



Tiết Thế Luân cười nói: Bị thương da thịt, lúc này đã không đau.

Tiết lão nhìn thoáng qua cái ghế đối diện: Ngồi đi!

Tiết Thế Luân lúc này mới ngồi xuống đối diện ông, nhẹ giọng nói: Ba, ngày hôm nay thật sự là xin lỗi, con không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, làm hỏng thọ yến của ba.

Tiết lão thản nhiên nói: Trên đời này chưa bao giờ có chuyện thập toàn thập mỹ, có chút khuyết điểm, cũng không phải chuyện xấu.

Tiết Thế Luân nói: Con thật sự rất xấu hổ, lớn như vậy, còn làm cho ba thêm tâm tư.

Tiết lão nói: Ba cẩn thận suy nghĩ, cả đời này ba mọi việc đều tận lực làm không thẹn với lương tâm, thọ yến ngày hôm nay khiến cho ba rõ ràng một cái đạo lý, bằng hữu chân chính của ba cũng không nhiều như trong tưởng tượng, thế nhưng, ba tựa như cũng không có kẻ địch hận ba thấu xương, muốn giết chết mình.

Tiết Thế Luân lẳng lặng nhìn ba, ông biết lúc ba nói không thích người khác ngắt lời.

Tiết lão nói: Nếu như không phải là kẻ địch của ba, như vậy một súng này cũng là nhằm vào con, thế nhưng muốn giết ngươi, vì sao lại chọn tại thọ yến của ba? Muốn cho ba thấy con mình chết ở trước mặt, với phương thức như vậy đưa cho ba một phần thọ lễ khiến cho ba thống khổ? Cái này là hận ba, hay là huyết hải thâm cừu thế nào? Ba nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ không ra có một người như vậy.

Tiết Thế Luân nói: Ba, ba đừng suy nghĩ nhiều, chuyện tình nhất định sẽ tra ra manh mối.

Tiết lão gật đầu nói: Ba tin tưởng, Thế Luân, con bình an vô sự ba rất hài lòng, thật ra người nhà của chúng ta bình an, đã là lễ vật tốt nhất trời cao đưa cho ba.

Tiết Thế Luân cắn cắn môi, nói: Ba, xin lỗi, khiến cho ba lo lắng.

Tiết lão lại đột nhiên biến đổi: Ngày hôm nay con ở trước mặt của Doãn Tri nói ra chuyện của Giai Đồng, rốt cục là dụng tâm gì?

Tiết Thế Luân nói: Ba, ba không có dụng tâm gì.

Tiết lão lắc đầu nói: Doãn Tri là một người tốt, năm đó các người đi vào, con đã làm sai chuyện, hắn ngăn con lại là vì tốt cho con, không ngờ rằng con vẫn ghi hận hắn đến bây giờ.


Tiết Thế Luân cười nói: Ba, ba cho rằng lòng dạ của con hẹp hòi như thế?


Tiết lão lại lắc đầu nói: Lòng dạ x` thế nào ba không làm bình luận, có câu con chớ quên, biết rõ con không ai khác ngoài ba, thân là ba của con, nếu như ba một chút đều không biết, ba quá mất thất bại, lúc trước con phạm vào sai lầm, thật ra con hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại làm quan, thế nhưng con không có, con tâm cao khí ngạo, cho nên đi xa hải ngoại, con cho rằng là Doãn Tri có lỗi với con, cho rằng hắn hủy diệt con đường làm quan của con, nếu như không phải hắn vạch trần chuyện con tham ô công khoản, thành tựu hôm nay của con tuyệt không thua người cùng lứa.


Tiết Thế Luân gật đầu nói: Phải, con quả thật hận hắn, nhưng cái này đều là chuyện tình quá khứ, lúc trước nói tôi tham ô công khoản, tôi vì cái gì? Cũng không phải vì mình, con còn không phải là vì kinh tế của thành phố, con chưa bao giờ nghĩ tới sẽ từ trung gian kiếm tiền lời. Con là con trai của ba, con muốn một ngày kia trở thành một người giống như ba, ánh mắt của con không thiển cận như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK