Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Doãn Tri nhìn rừng cây ở phương xa, có chút đăm chiêu nói: Thật ra trên đời này mỗi người đều sống rất mệt,muốn được thoải mái và tự do thực sự nào có dễ.

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Cha, con muốn hỏi cha một chuyện.

Cố Doãn Tri gật đầu: Nói đi!

Cha có phải quen Tiêu Quốc Thành không?

Cố Doãn Tri nói: Hắn là nghĩa tử của Tiết lão, tôi cũng không tính là quen thân với hắn, sao đột nhiên cậu lại nhắc tới người này?

Trương Dương nói: Không có gì, chỉ là con cảm thấy hắn và Tiết Thế Luân quan hệ rất tốt, lần này hắn lại cho con mượn năm trăm triệu để dùng, con có chút tò mò đối với người này.

Cố Doãn Tri nói: muốn hiểu hắn thì cậu đi hỏi Tiết Thế Luân.

Trương Dương nói: Không biết vì sao, con luôn cảm thấy Tiết Thế Luân thật sự rất khó dò, quan hệ với hắn không thể có được cảm giác thân thiết.

Cố Doãn Tri nói: Thật ra hắn rất không đơn giản, lúc trước nếu tiếp tục làm trong ở trong quan trường thì hiện tại chắc đã ở trên tôi rồi.

Trương Dương nói: Hắn có tài nguyên bối cảnh tốt như vậy, vì sao lại từ bỏ quan chức mà tòng thương.

Cố Doãn Tri không trả lời, cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi lại lắc đầu: Ai có chí nấy, suy nghĩ của người khác chúng ta làm sao mà biết được.

Từ phản ứng của Cố Doãn Tri cho thấy, y hẳn là không muốn nhắc tới đoạn chuyện cũ đó. Trương Dương mơ hồ đoán được, giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân khẳng định có rất nhiều quá khứ không muốn để ai biết, cố sự của bọn họ có lẽ là không được vui.

Chuyện không vui trong nhân sinh có rất nhiều, Cố Doãn Tri cũng vậy, khó khăn lắm y mới vơi nỗi đau mất con trai, nhưng sự xuất hiện của Nguyên Hòa Hạnh Tử lại gợi lên hồi ức của y đối với chuyện cũ, nếu không phải gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, y có lẽ sẽ ở Tân Hải thêm một đoạn thời gian, trở về Đông Giang là muốn lựa chọn quên đi, Giai Đồng đã trở thành nôi đau vĩnh viễn trong lòng Cố Doãn Tri.

Đối với Trương Dương mà nói thì cũng vậy.

Cố Doãn Tri khi ở Tân Hải không hề hỏi tới chuyện của Nguyên Hòa Hạnh Tử, khi gặp lại Trương Dương ở Đông Giang, Cố Doãn Tri cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi tới chuyện này: Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là người Nhật Bản à?

Trương Dương nói: Vậy, con đã tìm người điều tra cô ta rồi.

Cố Doãn Tri gật đầu: thực sự rất giống.

Con lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, cũng cho rằng cô ta là Giai Đồng.

Cố Doãn Tri tràn ngập thương cảm nói: Giai Đồng đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi.

Trương Dương lại không cảm thấy vậy, hắn luôn cảm thấy Giai Đồng đang ở một nơi nào đó lặng lẽ quan sát mình.



Người quan sát Trương Dương có rất nhiều, Tra Tấn Bắc cũng là một trong số đó, y gọi điện thoại cho Trương Dương, mời hắn cùng uống trà chiều, bởi vì trước đó luật sư của Hà Trường An Vu Đông Xuyên đã nói qua Tra Tấn Bắc có thể giúp Hà Trường An vây, Trương Dương vì thế cũng nảy sinh hứng thú đối với Tra Tấn Bắc, hắn quyết định đáp ứng lời mời, xem xem Tra Tấn Bắc rốt cuộc đang có tính toán gì.

Trương Dương vốn cho rằng Khưu Phượng Tiên sẽ đi cùng Tra Tấn Bắc, nhưng đến nơi mới biết bên cạnh Tra Tấn Bắc hôm nay đổi thành Vu Đông Xuyên.

Trương Dương đã gặp Vu Đông Xuyên, Vu Đông Xuyên lại chưa bao giờ gặp Trương Dương, hai người bọn họ đi với nhau, không cần hỏi cũng biết là đang âm mưu giành lấy mỏ vàng của Hà Trường An ở Phi Châu.

Bởi vì chuyện này, một chút thiện cảm vừa mới thành lập của Trương Dương đối với Tra Tấn Bắc cũng biến mất, người này nếu không phải là một kẻ âm mưu gia thì chính là thương nhân thế lợi tới cực điểm, những lời thỏ tử hồ bi mà trước đó y đã nói với Trương Dương, và sự cảm khái lúc đó hoàn toàn là giả dối, Trương đại quan nhân không thích người khác lừa gạt mình.

Vu Đông Xuyên đương nhiên không biết cuộc đối thoại của hắn và Tần Manh Manh tối hôm qua tất cả đều bị Trương Dương nghe rõ, khi Tra Tấn Bắc đưa hắn tới gặp Trương Dương, Vu Đông Xuyên mỉm cười đứng dậy, vươn tay về phía Trương Dương: Bí thư Trương, nghe đại danh của ngài đã lâu.

Trương Dương mỉm cười: Tôi và Hà tiên sinh cũng là lão bằng hữu, nhưng trước đây chưa anh gặp bao giờ.

Vu Đông Xuyên cười nói: Tôi chỉ phụ trách chuyện trên pháp luật của Hà tiên sinh, sinh ý của y, nhân tình qua lại của y tôi hoàn toàn không rõ.

Tra Tấn Bắc nhiệt tình bảo: Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.

Nữ trà nghệ sư xinh đẹp biểu diễn trà nghệ cho bọn họ, ba người đều biểu hiện ra vẻ khá kiên nhẫn, đợi cho trà nương biểu diễn xong, hai bàn tay trắng nõn dâng lên trà xuân vừa pha xong, Tra Tấn Bắc phẩm một ngụm, nhắm mắt lại, bộ dạng đắm chìm vào trong đó.

Trương Dương cười nói: Tra tổng, nhìn dáng vẻ của anh là trà không làm người say mà người tự say! Câu này khiến trà nghệ sư xinh đẹp đỏ mặt.

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: Màu trà hợp lòng người, cảnh đẹp ý vui, tiểu thư, trà nghệ của cô thực sự rất diệu, chúng tôi có việc muốn nói riêng.

Mắt của nữ trà nghệ sư thoáng lướt qua mặt Tra Tấn Bắc, sau đó rụt rè cáo lui.

Trương Dương nói: Trà nghệ bình thường, diện mạo lại không tồi, quả nhiên sắc đẹp có thể gia tăng!

Vu Đông Xuyên cười nói: Bí thư Trương đúng là hài hước!

Trương đại quan nhân mặt mày tươi cười, nhưng lời nói ra lại không khách khí như vậy: Con người của tôi không dí dóm gì cả đâu, cũng rất ít khi nói đùa.

Vu Đông Xuyên bị Trương Dương nói cho nghẹn lời, vẻ mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Tra Tấn Bắc cười ha ha nói: Có lẽ anh không biết là mình rất hài hước, nhưng sự hài hước của anh được sinh ra từ trong xương cốt rồi.

Trương Dương nói: Tra tổng hẹn tôi tới đây không phải chỉ để uống trà thôi phải không?

Tra Tấn Bắc nói: Trương Dương, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu chắc biết tôi trước giờ làm việc đều luôn đi thẳng tới thẳng.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm thế mới lạ đó, Tra Tấn Bắc anh làm việc hai mặt hai lòng thì còn được, da mặt của Tra Tấn Bắc thực sự là dày quá mức, thằng cha này khi nói ra câu này không ngờ lại không đỏ mặt chút nào, Trương Dương nói: Đúng đó, anh nếu không phải là có tính cách đó thì chúng ta làm sao quen nhau được!



Đúng vậy! Chúng ta cũng có thể được coi là bạn vong niên. Tra Tấn Bắc vừa mới khoe khoang đi thẳng tới thẳng, lúc này lại liền bắt đầu vòng vo, sự dối trá của người này từ đây có thể thấy rõ.

Bạn vong niên của Trương Dương quả thực không ít, nhưng lại thiếu tên Tra Tấn Bắc này.

Vu Đông Xuyên lúc này mới hơi hòa hoãn lại tinh thầm, nghĩ thầm tôi không đắc tội với Trương Dương anh mà, sao lại nói chuyện không khách khí như vậy với tôi? Có điều hắn cũng không tiện mở miệng, dù sao tư vị nếm mùi thất bại cũng rất khổ sở, Vu Đông Xuyên lặng lẽ đánh mắt với Tra Tấn Bắc.

Tra Tấn Bắc lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn, mỉm cười nói: Trương Dương, tôi tìm anh tới là muốn thỉnh giáo một chuyện.

Trương Dương gật đầu: Nói đi, chúng ta đã là bạn vong niên, có gì mà không tiện nói chứ?

Tra Tấn Bắc nghe ra thằng cha này có ý châm chọc mình, y cười nói: Trước khi Hà tiên sinh gặp chuyện không may vẫn luôn bàn với tôi về chuyện mỏ vàng ở Phi Châu, vốn đã bàn gần xong rồi. Không ngờ lại xảy ra biến cố này.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, anh biến đi, hắn căn bản không có bất kỳ sự tín nhiệm nào đối với Tra Tấn Bắc, cho nên mặc cho Tra Tấn Bắc ba hoa chích choè, Trương đại quan nhân khẳng định sẽ không cắn câu của y.

Tra Tấn Bắc nói: Vật nghiệp của Hà tiên sinh ở hải ngoại đa số đã chuyển cho con gái hắn là Hà Vũ Mông.

Trương đại quan nhân biết rồi còn giả ngu: Hà Vũ Mông? Chưa từng nghe thấy bao giờ, Hà tiên sinh còn có con gái ư? Tôi sao không biết nhỉ?

Tra Tấn Bắc ý vị thâm trường nhìn Trương Dương: Trương Dương, quan hệ của anh và Hà tiên sinh thân mật như vậy. Chẳng lẽ chuyện này hắn cũng không nói với anh ?

Trương Dương cười nói: Tra tổng, vào thời khắc mẫn cảm như thế này, anh không thể nói lung tung được. Tôi và Hà tiên sinh chỉ là quan hệ bình thường, kể ra, ngay cả bạn vong niên cũng không tính. Con không thân bằng hai chúng ta đâu.

Tra Tấn Bắc cười ha ha: Trương Dương, anh không cần quá khẩn trương, với quan hệ của chúng ta, tôi sao có thể nói lung tung được.

Trương Dương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ, con mẹ nó, lừa lão tử à, kệ mẹ mày.

Tra Tấn Bắc nhìn ra Trương Dương không vui, y nói khẽ: Thật ra tôi cũng không biết Hà tiên sinh còn có một cô con gái.

Vu Đông Xuyên lúc này mới tìm được cơ hội lên tiếng, hắn tiếp lời: Cũng chính là vào nửa năm trước. Hà tiên sinh tuyển một trợ lý, chính là tiểu thư Hà Vũ Mông này, không bao lâu sau, Hà tiên sinh nói cho tôi biết, Hà tiểu thư này thật ra là con gái riêng của ông ta. ông ta còn nói y học tương quan đã chứng minh, đồng thời, ông ta bắt đầu bắt tay vào chuyển nhượng tài sản cho Hà tiểu thư này, trong nước Hà tiểu thư cùng ông ta trở về nước, mục đích chính là chuyển giao tài sản của Hà tiên sinh ở trong nước.

Trương Dương nói: Nếu vị Hà tiểu thư này thực sự là con gái riêng của hắn, hắn chuyển nhượng tài sản cho cô ta cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.

Tra Tấn Bắc nói: Nhưng vị Hà tiểu thư này cũng mất tích rồi!


Trương Dương ra vẻ ngạc nhiên nói: Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cũng bị cơ quan kiểm sát khống chế rồi ư?


Tra Tấn Bắc không nói gì. Nhìn thoáng qua Vu Đông Xuyên, Vu Đông Xuyên hiểu ý, lấy cớ đi toilet, đứng dậy rời khỏi phòng.


Tra Tấn Bắc nói khẽ: Trương Dương, với quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng không cần phải giấu diếm, trình tự chuyển nhượng mỏ vàng Phi Châu của Hà tiên sinh cho tôi đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, chỉ thiếu mỗi một bước cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK