Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tra Tấn Bắc ngụm một điếu thuốc, sai lho châm điếu thuốc lá, tựa trên gjế, đầu gối dựa vào mặt ghế, sau đó phun ra một ngụm khói, thấp giọng nói: Tên nhóc này không đơn giản!

Khâu Phượng Tiên ngồi trước bàn công tác, ánh mắt nhìn Tra Tấn Bắc nói: Ông hoài nghi chuyện buổi tối là hắn làm?

Tra Tấn Bắc nói: Không biết! Ông ta dừng lại một hồi mới nói: Cho dù hắn không có trực tiếp ra tay, cũng nhất định có tham dự chuyện này

Khâu Phượng Tiên nói: Đối với hắn có chỗ tốt gì?

Tra Tấn Bắc lắc đầu nói: Tôi không biết, từ Đông Giang, hắn đã bắt đầu sản sinh hứng thú đối với chuyện của chúng ta.

Khâu Phượng Tiên thở dài nói: Hiếu kỳ hại chết mèoiêu, tôi vốn tưởng rằng chỉ có lòng hiếu kỳ của đàn bà mới có thể nặng như vậy.

Tra Tấn Bắc nói: Hắn tuy rằng là một phiền phức, thế nhưng không đủ nguy hiểm. Bất luận phía sau chuyện gì đều có một mục đích rõ ràng, tôi không tin trên đời này sẽ có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy.

Khâu Phượng Tiên nói: Có chuyện tôi từ đầu đến cuối không hỏi ông, đêm đó ông rốt cục đã mất vật gì?

Tra Tấn Bắc không nói chuyện, đầu ngón tay của ông run nhè nhẹ một chút, chính là cái động tác lơ đãng này, khiến cho tàn thuốc rơi trên mặt bàn.

Cái biến hóa này cũng không có tránh được con mắt của Khâu Phượng Tiên, thế nhưng Khâu Phượng Tiên không có tiếp tục truy vấn, nhẹ giọng nói: Tôi đi! Xoay người sang chỗ khác, cô ấy dừng chân nói: Ông có lưu ý đến ánh mắt của tiểu Vi nhìn hắn hay không ? Tra Tấn Bắc vô cùng kinh ngạc nói: Cái gì?

Khâu Phượng Tiên nói: Chỉ có một cô gái rơi vào bể tình mới có thể lộ ra ánh mắt như vậy. Ông không hiểu!

Tiệc tối kết thúc, Tiết Vĩ Đồng muốn đi chơi, nhưng trong nhà gọi điện thoại đến đây, nói cha cô ấy tìm cô ấy có việc, Tiết Vĩ Đồng vừa đi, mọi người cũng không có tiếp tục dự định đi chơi, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ ngày hôm nay đều là rút ra thời gian, sinh ý hai người gần đây đều bề bộn nhiều việc, bận cả ngày mệt mỏi. Trương Dương bởi vì kế hoạch ngày mai trở về Bình Hải. Cũng muốn sớm trở về nghỉ ngơi một chút.

Mọi người chia tay tại cửa Kim Vương Phủ, Trương Dương vốn định tự mình đón xe trở lại, nhưng này vừa đưa tay ra đón xe taxi, Tra Vi lái chiếc xe của cô ấy đi tới trước mặt của hắn: Lên xe, tôi đưa anh.

Trương Dương cười nói: Tôi không phải đã nói rồi sao? Không cần các người đưa.

Tra Vi có chút bất mãn nói: Anh cho rằng tôi muốn đưa anh hả? Tôi là ái tâm kính dâng.



Trương Dương nói: Nếu như cô thật sự dự định hiến ái tâm, thẳng thắn đem hiến hết cho tôi luôn đi.

Tra Vi nói: Anh nghĩ tôi ngốc hả? Đem bản thân chủ động đưa đến trong miệng sói?

Trương Dương cười nói: Đây mới là ái tâm kính dâng cao nhất, cô nghĩ đi, tôi là một con sói lang đói bụng. Đi bộ trên đường cái như thế, vậy còn không bắt người cắn người? Cô cho tôi ăn no rồi, tôi sẽ không đi cắn người khác, cái này cũng là một loại xá thân cứu người, cô nghĩ đi, hi sinh một mình cô, cứu lại trăm ngàn chị em khác. Đây là một loại tinh thần cách mạng không biết sợ. Giác ngộ như vậy, cũng chỉ có cán bộ nữ sinh ra trong thời kỳ cách mạng Trung Quốc mới có thể có được.

Tra Vi cười mắng: Trương Dương ơi là Trương Dương, anh nói như vậy mà không biết xấu hổ à? Rõ ràng một chuyện rất đê tiện rất vô sỉ, còn nói ra vẻ đường hoàng, làm như mình chịu nhiều ủy khuất. Anh chính là một phần tử lưu manh lẫn vào trong đội ngũ cách mạng, anh có thù với toàn thể chị em của giai cấp vô sản, cho anh ăn no? Tôi không cái bản lĩnh kia, anh là một kẻ biến thái, bắt người cắn người. Cắn một cái làm người ta đau, chảy máu, quay đầu bỏ chạy, nếu chỉ là một ngụm đem người khác cắn chết còn không sợ, chỉ sợ bị anh cắn thành nửa chết nửa sống, tư vị này không dễ chịu.

Trương Dương nói: Chỉ cần khiến cho tôi nhớ thương, tôi sẽ một ngụm cắn chết cô ấy. Ngay cả khớp xương cũng đều nuốt đi vào. Hắn nhìn Tra Vi, rất khoa trương nuốt nước bọt, mở lớn cái miệng, làm bộ muốn cắn cái cổ Tra Vi, Tra Vi cười đưa tay đánh hắn. Trương Dương bỗng nhiên nói: Đèn đỏ! Hai người chỉ lo ầm ĩ, Tra Vi không lưu ý., tông vào đuôi xe phía trước.

Phía trước là một chiếc Mercedes, bị xe của Tra Vi đụng phải, cũng may Tra Vi lái xe tốc độ không cao, tuy rằng như vậy, phía trước chiếc xe và phía sau chiếc Mer đều bị móp vào, Trương Dương cuống quít mở cửa xe, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của bọn họ, Trương Dương đang chuẩn bị xin lỗi, đã thấy Chung Tân Dân từ trong xe trước mặt đi ra, Chung Tân Dân vốn là vẻ mặt vẻ giận dử, nhưng nhìn thấy Trương Dương, gã không khỏi nở nụ cười: Chủ nhiệm Trương, chúng ta đã lâu không gặp, phương thức chào hỏi của cậu có phải là kịch liệt quá hay không?

Trương Dương nhận ra chủ xe là Chung Tân Dân cũng nở nụ cười: Xin lỗi, xin lỗi, nha đầu kia lái xe tệ quá.

Tra Vi cũng xuống tới, nghe Trương Dương nói cô ấy lái xe không được, tức giận trừng mắt, nếu như không phải Trương Dương chủ động quấy rầy cô ấy, lần này sự cố tông vào đuôi xe cũng sẽ không phát sinh.

Nếu đều là người một nhà đương nhiên không có gì, Trương Dương nói: Chuyện này là trách nhiệm của tôi, Chung tổng, tiền sửa xe ngài cứ tính trên người tôi.

Chung Tân Dân cười nói: Khách khí không phải? Chỉ là đụng một ít, ngược lại là xe của các người bị nặng hơn. Như vậy đi, tôi còn có việc, đêm nay không thể ôn chuyện cùng chủ nhiệm Trương, chúng ta tự sửa xe nha, chủ nhiệm Trương, cậu dự định ở kinh thành bao lâu, sáng mai tôi mời cậu ăn.

Trương Dương cười nói: Ngày mai tôi phải đi rồi, lần sau đi.

Chung Tân Dân quả thật còn có chuyện muốn xử lý, cùng Trương Dương hàn huyên hai câu, lập tức lên xe rời đi.

Trương Dương và Tra Vi cũng lái chiếc xe bị móp đầu đi, Trương Dương dự định đi xem Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí hai người, trên đường còn mua bữa ăn khuya cho bọn họ.

Đi tới xưởng sửa chữa, thấy trong phân xưởng vẫn đang sáng đèn, Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí hai người chỉ dẫn hai gã công nhân kỹ thuật ở đàng kia làm việc khí thế ngất trời. Xung quanh còn theo hơn mười người công nhân kỹ thuật vây xem. Bọn họ đi tới trước chiếc địa hổ, Triệu Thiên Tài đang nằm dưới sàn xe, nghe được âm thanh của Trương Dương, hắn từ sàn xe bò ra, cởi cái bao tay nói: Coi như cậu có lương tâm, mua đồ ăn cho tôi.

Trương Dương đầy hứng thú dạo qua một vòng quanh chiếc địa hổ, tuy rằng lái xe không ít năm, thế nhưng Trương Dương đối với bộ phận máy móc của ô tô vẫn là một người thường, giới hạn lý giải của hắn chỉ ở vẻ ngoài. Nước sơn trên thân xe đã bị cạo xuống, thân xe được sơn lót, Ngũ Đắc Chí nói: Dựa theo yêu cầu của cậu, xe được thành màu đen.

Triệu Thiên Tài rửa tay xong, cầm hộp ăn khuya lên ăn, vừa ăn vừa hướng Trương Dương nói: Mạch điện dầu đường cơ bản hoàn thành, chiếc xe này quá nặng, tôi tiến hành làm nhẹ hóa thân xe, bỏ đi không ít thép không cần thiết, hiện tại trọng lượng của chiếc xe được giảm bớt bảy trăm kg, tổng trọng lượng hai tấn hai, các bộ phận khác trải qua sự cải tạo của tôi, lượng dầu sẽ giảm xuống đến khoảng một trăm hai mươi km, tốc độ cao nhất cũng được nâng lên thêm mười lăm km.



Trương Dương cười nói: Vẫn bằng một con cọp.

Triệu Thiên Tài nói: Xe bằng thép mà, muốn nhẹ cũng không thể nhẹ hơn được nữa, tính năng việt dã của cái xe này không tồi, phương diện giảm xóc tôi cũng không có tiến hành cải biến quá lớn, căn cứ tiến độ hiện nay, mấy giờ nữa cải tạo chủ thể có thể hoàn công, có thể tiến hành sơn xe.

Trương Dương gật đầu, biểu thị thoả mãn đối với tiến độ của Triệu Thiên Tài.

Tra Vi đem xe của cô ấy giao cho công nhân sửa chữa xong cũng đi tới đây, thấy chiếc xe này Tra Vi cũng cảm thấy kỳ, cái xe này quá hiếm, bình thường căn bản không thấy ai lái. Bất quá vẻ ngoài của chiếc xe thật sự là vô cùng thê thảm, Tra Vi nói: Ở chỗ tìm được đống đổ nát này vậy?

Trương Dương cười nói: một chiếc xe thiết giáp từ Nga buôn lậu về!

Tra Vi mở cửa xe nhìn một chút, ghế ngồi bên trong cũng bị phá sạch sẽ, không gian thật sự rất lớn, Tra Vi nói: Đây là xe sao?

Triệu Thiên Tài cười nói: Bây giờ còn không tính, gắn bánh xe vào thì phải!

Triệu Thiên Tài suốt đêm cải tạo địa hổ, đêm đó tất cả công nhân kỹ thuật đều chủ động lưu lại tăng ca, những người này thật ra đều là bị kỹ thuật cao siêu của Triệu Thiên Tài hấp dẫn, chiếc địa hổ này bởi vì đã dừng sản xuất, bên trong xe có rất nhiều linh kiện đều là Triệu Thiên Tài tự tiến hành gia công, về phần cải tạo kết cấu thân xe, phần lớn là đám người này học được những điều chưa học, thấy những điều chưa hề thấy.

Buổi chiều ngày hôm sau, Chiếc địa hổ dưới sự cải tạo của Triệu Thiên Tài đã rực rỡ hẳn lên, Tiết Vĩ Đồng trong phương diện làm bảng số xe đã ra năng lực cực lớn, vừa hoàn tất việc sơn xe thì giấy phép lái xe và bảng số quân đội kinh thành cũng về đến, cải tạo vẻ ngoài vẫn là thứ nhì, khi ô tô nổ máy, tiếng động cơ trầm thấp mà dâng trào làm cho phấn chấn, không còn có nhiều âm thanh nã pháo, trong các bài ống dẫn khí nén cũng không còn phun ra các cột khói đen.

Tiết Vĩ Đồng lúc này đã tin lời của Trương Dương, Triệu Thiên Tài tuyệt đối là cao thủ sửa xe, Tiết Vĩ Đồng đặc biệt nhớ kỹ số điện thoại của Triệu Thiên Tài, sau này nếu như xe cộ có vấn đề, có thể tùy thời thỉnh giáo.

Trương đại quan nhân ngồi lên vị trí lái, tay cầm tay lái, nhìn chung quanh rực rỡ hẳn lên, nội tâm chỉ có thể diễn tả bằng một chữ khoái.

Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí bận việc cả một đêm, hai người lúc này không có tinh thần, chạy đến ghế sau kéo dài ra, nằm xuống nói: Kiềm chế chút, chúng tôi ngủ, bây giờ cậu đã thỏa mãn, đúng rồi, chưa về đến nhà, thì đừng đánh thức chúng tôi! Nói hết lời, hai người đã ngủ khò khò.


Ở kinh thành và bán đảo Triều Tiên mười ngày thời gian, Trương đại quan nhân rốt cục bước trên đường về nhà.


Cho tới bây giờ, bộ tổ chức tỉnh ủy vẫn chưa có ra thông báo, Trương Dương hỏi qua Tần Thanh, Tần Thanh bảo hắn đợi, hiện tại chuyện hoả hoạn của Bắc Cảng còn chưa có kết thúc, trong tỉnh tuy rằng làm ra xử lý đối với Cữu Thế Kiệt, thế nhưng không có nghĩa là chuyện này ông ta có thể thoát can hệ, ông ta phải đem chuyện này xử lý xong mới có thể rời đi, cái này cũng là vì không để lại cho cán bộ đến tiếp sau nhiều vấn đề. Dựa theo cái nhìn của Tần Thanh, xử lý như vậy đối với Trương Dương mới có lợi, sau khi hắn đến nhận chức không cần tốn nhiều tinh lực.


Trương Dương quyết định đêm nay tới Giang thành, cha mẹ đã trở về Xuân Dương, có thể qua đi xem thăm, chúc tết mừng tuổi cho người nhà, dù sao thì mười lăm vẫn còn là tết mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK