Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải cảnh tới cứu viện đã biết thân phận của hai người gặp rủi ro, trong lời nói cũng lộ ra vẻ vô cùng khách khí và cung kính.

Trương Dương đơn giản thuật lại chuyện một lượt, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng làm biên bản. Thuyền Tuần tra đưa bọn họ tới bến tàu cảng mới Bắc Cảng, Tiêu Mân Hồng đã phái chiếc du thuyền xa hoa của chú chờ đợi ở cảng.

Chuyến đi tới Bạch đảo tối nay của Hai người có thể nói là rất bất ngờ, tới Bạch đảo, Trương đại quan nhân tắm rửa một cái rồi thay quần áo sạch sẽ, tới chỗ bể bơi.

Tiêu Mân Hồng đã bảo người chuẩn bị bữa tối, bữa cơm này là muộn mất bốn tiếng đồng hồ.

Trương Dương tới ngồi xuống đối diện Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng cười nói: Nguyên Hòa phu nhân đi tắm rồi.

Trương Dương cười nói: Nữ nhân luôn thích để cho người khác chờ.

Tiêu Mân Hồng nói: Hôm nay người phụ trách chờ đợi là tôi, tôi vì bữa cơm này đã đợi các anh suốt bốn tiếng đồng hồ.

Trương Dương nói: Chúng tôi ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, cô không ngờ còn lựa chọn ăn cơm ở bể bơi, không sợ ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi ư?

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Đã trải qua sóng to gió lớn, nước ao này đối với anh mà nói thì căn bản không tính là gì.

Trương đại quan nhân cười xòa: Cũng đúng!

Lúc này nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc váy dài màu đỏ đi tới, tóc dài vẫn còn có chút ướt át, xõa tung trên vai, da thịt trắng nõn, váy đỏ như lửa, cả người tựa như một đóa hoa hồng trong đêm tối.

Tiêu Mân Hồng nói khẽ: Cô ta rất đẹp!

Trương đại quan nhân nhìn cô ta một cái rồi nói: Cô cũng rất đẹp.

Tiêu Mân Hồng cười yếu ớt nói: Anh đang nói dối, tôi nhìn ra được, ánh mắt nhìn tôi và nhìn cô ta của anh khác hẳn.

Trương Dương nói: Đều là nữ nhân, không có khác biệt gì vè bản chất cả.

Tiêu Mân Hồng bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới bên cạnh bọn họ, Trương Dương đứng lên, rất lịch sự kéo ghế cho cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử cám ơn rồi nói khẽ: Đang nói chuyện gì mà vui thế?

Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương đang nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.

Trương Dương cười nói: Vốn cũng chẳng tính là đại nạn gì cả, chỉ với thân thủ của tôi và Nguyên Hòa phu nhân, đối phó với mấy tên hại dân hại nước nho nhỏ căn bản không đáng là gì.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi cũng không lợi hại như vậy, lần này ít nhiều nhờ Trương tiên sinh, nếu không phải nhờ anh ra tay, tôi chỉ sợ đã gặp bất trắc rồi.

Trương Dương nói: Phu nhân quá khách khí rồi, chúng ta nếu đã ngồi chung một cái thuyền thì tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Tiêu Mân Hồng nói: Vốn định tối nay bàn chuyện hợp tác với các anh, hiện tại xem ra không cần nữa rồi, có kinh lịch đồng tâm hiệp lực cùng sinh cùng tử, hợp tác tất nhiên không thành vấn đề.

Trương đại quan nhân cười nói: Tiêu tiểu thư là người thông minh.



Tiêu Mân Hồng tỏ ra rất kiếu kỳ đối với chuyện xảy ra buổi tối hôm nay, cô ta hỏi: Thuyền của hai người ở trên biển xảy ra vấn đề, nhưng đây là nội hải, trước giờ cũng không có hải tặc hoạt động.

Trương Dương vốn định lên tiếng thì Nguyên Hòa Hạnh Tử giành nói: Chuyện này tôi cũng thấy lạ, cảnh sát đã làm ghi chép, chuyện cụ thể vẫn giao cho bọn họ đi dò đi, chúng ta cứ chờ tin tức là được.

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Tôi thích nhất chính là tâm tính gặp biến mà không sợ hãi này của phu nhân, chuyện đêm nay nếu phát sinh trên người tôi, chỉ sợ tôi sẽ sợ đến nỗi cả đêm không dám ngủ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện đã xảy ra rồi, nếu vui thì ngẫu nhiên nhớ lại sẽ cảm thấy ngọt ngào, nếu không vui thì chỉ tổ gây cho mình phiền não và thương cảm mà thôi, chúng ta việc gì phải nhớ?

Tiêu Mân Hồng nói: Lời nói của Phu nhân rất triết lý, khiến người ta phải suy nghĩ.

Trương Dương nói: Tôi thấy không hẳn vậy, thật ra người sống trên đời không chỉ có những ký ức khoái hoạt ngọt ngào, không có sự làm nổi bật của thương cảm và đau khổ thì như vậy ngọt ngào và hạnh phúc sẽ không còn ý nghĩa, nhân sinh phải đủ ngũ vị, cay đắng chua ngọt nhạt, không phải cô có thể tránh né, cũng không phải cô có thể quên.

Tiêu Mân Hồng nghe hai người đối thoại, chớp chớp hai mắt nói: Tôi bỗng nhiên phát hiện tối nay đang ăn cơm với hai nhà triết học, tôi hình như thành người thừa.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Tối nay cô làm chủ, không có cô, mọi người sao có cơ hội ngồi ở chỗ này?

Tiêu Mân Hồng cầm rượu vang lên nhấp một ngụm rồi nói: Hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy hai nhà triết học tham thảo nhân sinh.

Tiêu Mân Hồng đi rồi Nguyên Hòa Hạnh Tử ngược lại thành trầm mặc.

Trương Dương đề nghị nói: Không bằng tới bãi biển đi dạo một chút.

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, hai người cùng nhau đi lên vịnh Thất Thải. Trương Dương nói: Mục đích của bọn bắt cóc chắc là bắt cóc cô.

Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, ngẩng đầu nhìn nhìn vầng minh nguyệt trong trời đêm, tư thế như vậy rất đẹp, đối với Trương Dương mà nói thì cũng rất quen thuộc. Khiến hắn bất giác lại nghĩ tới Cố Giai Đồng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: Chuyện này là vì tôi, anh chỉ là vô tội bị liên lụy, tôi còn nợ anh một câu xin lỗi.

Trương Dương cười nói: Phu nhân không phải đã nói chúng ta phải đồng tâm hiệp lực ư? Cô nói như vậy chẳng khác nào xem nhẹ dũng khí của tôi, cũng xem nhẹ lòng dạ của nam nhân Trung Quốc chúng tôi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: Nếu không phải đã ít nhiều hiểu về anh, tôi sẽ cho rằng anh có thành kiến đối với người Nhật Bản, hơn nữa con người anh theo chủ nghĩa nam tử.

Trương Dương nói: Có sao.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười: Có! Có điều sau khi trải qua chuyện đêm nay, tôi phát hiện anh vẫn là người có trách nhiệm. Đối với người có dũng khí tôi luôn rất thích.

Trương đại quan nhân nói: Ý tứ của Phu nhân là rất có thiện cảm đối với tôi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trước đây tôi từng cho rằng hai người như chúng ta không thể trở thành bằng hữu, hiện tại quả thực có chút đổi ý.

Trương Dương nói: Tương lai sẽ thế nào? Không ai biết được.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện đêm nay rất kỳ quái, hiện tại nhớ lại, chắc có người đã động tay động chân lên du thuyền của tôi. Du thuyền hoàn toàn chìm trong biển lửa, sao ở khu vực đó di động lại vừa hay chưa có tín hiệu, vô tuyến điện lại vừa hay bị người ta phá hoại, mà chiếc thuyền đánh cá đó lại ngay lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, tất cả kế hoạch thật sự là rất chu.

Trương Dương nói: Bọn họ không muốn giết cô. chỉ muốn bắt cô đi thôi.



Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tân Hải thực sự rất không yên ổn.

Trương Dương nói: Chuyện này chắc không liên quan tới Tân Hải, phu nhân có phải có rất nhiều kẻ thù hay không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, một lát sau mới: Sau khi chồng tôi mất, tôi kế thừa di sản của gia tộc Nguyên Hòa. Rất nhiều người bất bình đối với điều này, thậm chí là hận tôi tới thấu xương.

Trương Dương nói: Loại chuyện vì lợi ích của gia tộc mà tranh tới ngươi chết ta sống là rất thông thường.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có những lúc tôi thực sự mệt chết đi được. Thậm chí muốn vứt bỏ.

Trương Dương nói: Cô sẽ không đâu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: Từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra được, cô là người không dễ dàng chịu thua. NGười giống như cô, tôi tin rằng sẽ không bỏ cuộc.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chúng ta hình như lạc đề rồi, chuyện bên trong gia tộc của tôi hình như không liên can tới sự hợp tác của chúng ta.

Trương Dương nói: Chuyện của cảng Phước Long đang được giải quyết, hy vọng phu nhân kiên nhẫn thêm một chút.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi có lòng tin đối với anh, tin chuyện của cảng Phước Long rất nhanh sẽ có thể được giải quyết.

Trương Dương mỉm cười nói: Vì sao lại nói như vậy?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh trong chuyện của cảng Phước Long lấy lùi làm tiến, chỉ nhượng bộ ngoài mặt mà thôi.

Trương Dương cười nói: Đừng nghĩ tôi giống như thương nhân gian trá, đối với tôi mà nói, chức trách hàng đầu của tôi là bảo đảm lợi ích cho người dân.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tính cách của Người Trung Quốc là rất bảo thủ, bọn họ sợ biến cách, cho dù loại biến cách này có lợi đối với bản thân bọn họ.

Trương Dương nói: Những lời này có chút bất công rồi, phu nhân cũng không hiểu được Trung Quốc hiện tại đâu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Sẽ càng lúc càng hiểu.

Tối hôm đó bọn họ cũng không đi, Tiêu Mân Hồng đã an bài phòng cho bọn họ, Trương Dương trở lại phòng, vừa ngủ thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ, hắn đứng dậy tới trước cửa sổ, nhìn thấy một đạo bóng đen đang dọc theo góc tường tới gần, tới góc tường thì dán sát vào tường rồi bò lên như thằn lằn.

Trương Dương lặng lẽ mở cửa sổ, vô thanh vô tức đi theo bóng đen đó, bóng đen trực tiếp tới phòng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, từ ban công trèo vào.

Trương đại quan nhân hai tay vịn vào ban công nhìn vào bên trong, thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng đứng đó, Hắc y nhân đi tới bên cạnh cô ta rồi cúi người thật sâu, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của Hắc y nhân, nhưng từ trong động tác của hắn đã phán đoán được thằng cha này khẳng định là người Nhật Bản.


Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh đến muộn rồi!


Hắc y nhân đó nói: Phu nhân, tôi đã điều tra rồi, kỹ sư phụ trách kiểm tra dầu của du thuyền có vấn đề, có người cho hắn tiền để hắn giở trò lên du thuyền.


Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: Nếu có người bảo hắn lắp bom trên thuyền thì hiện tại tôi chỉ sợ đã tan xương nát thịt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK