Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Quốc Chính vẻ mặt vẫn bình tĩnh, y mỉm cười nói: Tỉnh trưởng Tống đã đi được vài năm rồi, biến hóa của Bắc Nguyên quả thực không nhỏ. Thay đổi khái niệm đối với cao thủ chính trị mà nói căn bản là vô cùng thuần thục.

Tống Hoài Minh nhìn Tôn Quốc Chính, Tôn Quốc Chính trước mắt giống như là một tên nhà giàu mới nổi trong chính trị, quang vinh trong vài năm đã khiến y quên đi kinh lịch trước kia, y thậm chí còn quên kinh lịch năm xưa khi còn ở bên cạnh Tống Hoài Minh a dua nịnh hót.

Thật ra Tôn Quốc Chính không quên, ở trước mặt Tống Hoài Minh y thủy chung cảm thấy như thấp hơn một cái đầu, trên chính trị mặc dù có chức quan lớn nhỏ, nhưng bản thân người ta là ngang hàng, đó toàn bộ đều là lời vô nghĩa, Tôn Quốc Chính cảm thấy ánh mắt của Tống Hoài Minh lúc này vẫn giống trước đây, như từ trên cao nhìn xuống, điều này khiến cho y rất khó chịu, thời quá cảnh niên, hiện tại Tĩnh An đã không còn là lúc Tống Hoài Minh anh cầm quyền, anh dựa vào gì mà dùng ánh mắt từ trên cao để nhìn xuống tôi? Giống như Tôn Quốc Chính tôi là nô tài, phải nghe ngươi ta gọi đi bảo lại. Ánh mắt của Tôn Quốc Chính chuyển hướng sang Trương Dương: Tiểu Trương, tối nay là hiểu lầm thôi phải không? Cậu và Yên Nhiên cũng không bị thương mà! Ngoài mặt y là nói với Trương Dương, nhưng trên thực tế là đang nói cho Tống Hoài Minh nghe, Tôn Quốc Chính cho rằng chuyện này bất kể phía nào sai, cũng không nên làm lớn, nguyên nhân y tìm đến Tống Hoài Minh là, con trai và đám bạn giang hồ của y toàn bộ đều bị quân đội khống chế, nếu là hệ thống công an thì còn dễ xử lý, nhưng vì sao lại là quân đội bắt người? Cho dù Tống Hoài Minh anh muốn ra mặt cho Sở gia thì cũng không nên xuất động quân đội.

Trương Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì Tống Hoài Minh đã nói: Quốc Chính, anh muốn nói gì? Anh có nhìn thấy nhà của tôi đang làm đám tang hay không? Tôi không có nhiều thời gian tiếp anh! Tống Hoài Minh đã hạ lệnh lệnh đuổi khách.

Sắc mặt của Tôn Quốc Chính rất khó coi, y ho khan một tiếng rồi nói: Tỉnh trưởng Tống, Hiểu Vĩ và Yên Nhiên phát sinh chút mâu thuẫn, hiện tại đều bị quân đội giam giữ, tôi luôn thấy chuyện này ảnh hưởng không tốt, chỉ chẳng qua là xích mích của bọn trẻ, không cần thiết phải làm lớn như vậy, anh nói đúng không?”

Tống Hoài Minh nói: Quốc Chính, tôi nghĩ anh tìm nhầm đối tượng rồi, thứ nhất, quân đội làm gì, không có liên quan gì tới tôi, chuyện của bọn nhỏ, bọn nhỏ tự xử lý, nếu chúng không xử lý được, có thể tìm chúng ta hỗ trợ xử lý, tôi vẫn nói câu đó, tôi là một người dễ nói chuyện, nhưng có điều kiện tiên quyết là đừng làm thương tổn tới người nhà của tôi!

Tôn Quốc Chính ngượng ngùng nói: Tỉnh trưởng Tống...

Tống Hoài Minh ua tay: Thôi, tôi mệt rồi, chuyện của nhà chúng tôi đã đủ nhiều rồi, chuyện của con anh phát sinh ở Tĩnh An, anh thân là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, không nên tìm quan viên ngoại tỉnh như tôi để giải quyết.

Tôn Quốc Chính vẻ mặt cứng đờ, nói: Vậy... quấy rầy rôi. Y đứng dậy.

Tống Hoài Minh lại nói với Trương Dương: Trương Dương? Có người bức các cậu tham gia đua xe ngầm mà vì sao không nói với tôi? Tôi bảo cậu chiếu cố cho Yên Nhiên, cậu có làm được hay không! Nghe lời nghe âm, Trương Dương đương nhiên hiểu rõ những lời này của nhạc phụ không phải là chất vấn mình thật.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú yên tâm, cháu sẽ không tha cho hắn đâu!



Tống Hoài Minh nghiêm mặt, nói: Nói cái gì thế? Cậu có thể giải quyết được vấn đề sao? Thật uổng cho cậu là cán bộ quốc gia, sao có thể nói những lời như vậy, Trung Quốc là xã hội pháp trị, bất kỳ chuyện gì cũng phải thông qua pháp luật để giải quyết.

Tôn Quốc Chính đi không được, không đi cũng không được, y ngẫm nghĩ một chút rồi không ngờ lại ngồi xuống. Tống Hoài Minh là loại người nào thì y hắn biết rõ, y biết Tống Hoài Minh là người bao che cho con cái, nhưng không ngờ Tống Hoài Minh lại che chở tới mức này. Tuy rằng Tôn Quốc Chính mấy năm nay lông cánh cũng đủ cứng, cho rằng ở trước mặt Tống Hoài Minh cuối cùng cũng có vốn để nói chuyện, nhưng khi Tống Hoài Minh thật sự phát uy, y vẫn cảm thấy rét run từ tận đáy lòng. Tôn Quốc Chính nói: Tỉnh trưởng Tống, thằng bé Hiểu Vĩ vẫn còn ham chơi, để lát tôi về sau dạy bảo nó, bắt nó phải đăng môn xin lỗi Yên Nhiên. Những lời này đã cho thấy Tôn Quốc Chính đã bắt đầu chịu thua.

Tống Hoài Minh nói: Trẻ con dù sao cũng là trẻ con? Bọn chúng sai gì đâu chứ? Có sai thì cũng là cái sai cũng những người làm gia trưởng như chúng ta không biết dạy dỗ chúng.

Tôn Quốc Chính lúc này biểu hiện cũng rất thành khẩn: Tỉnh trưởng Tống, anh nói đúng, chuyện này là tôi trong giáo dục nó có sơ sót!

Trương Dương đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng thấy buồn cười, Tôn Quốc Chính tuy rằng là một con cáo già, nhưng ở trước mặt Tống Hoài Minh, tu vi của y vẫn còn nông lắm, Tống Hoài Minh đối phó với y, thắng bại là chuyện không cần phải lăn tăn.

Thật ra Tôn Quốc Chính hoàn toàn là tự chuốc lấy nhục, y đã đăng môn xin lỗi thì đừng nên ra vẻ, anh ở trước mặt Tống Hoài Minh có gì mà dám khệnh khạng? Thành khẩn xin lỗi, đừng nói những lời rắm chó gì như là tổn thương hòa khí, với lòng dạ của Tống Hoài Minh đương nhiên sẽ không thèm so đo với anh.

Trương Dương tuy rằng phân tích chuyện rất thấu triệt, nhưng có một điểm hắn không ngờ tới, biểu hiện của Tống Hoài Minh đối với Tôn Quốc Chính là tưc giận thật, khi Tống Hoài Minh ở Tĩnh An, Tôn Quốc Chính lúc đó còn là thư ký trưởng thị ủy Tĩnh An, đối với y luôn luôn bảo sao nghe vậy, hiện tại y mới rời khỏi Bắc Nguyên có mấy năm, quả nhiên ứng với câu tục ngữ, người vừa đi, trà liền lạnh, một phó thị trưởng thường vụ như Tôn Quốc Chính không ngờ dám uy hiếp mình, lòng dạ của Tống Hoài Minh tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng không có nghĩa là y làm chuyện gì cũng bấm bụng nuốt giận, khi tới Bình Hải đảm nhiệm chức tỉnh trưởng, y thủy chung đều bị người đứng đầu áp chế, loại tình huống này từ sau khi Kiều Chấn Lương đến càng trở nên rõ ràng, chính bởi vậy, biểu hiện của những cấp dưới ngày xưa này rất mẫn cảm liền kích thích thần kinh của Tống Hoài Minh, huống chi Sở Trấn Nam vừa mất, con gái mình lại bị bắt nạt, cục tức này Tống Hoài Minh phải trút. Mà vừa hay nhất là, tâm tình của Tống Hoài Minh hiện tại cực độ ác liệt, y cũng cần được phát tiết.

Tôn Quốc Chính nếu ngay từ lúc đầu đã cúi đầu nhận sai, Tống Hoài Minh có lẽ sẽ nể tình xưa, lưu lại cho y mấy phần dư địa, có điều sự tỉnh ngộ của Tôn Quốc Chính thật sự quá muộn.

Tống Hoài Minh nói: Quốc Chính à, anh nói đúng, không nên bởi vì chuyện của bọn nhỏ mà làm tổn thương tới hòa khí! Tôn Quốc Chính nghe thấy Tống Hoài Minh lặp lại câu vừa rồi của mình, trong lòng lập tức thắt lại, y bắt đầu ý thức được chuyện này trở nên càng lúc càng không ổn rồi.

Tống Hoài Minh ở ngay trước mặt Tôn Quốc Chính cầm điện thoại lên, gọi cho Hồng Trường Võ.

Hồng Trường Võ nhận được điện thoại liền hiểu ra là có chuyện gì, y vẫn tức giận không thôi, nói: Cám đám nhóc con đó là hạng gì vậy? Tư lệnh vừa mới mất, bọn chúng dám dám khi dễ Yên Nhiên, Hoài Minh, anh đừng quản chuyện này, tôi cũng muốn xem xem thằng ôn nào mà lại không có mắt như vậy.



Tống Hoài Minh cười nói: Trường Võ à, anh đừng như vậy có được không, các anh là chú Yên Nhiên nhưng sao lại che chở cho nó đến vậy, há chắc phải là càng chứng tỏ người làm cha như tôi tắc trách ư? Cho dù là bọn chúng đua xe, cũng không thuộc về quân đội của các anh quản, chuyện nhỏ thôi mà, đừng để tạo thành mâu thuẫn giữa quân đội và địa phương.

Hồng Trường Võ nói: Sao? Có phải Tôn Quốc Chính tới tìm anh hay không? Nhờ anh nói đỡ cho hắn hả?

Tống Hoài Minh nói: Thế này đi, anh đưa chúng đến cục công an, chuyện gì cũng phải giao cho địa phương xử lý chứ, ai chịu trách nhiệm nấy mà.

Hồng Trường Võ nói: Cứ vậy là xong à?

Tống Hoài Minh nói: Tôi lo cho con gái của tôi hơn bất kỳ ai!

Hồng Trường Võ từ trong những lời này tựa hồ ngộ ra gì đó, y cuối cùng cũng đáp ứng.

Khi Tống Hoài Minh gọi điện thoại, Tôn Quốc Chính thủy chung đứng bên cạnh nghe, y thấy chuyện này quá dễ dàng, thái độ của Tống Hoài Minh biến hóa thật sự quá nhanh, trong đây chắc không phải là có âm mưu gì chứ.

Nhưng người ta dẫu sao cũng phải tỏ thái độ, Tôn Quốc Chính chỉ có thể tỏ vẻ cảm tạ rồi rời khỏi.


Trương Dương đứng ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, nghiền ngẫm học tập mỗi một hành động của Tống Hoài Minh, hắn cũng thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu Tống Hoài Minh cứ vậy kết thúc chuyện này, người ta sẽ nói y yếu đuối, con gái bị người ta khi dễ, không ngờ dễ dàng bỏ qua cho người ta như vậy, nhưng nếu không phải vậy, Trương Dương thật sự là không nghĩ ra nên làm như thế nào, dựa theo thói quen của hắn thì sẽ là đến tìm Tôn Hiểu Vĩ đánh cho một trận, đập cho mặt gã nở hoa thì mới hết giận được.


Tống Hoài Minh tựa hồ biết Trương Dương hiện tại đang nghĩ gì, cũng không có ý lảng tránh, cầm lấy điện thoại gọi cho cục trưởng công an thành phố Tĩnh An Đàm Siêu.


Đàm Siêu trước khi nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh đã biết chuyện đêm nay, quan hệ giữa y và Tôn Quốc Chính rất tốt, cũng chính là y ra chủ ý cho Tôn Quốc Chính, bảo Tôn Quốc Chính trước tiên tới tìm Tống Hoài Minh nói vài câu dễ nghe, xin lỗi Tống Hoài Minh, để Tống Hoài Minh ra mặt bảo quân đội thả người, nhưng Đàm Siêu không ngờ Tống Hoài Minh lại trực tiếp gọi điện thoại cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK