Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Sơn sau khi mời rượu, cùng đám thanh niên Trương Dương, Cao Liêm Minh đứng dậy cáo từ, bọn họ đi gian phòng cách vách, đám bạn xấu kia của Trương Dương mời rượu trong đó. Đêm nay Trương Dương chỉ lo chiêu đãi lãnh đạo, đã khiến đám bạn thân kia của hắn tiếng oán than dậy đất, Trương Dương đi vào trong gian phòng cách vách, vừa hay phát hiện, Tô Cường cũng đã tới, Tô Cường lần này giúp chị mang lời chúc phúc cùng ân cần thăm hỏi đến, Tô Tiểu Hồng vốn định tự mình tới, nhưng mà trước khi khởi hành lại bỏ đi chủ ý, nguyên nhân là nàng lo lắng đến Phương Văn Nam rất có thể sẽ đi qua tham gia Hôn lễ Triệu Tĩnh, giữa bọn họ vẫn là tránh gặp mặt mới tốt.

Trương đại quan nhân mang theo tâm thỉnh tội mời rượu từng anh em, tửu lượng của hắn tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, một đám người uống thống khoái, đợi đến khi bàn bọn họ kết thúc, những người khác cũng sớm đã rời khỏi, Trương Dương nhận được điện thoại Sở Yên Nhiên, đêm nay nàng phải bồi bà ngoại, tất nhiên không có cơ hội cùng Trương Dương cùng hưởng ôn nhu hương.

Đám người Ngưu Văn Cường này hào hứng tăng vọt, lại ồn ào đi ca thính ca hát uống rượu, Kỳ Sơn lập tức làm ra an bài, Trương Dương bảo bọn họ cứ đi trước, bản thân trở về xem thử an bài tình huống các mặt rồi đi theo chân bọn họ hội hợp. Hơn nữa, Cao Liêm Minh đã uống nhiều quá, Trương Dương phải trước tiên đem tiểu tử này đưa về gian phòng nghỉ ngơi.

Dàn xếp xong Cao Liêm Minh, Trương Dương đi vào biệt thự của người nhà, vội một ngày, hắn còn nói chuyện với em gái, mẹ Từ Lập Hoa đang ở trong phòng Triệu Tĩnh nói chuyện phiếm với nàng, con gái ngày mai sẽ xuất giá, giữa mẹ con tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói.

Trương Dương đẩy cửa phòng khép hờ, đi vào.

Từ Lập Hoa thấy hắn tiến vào, cười nói : Tam nhi, con tới vừa vặn, mẹ cùng tiểu Tĩnh đang nói về con.

Trương Dương cười nói : nói con cái gì ? Không phải là nói xấu sau lưng con chứ?

Triệu Tĩnh kêu một tiếng anh, kéo cánh tay hắn bảo hắn ngồi xuống ghế, sau đó tự tay rót chén trà cho Trương Dương đưa đến trước mặt của hắn : Anh, anh uống trà!

Trương Dương cười nói : Đây là làm sao vậy ? Hôm nay sao khách khí với anh vậy?

Triệu Tĩnh ngồi xuống ở bên cạnh hắn, dịu dàng nói : Anh, cám ơn anh!

Trương Dương nở nụ cười ha ha : tiểu Tĩnh nhà ta có thể đừng nói những lời như vậy không? Anh là anh của em, giữa chúng ta cần nói cám ơn sao?

Triệu Tĩnh nói : Anh, nếu như không phải nhờ anh, em sẽ không được cử đến học trường đại học sư phạm Đông Giang, mỗi khi em gặp phiền toái, đều là anh là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em, mấy năm này, em lại cho anh thêm nhiều tâm tư, quá khứ em không hiểu chuyện, sau này em sẽ không thế nữa.

Trương Dương cười nói : Chuyện đâu có gì, em vẫn đều rất nghe lời, chỉ là anh cứ một mực xem em là cô nhóc, thật ra em đã trưởng thành, bây giờ em cùng Triệu Dũng làm rất tốt, đã đủ chứng minh năng lực của cô nhóc em rồi, anh không có gì tốt tặng em, con gái một khi lập gia đình liền triệt để trưởng thành, sau này em cần sắm vai chính là một con dâu tốt của Đinh gia, Triệu Dũng là người tốt, cũng bạn than của anh, cố gắng đối đãi với người ta, hiếu kính cha mẹ hắn giống cha mẹ mình, em cho tới bây giờ đều là suy bụng ta ra bụng người, em tốt với người ta, người ta tất nhiên sẽ tốt với em.

Vành mắt Triệu Tĩnh đều đỏ, nàng liên tục gật đầu : Anh, anh yên tâm đi .

Từ Lập Hoa nhìn hai đứa con của mình, trong lòng một hồi cảm động, nàng đưa tay phân biệt cầm tay con cùng con gái, khẽ nói : Ngày đại hỉ, chúng ta đừng nói chuyện không vui, hôm nay mẹ đặc biệt cao hứng, tiểu Tĩnh tuổi nhỏ nhất, từ nhỏ hơi chút tùy hứng, mẹ không hề giúp đỡ con cái gì. . . con có thể có hôm nay phần lớn là nhờ anh con.

Triệu Tĩnh gật đầu nói : mẹ, con biết,con sẽ vĩnh viễn tốt với anh.

Trương Dương cười nói : Thôi, không cho con nói chuyện sướt mướt, mà mẹ lại nói chuyện sướt mướt rồi, cái gì gọi là người một nhà, người một nhà chính là nên giúp đỡ lẫn nhau, con tốt với tiểu Tĩnh là nên, ai bảo nó là em gái con? Nếu nói cảm ơn thì chúng con đều nên cảm ơn mẹ, nếu như không phải là mẹ sinh chúng con nuôi chúng con, chúng con căn bản không có cuộc sống tốt hôm nay .

Từ Lập Hoa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con gái, dịu dàng nói : tiểu Tĩnh, con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải mệt mỏi một ngày, lập gia đình chúng ta phải vô cùng cao hứng, không được rơi nước mắt.



mẹ. . . Triệu Tĩnh đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.

Từ Lập Hoa khẽ cười, đứng lên nói : Tam nhi, để em con nghỉ ngơi sớm một chút.

Trương Dương đi theo mẹ rời khỏi gian phòng Triệu Tĩnh, Từ Lập Hoa gọi hắn vào phòng khách, những người khác đã ngủ, chỉ còn lại có hai mẹ con bọn họ, Từ Lập Hoa nói : Tam nhi, con đừng đi vội, mẹ có chuyện nói với con.

Trương Dương nhẹ gật đầu, cùng mẹ ngồi xuống ở sofa.

Từ Lập Hoa nói : Tam nhi à, hôm nay mẹ cùng Bà ngoại Yên Nhiên trò chuyện về hôn sự của các con, chúng ta đều cảm giác được các người nên mau chóng làm hôn sự .

Trương Dương cười nói : mẹ, con liền biết mẹ sẽ xách chuyện này, con dĩ nhiên muốn, nhưng bây giờ công việc của con cùng Yên Nhiên đều bề bộn, nàng bận về việc. . làm ăn, con lại vừa lên làm Bí thư thị ủy Tân Hải, thật sự là rút không ra thời gian chuẩn bị hôn lễ .

Từ Lập Hoa nói : Con đều đã hai mươi bốn tuổi .

Trương Dương nói : mẹ, trên hộ khẩu con là hai mươi bảy, bây giờ tuổi của con chính là cơ mật quốc gia.

Từ Lập Hoa nói : Cơ mật gì, con chừng nào thì sinh, làm mẹ còn không rõ bằng con?

Trương Dương cười nói : đó là đương nhiên .

Từ Lập Hoa nói : Mẹ biết con khiến con gái yêu mến, nhưng cho dù đàn ông hay phụ nữ, nếu quyết định muốn kết hợp với nhau, phải trung thành với người ta, một cái chìa khóa chỉ có thể mở một cái khóa .

Nếu như là người khác nói những lời này với Trương Dương, hắn chắc chắn sẽ phản bác nói nếu là chìa khóa vạn năng thì sao? Mà khi mẹ nói với hắn, hắn chỉ có thể thành thành thật thật mà nghe.

Từ Lập Hoa nói : Con gái tốt trong thiên hạ còn nhiều, rất nhiều, nhưng không thể mỗi người đều lấy về nhà làm vợ, Yên Nhiên tài mạo song toàn, gia thế lại tốt, người ta vừa ý con, là phúc khí con tu luyện tám đời mới được, lấy được nó là chúng ta trèo cao người ta. . .

Trương Dương nói : mẹ, đừng dùng quan điểm riêng của mẹ để nhìn vấn đề, bọn con là cảm tình, cùng gia thế không quan hệ .

Từ Lập Hoa nói : Con không lo lắng, chúng ta phải lo lắng, tiểu Tĩnh mặc dù là em con, nhưng mà nó ngày mai sẽ kết hôn, con làm anh nhất định phải nắm chặt .

Trương Dương nói : được,con đáp ứng mẹ, tí nữa con lại cùng Yên Nhiên thương lượng một chút, chuyện này không phải cứ một bên là được, phải hai bên nhà tình nguyện, mẹ nói có phải không?

Từ Lập Hoa nói : Yên Nhiên đối với con tốt vô cùng, chỉ cần con nói ra, nó chắc chắn sẽ không phản đối. Nếu con có thể sớm thành gia lập nghiệp một chút, mẹ coi như là có thể ăn nói với người ba đã mất của con.

Nhắc tới người cha đã mất của mình, Trương Dương nhớ tới một sự kiện, hắn thấp giọng nói : mẹ, quê con có phải là ở tiểu Thạch Oa thôn huyện Tây Sơn không?

Từ Lập Hoa nghe vậy biến sắc, run giọng nói : Con. . . làm sao mà biết được ?



Trương Dương nói : chuyện này không khó điều tra ra . Hắn kể ra xảo ngộ lúc mình đi Tiểu Thạch Oa thôn.

Từ Lập Hoa thở dài nói : chuyện này con sớm muộn gì cũng biết, lúc đầu mẹ sở dĩ không nhắc chuyện này, là vì ba con năm đó lúc còn sống không làm bao nhiêu chuyện tốt, loại thời đại này, hắn mở cờ tạo phản làm xằng làm bậy, nói tóm lại đã làm chuyện xấu nhiều lần, mẹ không muốn nói cho con biết những chuyện này .

Trương Dương gật đầu nói : mẹ, chuyện quá khứ qua rồi cũng không cần nhắc lại .

Từ Lập Hoa vỗ mu bàn tay hắn nói: không đề cập tới nữa, nếu con tìm được mộ hắn rồi, hàng năm thanh minh bớt thời giờ đi đốt hoá vàng mã cho hắn đi, coi như là cho mộ hắn một ít an ủi. . .

Trương Dương nhớ tới cả đám bạn bè còn đang ở ca thính chờ mình, cùng mẹ nói một tiếng, đứng dậy rời đi, lúc đi ra bên ngoài, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Manh Manh, giọng nói Tần Manh Manh lộ ra vẻ khẩn trương, nàng thấp giọng nói : Trương Dương, em vẫn không liên lạc Hà tiên sinh được, anh có thấy hắn không?

Nội tâm Trương Dương khẽ giật mình, buổi chiều mới thấy qua Hà Trường An, chẳng lẽ Hà Trường An đã xảy ra chuyện gì? Hắn an ủi Tần Manh Manh nói : Em không cần khẩn trương, hắn làm việc từ trước đến nay vững vàng, hơn nữa lại có vệ sĩ đi theo hắn, chắc không gặp chuyện không may đâu .

Tần Manh Manh nói : hắn gần đây có chút không ổn, em lo lắng hắn gặp chuyện không may, tối nay hắn đáp ứng cùng em ăn cơm, nhưng mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa tới, hơn nữa ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi lại, em gọi điện thoại cho hắn thủy chung ở vào trạng thái tắt máy .

Trương Dương nói : Em không cần phải gấp, có lẽ điện thoại hắn hết pin, có lẽ hắn có việc đặc biệt gì khác cần hoàn thành .

Cúp điện thoại, Trương Dương không khỏi nhíu mày, với phong cách làm việc trước sau như một của Hà Trường An, hắn hẳn là sẽ không làm ra hành vi khiến người ta lo lắng, huống chi hắn yêu thương con gái, nếu đã đáp ứng cùng Tần Manh Manh ăn cơm, ứng nên sẽ không nuốt lời, hơn nữa một cú điện thoại cũng không gọi, trong chuyện này cũng có chút thành phần ý vị sâu xa.

Trương Dương cho gọi một cú điện thoại Hà Trường An, quả nhiên di động đã đóng, Trương Dương liên lạc không được Hà Trường An, lúc này đã là mười một giờ tối, Trương Dương do dự một chút, vẫn gọi một cú điện thoại cho mẹ nuôi La Tuệ Trữ. Cũng may La Tuệ Trữ chưa nghỉ ngơi, nàng nghe Trương Dương nói không liên lạc được Hà Trường An, cũng cảm thấy ngạc nhiên, không lâu sau La Tuệ Trữ gọi một cú điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn đi qua bên mình một chuyến.

Trương Dương đi vào biệt thự riêng của La Tuệ Trữ, Lý Vĩ ở trước cửa chờ hắn, dẫn hắn vào phòng khách, trước mặt La Tuệ Trữ để cái điện thoại, vừa rồi nàng lại gọi hai cuộc cho Hà Trường An, Trương Dương thấp giọng nói : mẹ nuôi, chú Hà sau khi đi khỏi nơi này liền đã mất đi liên lạc .

La Tuệ Trữ chỉ chỉ một bên sô pha, Trương Dương ngồi xuống, đôi mi thanh tú của La Tuệ Trữ hơi nhíu nói : hắn có thể thực đã xảy ra chuyện!

Trương Dương ngạc nhiên nói : gặp chuyện không may ? chuyện này thật sự có chút quá đột ngột, căn bản không có bất luận dấu hiệu gì.

La Tuệ Trữ nói : buổi chiều lúc hắn tới, nói cho mẹ biết, có người muốn chỉnh hắn.

Trương Dương thấp giọng nói : Mẹ là nói hắn có thể gặp phải nguy hiểm ?


La Tuệ Trữ nói : hắn buôn bán nhiều năm như vậy, có thể vẫn sừng sững không ngã, không chỉ bởi vì hắn khôn khéo, còn bởi vì hắn cẩn thận, mẹ cùng hắn là bạn than nhiều năm, nhưng em đối với nội dung kinh doanh cụ thể của hắn cũng không rõ, chỉ biết là hắn làm ăn rất lớn, nguy hiểm cũng càng lớn, nếu như trong công ty nào đó của hắn đột nhiên xảy ra vấn đề, làm người chịu trách nhiệm pháp luật hắn chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái .


Trương Dương có chút minh bạch : mẹ nuôi, mẹ là nói cơ quan kiểm sát theo dõi hắn ?


La Tuệ Trữ nói : Mẹ đã bảo người ta đi thăm dò, tình huống cụ thể thế nào mẹ cũng không rõ, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ tin tức, Trương Dương, nhớ kỹ, nếu như hắn quả thật gặp phiền toái, con không nên quá chú ý đối với chuyện này, con là người trong quan trường, phải biết chừng mực, nhận rõ tình thế .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK