Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chỉ có một mình trong toilet, Trần Cương mới có thể cả thấy một chút tự do, hắn nhìn vách tường, nhớ tới bộ dạng của em trai, không khỏi rơi lệ lã chã, từ bí thư Ủy ban kỷ luật đến tù nhân chỉ là khoảng cách một bước chân. Hiện tại hắn đã không nhìn rõ phương hướng tương lai của mình. Có người đang bố cục, lợi dụng sự kiện của Hồng Trường Thanh để khiến hắn không thể thoát thân, Trần Cương không biết vụ án đó đã tiến triển như thế nào rồi, có điều hắn đã ý thức được mình lần này sẽ không được may mắn.

Vòi chữa cháy trên đình đầu bỗng nhiên khởi động, Trần Cương nghe thấy tiếng báo cháy. Tiểu cảnh sát xông vào, lớn tiếng nói: Cháy rồi, theo tôi!

Trần Cương vội vàng kéo quần. Tiểu cảnh sát lấy còn ra còng tay hắn lại, Trần Cương kháng nghị: Tôi không phải là tội phạm!

Ít nói nhảm thôi! Mau theo tôi ra ngoài!

Bên ngoài có hai cảnh sát đang chờ, ba người cùng nhau đưa Trần Cương đi ra cửa, trên hành lang đã đầy khói, Trần Cương bị khói đặc khiến cho ho khan kịch liệt.

Bên kia! Một gã cảnh sát chỉ chỉ về phía cửa khẩn cấp.

Trần Cương cảm thấy hoảng sợ, hắn bằng trực giác cảm thấy hoả hoạn lần này chắc không phải là bất ngờ, có lẽ chính là nhằm vào mình. Trần Cương theo sát sau một cảnh sát, bọn họ cuối cùng cũng tới cửa cầu thang, một gã cảnh sát sờ cửa phòng hỏa, cảm thấy không quá nóng, lúc này mới có gan mở ra, song một một tiếng súng nặng nề vang lên, một viên đạn đã bắn trúng ngực hắn, tên cảnh sát đó thân thể mềm nhũn ngã xuống, Trần Cương xuất phát từ bản năng cũng xuống, hắn lại nghe thấy tiếng súng liên tục vang lên, nhìn thấy tiểu cảnh sát và cậu cảnh sát trẻ tuổi tuổi ngang với con mình đang nằm gục dưới chân, vai túa máu, Trần Cương kéo hắn một sang một bên, vừa kéo xong thì một viên đạn đã bắn trúng chỗ hắn vừa nằm.

Trần Cương lảo đảo chạy ra sau, so với ăn đạn thì khói và lửa phía trước an toàn hơn. Chỉ tiếc hắn không thể đi xa, vừa đi được vài bước thì đã bị đạn bắn trúng chân, Trần Cương ngã xuống đất, bởi vì do tay bị còng nên hắn không thể giữ được cân bằng, toàn bộ phần mặt nện xuống đất, mặt mũi bầm dập.

Trần Cương giãy dụa bò lên, hắn vừa mới từ dưới đất bò dậy thì ót đã bị họng súng lạnh toát dí lên, một giọng nói trầm thấp nói: Trần Cương!

Trần Cương run giọng nói: Đừng giết tôi... tôi sẽ cho anh tiền...

Tiếng súng vang lên, Trần Cương sợ đến nỗi hét toáng, hắn cảm thấy máu tươi và óc phun lên người mình, nhưng kỳ quái là hắn không hề cảm thấy đau đớn, kinh ngạc xoay người lại thì nhìn thấy một người mặc áo đen ngã xuống, phía sau cách hắn không xa, một nữ lang dáng người yểu điệu, đeo khăn đen đang cầm súng, chính là cô ta đã kéo Trần Cương lại trên bờ tử vong.

Nữ lang Áo đen đi tới kéo Trần Cương lên, lạnh lùng nói: Không muốn chết thì theo tôi!

Khi Triệu Quốc Cường từ trong điện thoại biết được khách sạn Kim Thuẫn đang cháy thì không khỏi đột nhiên biến sắc, hắn lập tức cáo từ Trương Dương, vội vàng chạy tới khách sạn Kim Thuẫn.

Khách sạn Kim Thuẫn cháy, thế lửa rất lớn, Triệu Quốc Cường khi chạy đến hiện trường thì nhân viên phòng cháy đang làm việc, trước mắt ở hiện trường tim được sáu nhân viên thương vong, ba người trong đó đã tử vong, ba người trọng thương thì đã được đưa tới bệnh viện cứu chữa, sáu người này tất cả là bị bắn.

Triệu Quốc Cường lao tới trước mặt phó cục trưởng Dương Huấn Hữu được nhận nhiệm vụ bảo vệ Trần Cương, giận dữ hét: Sao lại vậy? Anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Huấn Hữu nói: Trước mắt nguyên nhân cháy vẫn chưa được điều tra rõ, đột nhiên lửa bốc, phía khách sạn đã khẩn cấp di dời khách ở, chúng tôi trong trong quá trình di dời Trần Cương thì gặp mai phục. Chúng ta tổn thất hai cảnh viên, ba người trọng thương.

Triệu Quốc Cường gật đầu: Trần Cương đâu? Anh đừng có nói với tôi là hắn mất tích rồi nhé!

Dương Huấn Hữu không nói gì, vẻ mặt nhìn Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường từ vẻ mặt của hắn đã tìm được đáp án, tức giận nói: Tự anh viết đơn từ chức rồi đưa tới chỗ tôi!



Triệu Quốc Cường tới trước cỗ thi thể tử vong, có hai cỗ đã phân biệt được là người của bọn họ, cỗ thi thể còn lại thì trước mắt chưa xác định được thân phận, pháp y tiến hành báo cáo kết quả kiểm tra bước đầu với hắn: Triệu cục, người này bị bị sát đầu, đạn bắn vào sau đầu hắn, chắc là dưới tình huống không phòng bị bị người ta bắn trúng, khi phát hiện hắn thì tay hắn còn nắm chặt súng, từ kiểm tra đo lường đạn cho thấy, đồng chí của chúng ta đều là là bị thương trong tay hắn.

Triệu Quốc Cường nói: Lập tức điều tra rõ thân phận của hắn. Hắn nói với thủ hạ: Giới nghiêm khẩn cấp toàn cảnh thành phố Bắc Cảng, điều tra nơi hạ lạc của Trần Cương.

Trần Cương bị người ta kéo từ trong khách sạn Kim Thuẫn ra, hắn sau khi bị lôi xuống bãi đỗ xe ngầm thì bị nhét vào cốp sau. Khi hắn tỉnh lại thì nghe thấy tiếng còi hơi, tựa hồ đang ở gần cảng, không ai tới mở cốp sau, hắn nằm trong bóng tối và cô độc gần một tiếng mới nghe thấy có tiếng ô tô tới gần.

Trần Cương vô cùng sợ hãi, nếu hiện tại để cừu gia tìm được hắn, hắn căn bản không có sức phản kích. Bóng tôi khiến thính giác của hắn trở nên linh mẫn dị thường, hắn nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Có người từ bên ngoài mở cốp sau, ánh đèn chói mắt tiến vào.

Trần Cương nheo mắt lại, hắn hắn không thể thích ứng với ánh sáng mãnh liệt như vậy, một giọng nữ trầm thấp vang lên: Bí thư Trần, tỉnh ngủ chưa!

Trần Cương cuối cùng cũng nhận ra người đến là trước mắt chính là nữ lang áo đen vừa rồi, một nam tử khác cũng mặc áo đen che mặt, không nhìn rõ bộ dáng của hắn.

Hai người cùng nhau kéo Trần Cương từ trong cốp ra, Trần Cương vừa mới đứng vững thì liền cảm thấy mông bị kim đâm một cái, hắn đau quá rên lên một tiếng, hắn lập tức ý thức được có người vừa đâm kim mình.

Các anh làm gì thế? Trần Cương cả kinh nói.

Nữ lang áo đen mở còng tay cho Trần Cương.

Trần Cương run giọng nói: Các anh sao lại đối phó tôi?

Nữ lang Áo đen nói: Tôi vẫn luôn cho người theo dõi anh, xem có cơ hội cứu anh ra hay không, khi khách sạn Kim Thuẫn xảy ra hoả hoạn, cảm thấy không ổn liền đi vào cứu ngươi, không ngờ thực sự tìm được anh, cứu được anh khỏi họng súc của sát thủ.

Người áo đen bên cạnh nói: Nhanh lên, thuyền sắp đi rồi!

Trần Cương ngẩng đầu, nhìn thấy thuyền hàng trên bến tàu.

Nữ lang áo đen nói: Chiếc thuyền hàng này sẽ tới Nam Triều Tiên, anh sau khi qua bên đó sẽ có người tiếp ứng anh, giúp anh an bài tất cả.

Trần Cương nói: Tôi không thể đi được, tôi đi rồi, vợ con tôi sẽ xong cả.

Nữ lang Áo đen nói: Ai uy hiếp muốn giết vợ con anh?

Trần Cương vốn muốn nói, nhưng lời đến bên môi thì hắn lại do dự.

Nữ lang Áo đen cũng không tiếp tục truy hỏi hắn nói khẽ: Trần Cương, anh không thể ở lại được, cho anh hai lựa chọn, hoặc là tôi giết anh, hoặc là anh hiện tại bỏ trốn, từ nay về sau sẽ biến mất, anh lựa chọn cái nào?



Trần Cương nói: Tôi đi!

Nữ lang Áo đen nói: Có gì muốn nói với tôi không! Cô ta nhìn ra sự do dự của Trần Cương: Anh đừng lo, chúng tôi nếu có thể cứu anh ra thì cũng có thể bảo vệ được người nhà của anh, bảo đảm an toàn cho anh. Nhưng anh nếu không nói thật với chúng tôi thì chúng tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ rất thảm.

Trần Cương nói: Nhất định là Hạng Thành, là hắn muốn giết tôi, tôi biết quá nhiều về chuyện của hắn.

Nữ lang Áo đen nói: Chuyện gì?

Trần Cương nói: Trong nhiều năm nay, hắn vẫn luôn tham ô nhận hối lộ, dung túng buôn lậu, sau lưng hắn còn có một tên chủ mưu to hơn.

Là ai?

Trần Cương lắc đầu nói: Tôi không biết... Hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tựa hồ dược vật vừa rồi được tiêm vào trong cơ thể đã bắt đầu phát sinh tác dụng.

Cảnh vật trước mắt Trần Cương bắt đầu vặn vẹo biến hình, hắn nghe thấy giọng nói của giọng nói trở nên xa xôi: Trần Cương... Anh nói thật chứ hả...

Ý thức của Trần Cương bắt đầu mất khống chế, hắn trả lời máy móc, phòng tuyến trong đầu đã hoàn toàn sụp đổ.

Thuyền hàng càng lúc càng xa, nữ lang áo đen và tên áo đen kia lên ô tô, sau khi lên xe, hai người kéo khẩu trang màu đen trên mặt xuống, chính là Tang Bối Bối Tang Bối Bối và Trương Dương.

Tang Bối Bối nhanh chóng lái xe ra khỏi bến tàu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: Thật không hiểu, anh vì sao muốn cứu hắn? Lão bại hoại này chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.

Trương Dương nói: Hắn còn có chỗ dùng, huống chi hắn cũng vốn không phải là tên chủ mưu phía sau màn.

Tang Bối Bối nói: Hắn nói Hạng THành mới là chủ mưu!

Trương Dương nói: Nếu lời nói mới rồi của hắn toàn bộ là thật thì Hạng Thành cũng chỉ là một quân cờ trong đó thôi, nhân vật thực sự phía sau màn rất có thể là...' Hắn không nói hết, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Tang Bối Bối xoay người nhìn hắn một cái, thở dài nói: Anh thực sự muốn đào hết toàn bộ những người này ra ư?


Trương Dương không nói gì, hai mắt nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ xe, trên càng ánh đèn sáng ngời, cảnh đêm của Bắc Cảng rất đẹp, nhưng lại che giấu vô số tội ác.


Tang Bối Bối bỗng nhiên bật cười: Vừa rồi Trần Cương đã khai cả mật mã tài khoản ngân hàng của hắn cho tôi, lát nữa tôi sẽ rút chỗ tiền này ra, chúng ta chia năm năm nhé.


Trương Dương trừng mắt lườm cô ta một cái rồi nói: Tham tiền, tiền tài bất nghĩa chúng ta không thể lấy, Trần Cương lấy của dân thì chúng ta phải dùng cho dân, đem tất cả tiền quyền vào sự nghiệp giáo dục trẻ em, tôi thấy hay là quyên cho quỹ của Thiên Trì tiên sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK