Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Đức Hằng lẩm bẩm nói: Không thể... Căn bản không thể...

Lệ Phù nói: Chương Bích Quân hoặc là đồng lõa của cô ta nhằm vào anh đã không chỉ một ngày, trước khi Quốc An chúng tôi triển khai hành động với anh, cô ta cũng đã điều tra anh rành mạch, ước nguyện ban đầu bọn họ xuống tay với An Chí Viễn không phải bởi vì cừu hận, mà là vì An Chí Viễn chậu vàng rửa tay, chặt đứt tài lộ của bọn họ, trước đây, Hongkong vẫn luôn là thông đạo lớn nhất để bọn họ rửa tiền, sau khi An Chí Viễn rời khỏi, bọn họ phải tìm một người nối nghiệp mới, vốn xem trọng anh, nhưng không ngờ An lão lợi hại như vậy, đuổi anh ra khỏi Hongkong.

An Đức Hằng giận dữ hét: Cô đang lừa tôi.

Lệ Phù nói: Vì sao phải lừa anh? Vương Triển anh nhất định là quen, mục đích hắn tiếp cận anh là gì ? Để khơi mào nội chiến của An gia, Vương Triển là gián điệp đa mang, cũng là một trong những người hợp tác với Chương Bích Quân, hiện tại anh chắc minh bạch chưa rồi chứ?

An Đức Hằng sắc mặt tái nhợt, tâm tình trong nháy mắt đã rơi xuống hố sâu, nếu như những gì Lệ Phù nói là thật, như vậy hắn ngay từ đâu đã rơi vào bẫy của người khác, mỗi một bước của mỗi một đều nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của người khác, hắn hại chết huynh đệ của mình, hại chết nhiều con cháu của mình như vậy, thậm chí hại chết cả cha ruột của mình, khiến gia tộc gia tộc tứ phân ngũ liệt, An Đức Hằng ra sức lắc đầu: cô lừa tôi, hắn nhất định là đang lừa tôi.

Lệ Phù nói: Có cần không? Anh nói Kì Sơn giết An Đức Uyên, nếu như không có anh xúi giục, Kì Sơn sao lại tỏa định cái chết của em trai lên người An Đạt Văn? Bất kể có phải anh trực tiếp ra tay hay không thì An Đức Uyên cũng là anh hại chết, là anh giết chết anh trai mình, anh không thể phủ nhận sự thật này.

Thân hình An Đức Hằng đã bắt đầu run run, sự thật Lệ Phù vạch trần đã triệt để phá vỡ phòng tuyến nội tâm hắn: Cô lừa tôi? Để hỏi ra người đứng sau lưng tôi, cho không tiếc dùng những lời này để lừa tôi.

Lệ Phù cười nói: An Đức Hằng, Anh cho rằng mình che giấu tốt lắm ư, nhưng thủ đoạn của anh bất kể là cao minh như thế nào cũng không thay đổi được sự thật mình là một quân cờ. Chuyện của An Đức Minh cũng nhất định là anh làm, anh có phải đã giết hắn rồi hay không?

An Đức Hằng chỉ lắc đầu, hắn cảm thấy mình đã bị sự sỡ hãi vô tận vây quanh.

Lệ Phù nói: Có một số việc căn bản không cần anh nói, người sau lưng anh chính là Tiết Thế Luân. trong chuyện Chương Bích Quân bị giết, hắn thủy chung cho rằng là An Đạt Văn có liên quan, cho nên hắn mới lợi dụng anh để đối phó với An Đạt Văn, bởi vì không ai hận An gia hơn anh, cũng không ai hiểu An gia hơn anh. Cô ta tạm dừng một chút: Thật sự rất bất hạnh.

An Đức Hằng mấy máy môi: Tôi không có gì để nói.

Lệ Phù nói: Chỉ bằng tội trạng gây ra huyết án của An gia. Anh cũng đã bị phán xử tử hình rồi. Thật ra có đôi khi biết chân tướng sẽ làm người ta sống không bằng chết, tôi biết anh thà chết cũng không chấp nhận hiện thực, An Đức Hằng, tôi hỏi anh một câu cuối cùng, An Đức Minh còn sống hay không?



An Đức Hằng cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm dưới chân, máu ở vết thương của đã ngừng chảy.

Lệ Phù đứng lên. Đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương, hai người ra ngoài.

An Đức Hằng vào khoảnh khắc hai người sắp đi ra khỏi cửa sắt thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên: Hắn ở trong khoang thuyền đánh cá cố 79 ở cảng Phù Thủy.

An Đức Hằng thực sự là con trai thân sinh của An lão ư? Vẻ mặt Trương đại quan nhân tràn ngập nghi vấn.

Lệ Phù gật đầu: Trước khi An lão rửa tay, Hongkong từng là thông đạo rửa tiền chủ yếu của đám người này.

Trương Dương thở dài: Nói cách khác thì An lão...

Lệ Phù nói: Ai cũng từng làm sai. Nhưng chưa chắc mỗi người đều có dũng khí sửa sai.

Trương Dương nói: Giữa An Đức Hằng và Sơn Dã Nhã Mĩ rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu như nói tất cả hành vi của hắn đều là Tiết Thế Luân ở sau lưng sai khiến, như vậy Tiết Thế Luân và Sơn Dã Nhã Mĩ có cấu kết với nhau hay không?

Lệ Phù nói: Đối phó với Tiết Thế Luân hoàn toàn khác với Đối phó An Đức Hằng, đối với An Đức Hằng chúng ta có thể không cần chứng cớ, nhưng đối với Tiết Thế Luân thì phải có chứng cớ đầy đủ. Cho dù là tất cả điểm đáng ngờ đều chỉ về phía hắn, nhưng trước khi chưa nắm giữ được chứng cớ xác thực thì chúng ta vẫn không thể tự tiện hành động.

Trương Dương nói: Phòng tuyến tâm lý của An Đức Hằng đã buông lỏng, hắn có thể chuyển hóa thành nhân chứng cho ta.

Lệ Phù nói: Thời cơ vẫn chưa chín muồi. Cô ta dừng chân nói với Trương Dương: Chuyện hôm nay đừng nói cho bất kỳ ai, đúng rồi, anh chú ý Nguyên Hòa Hạnh Tử nhé, cô ta lần này đến Trung Quốc khẳng định có mục đích mà không muốn người biết.



Trương Dương nói: So với Nguyên Hòa Hạnh Tử thì tôi chú ý tới Sơn Dã Nhã Mĩ hơn, nữ nhân nữ nhân rất không đơn giản, tôi dám khẳng định cô ta là mấu chốt của vấn đề, chỉ có khống chế cô ta mới có thể dụ được đám người đó Sơn Dã Lương Hữu ra.

Lệ Phù nói: Nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cớ xác thực, không thể khấu lưu cô ta thời gian dài.

Trương Dương nói: Khó khăn lắm mới khống chế được cô ta, đừng có thả cô ta đi, anh có biện pháp.

Lệ Phù lại gần hắn, Trương Dương ghé vào tai Lệ Phù thấp giọng thì thầm vài câu, Lệ Phù nghe xong thì trợn trừng mắt, lập tức tươi cười rạng rỡ: Trương Dương à Trương Dương, chiêu số tổn hại như vậy anh cũng nghĩ ra được ư?

Tình cảnh của Sơn Dã Nhã Mĩ hiển nhiên so với An Đức Hằng thì tốt hơn nhiều, tuy rằng đồng dạng bị Quốc An dẫn tới tra hỏi, nhưng phía Quốc An không hề làm khó cô ta, chẳng những cho cô ta một cái ghế dựa thoải mái, còn mang cho cô ta một cốc cà phê thơn phức.

Sơn Dã Nhã Mĩ nhấp một ngụm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tang Bối Bối ở đối diện.

Tang Bối Bối vẫn mặc đồng phục công tác của nữ nhân viên phục vụ suối nước nóng hòa phong, Sơn Dã Nhã Mĩ gật đầu với cô ta, mỉm cười nói: Công phu Che giấu rất tốt.

Tang Bối Bối nói: Muốn điều tra rõ chân tướng của sự thật thì nhất định phải vận dụng một số thủ đoạn.

Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi sẽ kháng nghị với bộ ngoại giao quý quốc về chuyện này, các cô đã gây tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích và danh dự của bên tôi.


Tang Bối Bối nói: Nếu như lợi ích của các cô thành lập trên trên cơ sở gây tổn hại tới lợi ích của nước khác, như vậy tôi hiện tại có thể nói với cô, bất kỳ hành vi nào của các ở Trung Quốc đều không được pháp luật của nước tôi bảo hộ.


Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi không hề vi phạm pháp luật của quý quốc, các cô không có quyền đối đãi với tôi như vậy.


Tang Bối Bối nói: Quyền lợi có thể giao cho bất kỳ ai tuân theo pháp luật, nhưng tuyệt đối sẽ không cho những kẻ có âm mưu phá hoại lạm dụng, Lưu Vãng Sinh vì sao xuất hiện ở thôn suối nước nóng hòa phong? Là cô mời hắn ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK