Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Mẫn Nhi xấu hổ dụi mặt vào lúc hắn: Từ sau khi ở Đông Giang được anh cứu, em biết cả đời này em phải dính chặt vào anh.

Hồng Chính Tể bình yên trở về, điều này khiến cho tổng thống Hồng và Kim Thừa Hoán đều thở phào nhẹ nhõm, đối với chuyện lần này, bọn họ cũng không tiến hành thông báo ra ngoài, dù sao nội tình trong đó cũng khó có thể mở miệng với người ngoài. Kim Thừa Hoán xuất động không ít lực lượng tìm kiếm con gái và Trương Dương, đã tìm được cái trực thăng đó, cũng biết nơi bọn họ xuất hiện cuối cùng là ở trung tâm nghiên cứu và phát triển Lam Tinh, nhưng lục soát toàn bộ cả trung tâm nghiên cứu và phát triển cũng không phát hiện được bọn họ.

Quân cảnh của Nam Triều Tiên điều tra nghiêm mật ba ngày, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi vẫn luôn ở trong chỗ tránh nạn dưới đất của Lam Tinh. Trương đại quan nhân sống chung một nhà, tất nhiên là củi khô lửa bốc, Trương đại quan nhân huyết khí phương cương, Kim Mẫn Nhi thì tim đã sớm thuộc về hắn, hơn nữa lại mới được mới nếm thử tư vị nam nữ hoan ái, dưới công phu ôn nhu của Trương đại quan nhân thì có muốn ngừng cũng không được, trong ba ngày, ba người cơ hồ trừ ăn cơm và ngủ ra thì liên tục ấy ấy.

Kim Mẫn Nhi mới trải chuyện tình làm sao thoát khỏi bàn tay của cao thủ tình trường Trương Dương. Đến cuối cùng cũng hữu tâm vô lực, liên tục xin tha.

Thời gian Tốt đẹp luôn ngắn ngủi, ba ngày bất tri bất giác đã trôi qua, tuy rằng chỗ tránh nạn dưới đất này đựng đủ thức ăn cho họ sử dụng hai mươi năm, nhưng Trương đại quan nhân không thể cứ trốn dưới đất hai mươi năm được, hắn còn có quá nhiều vướng bận.

Kim Mẫn Nhi nằm trong lòng Trương Dương, bọn họ cùng nhau xem tin tức ti-vi. Từ tin tức cho thấy Hán Thành đã khôi phục sự bình tĩnh ngày xưa. Hợp tác giữa cha và tổng thống Hồng cũng tựa hồ vô cùng ăn ý. Tất cả không hề bởi vì chuyện của bọn họ mà thay đổi, điều này khiến cho nội tâm của Kim Mẫn Nhi cũng an ổn một chút, tuy rằng cô ta cảm thấy bất mãn với cách làm của cha, nhưng cô ta vẫn hy vọng địa vị của cha sẽ không phát sinh biến hóa.

Trương Dương ôm vai Kim Mẫn Nhi , hôn nhẹ một lên mặt cô ta, mỉm cười nói: Yên tâm, cha em không sao cả!

Kim Mẫn Nhi nói: Xem ra quan hệ giữa ông ta và tổng thống Hồng cũng không bị ảnh hưởng vì chuyện này.

Trương Dương nói: Tất nhiên rồi! Thứ Thúc đẩy bọn họ hợp tác là lợi ích chính trị. Hai người Bọn họ đều là người coi trọng quyền lực, dưới tình trạng trước mắt. Muốn củng cố địa vị và sự thống trị của bản thân thì bọn họ nhất định phải hợp tác. Điểm này căn bản sẽ không bị ảnh hưởng của chuyện khác, cho nên anh ngay từ đầu đã cho rằng cha em muốn lợi dụng hôn sự của em và Hồng Chính Tể, tiến thêm một bước kéo gần quan hệ với tổng thống Hồng là sai lầm, thứ thực sự củng cố quan hệ trong chính trị tuyệt đối không phải là thành lập trên cơ sở thông gia, mà là lợi ích.

Kim Mẫn Nhi tựa vào vai Trương Dương, nhẹ giọng thở dài: Cha em làm trong quân giới nhiều năm như vậy mà nhìn vấn đề còn không thấu triệt bằng anh.

Trương Dương cười nói: Không phải hắn nhìn không thấu, có thể là phản loạn trước đó đã khiến hắn trở thành chim sợ cành cong, cho nên tâm tình muốn hợp tác với tổng thống Hồng hơi bức thiết một chút.

Kim Mẫn Nhi: Nói Trương Dương, em về sau còn có cơ hội gặp cha không?

Trương Dương gật đầu: Nhất định có cơ hội, có điều cần thời gian, người ta theo tuổi tác gia đi, dã tâm đối với chính trị cũng sẽ dần dần thoái hóa, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ cảm thấy tình thân rất đáng quý, hắn sẽ nhớ tới em.

Kim Mẫn Nhi nói: Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy, ông ta làm nhiều chuyện có lỗi với em như vậy, em không muốn thấy ông ta nữa. Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết, mình bất kể là như thế nào cũng không thể hận cha được. Cô ta ôm cánh tay Trương Dương: Em cứ ở đây thêm mười năm, hai mươi năm, để ông ta không thể nào gặp được em. Trương Dương, anh có thể ở cùng em không?

Trương đại quan nhân há to miệng: Mười năm, hai mươi năm...



Kim Mẫn Nhi tức giận đến nỗi đánh vào vai hắn một cái: Biết anh không muốn mà.

Trương đại quan nhân cười nói: Cũng không phải không muốn, mười năm hai mươi năm, chúng ta hai người ở đây trừ ăn cơm và ngủ, thì cũng là làm loại chuyện đó. Đến lúc ấy, chỉ sợ là sẽ có một đống con.

Kim Mẫn Nhi mặt xấu hổ đến đỏ bừng: Ai muốn sinh con cho anh, em không muốn mười năm hai mươi cứ làm... Cô ta cảm thấy thẹn thùng, rốt cuộc nói không được, phấn quyền liên tục đánh lên ngực Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười cười ôm cô ta vào trong lòng, hôn môi cô ta, hôn tới khi môi mềm ra mới nói khẽ: Đừng nói mười năm hai mươi năm, cho dù cả đời liền làm loại chuyện này với em anh cũng không chán.

Kim Mẫn Nhi gắt: Khẩu thị tâm phi, em không tin anh! Cô ta ôm cổ Trương Dương, nói: Với tính tình của anh, bắt anh ở đây cả đời, chỉ sợ anh sẽ sớm phát điên luôn.

Trương đại quan nhân cười hắc hắc, hắn đúng là có cái tính không chịu ngồi yên, đương nhiên không thể cam tâm tình nguyện ở chỗ này cả đời rồi, huống chi ở bên ngoài còn có quá nhiều vướng bận.

Kim Mẫn Nhi nói: Bác tuy rằng tuy rằng, nhưng Lam Tinh vẫn còn, bác từng nói, nếu có một ngày bác xảy ra chuyện thì để em gánh vác trách nhiệm quản lý Lam Tinh. Tới đây rồi, không chỉ là để né tránh sự truy kích của cha em, còn có một nguyên nhân, chính là tìm di chúc mà bác em lập lúc còn sồng.

Trương Dương nói: Tìm được chưa?

Kim Mẫn Nhi gật đầu: Em định sau khi rời khỏi đây thì tới bái phỏng mấy cổ đông chủ yếu của Lam Tinh, trước tiên ổn định nội bộ của Lam Tinh đã.

Trương Dương nói: Em không sợ cha em sẽ tìm em, áp giải em về trong nước ư?

Kim Mẫn Nhi lắc đầu: Em hiện tại đã là nữ nhân của anh rồi, hơn nữa chỉ cần phải rời khỏi nơi này thì ông ta sẽ không khống chế được em nữa.

Trương Dương đề nghị: Hay là em cùng anh về Trung Quốc đi.

Kim Mẫn Nhi nói: Em cũng không muốn mang tới phiền toái cho anh, ông ta hiện tại khẳng định đang nhằm vào anh.

Trương Dương cũng bình tĩnh phân tích tình cảnh hiện tại, Kim Thừa Hoán trăm phần trăm đã nhận ra mình, nhưng Kim Thừa Hoán cũng không có chứng cớ chỉ ra và xác nhận người dẫn con gái hắn đi và bắt cóc Hồng Chính Tể là mình. Nếu Kim Mẫn Nhi trở về với hắn, Kim Thừa Hoán khẳng định sẽ ngay lập tức tìm tới cửa.

Kim Mẫn Nhi nói: Em có biện pháp giải quyết chuyện này.

Trương Dương nói: Em định lúc nào thì đi.



Bây giờ luôn!

Rời khỏi chỗ tránh nạn dưới đất không phải là đi theo đường cũ về, mà là thông qua một con tàu ngầm, Kim Mẫn Nhi dẫn Trương Dương tới một con tàu ngầm loại nhỏ có thể chở được năm người, loại tàu ngầm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng tính năng trác tuyệt, có thể đột phá mạng lưới nghe lén dưới nước, có sáu phương thức khống chế co duỗi và thoát khí, có thể trong bất kỳ hoàn cảnh nào tiến hành hạ sát xuống đáy, thời gian ở dưới nước lâu nhất có thể lên tới một tháng.

Có chiếc tàu ngầm loại nhỏ cao cấp nhất thế giới này, bọn họ có thể thoải mái vòng qua mạng lưới nghe lén dưới nước, rời khỏi Nam Triều Tiên trở về Trung Quốc.

Trương đại quan nhân xuất hiện ở Tân Hải quả thực có thể dùng từ xuất quỷ nhập thần để hình dung, không ai biết thằng cha này là về như thế nào, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu gì, thằng cha này sáng sớm xuất hiện ở cảng Phước Long. Đi cùng hắn còn có Kim Mẫn Nhi, hai người dọc theo đường cảng chậm rãi mà đi, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, khóe môi lộ ra nụ cười hiểu ý.

Trương đại quan nhân cơ hồ có thể dùng từ mộng ảo để hình dung lữ trình ở đáy biển lần này, Sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại đã khiến rất nhiều chuyện bất khả tư nghị trở thành hiện thực, đương nhiên tất cả cũng phải lấy tài lực hùng hậu của Lam Tinh để chống đỡ.

Trương Dương tới trạm điện thoại công cộng của cảng, gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ, bảo hắn tới đón mình.

Chu Sơn Hổ mười phút sau thì tới cảng Phước Long, nhìn thấy Trương Dương và Kim Mẫn Nhi, hắn có chút kinh ngạc chớp chớp mắt: Bí thư Trương, ngài... Ngài từ Nam Triều Tiên trở về lúc nào vậy?

Trương Dương cười nói: Đêm qua!

Vậy sao sáng sớm đã ở đây?

Trương đại quan nhân cười nói: Anh tò mò thế, Lam Tinh chuẩn bị đầu tư ở Tân Hải, tôi và Kim tiểu thư đi quanh khu bảo lưu thuế nhập khẩu tham quan, có vấn đề gì ư?

Chu Sơn Hổ lắc đầu như đánh trống bỏi: Không có! Không có!

Trương Dương nói: Đưa Kim tiểu thư tới sân bay Bắc Cảng!


Kim Mẫn Nhi phải rời khỏi tức khắc, tuy rằng cô ta rất muốn ở bên cạnh Trương Dương thêm một chút, nhưng chuyện của Lam Tinh không thể trì hoãn, từ sau khi bác cả ngộ hại, Lam Tinh đã như rắn mất đầu. Cô ta phải trong thời gian ngắn nhất ổn định lại Lam Tinh, cũng chỉ có như vậy quan trọng hơn khiến bác cả mỉm cười dưới cửu tuyền. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, cha khẳng định biết là Trương Dương giúp mình đào tẩu, không bao lâu nữa sẽ tìm tới nơi này, Kim Mẫn Nhi không muốn mang đến quá nhiều phiền toái cho Trương Dương.


Trong cuộc sống luôn có rất nhiều biệt ly, Kim Mẫn Nhi kiên trì không cho Trương Dương đưa mình tới sân bay, cô ta không muốn đối mặt với cảnh chia lìa. Trương Dương giao Kim Mẫn Nhi cho Chu Sơn Hổ hộ tống, mình thì tới phố nhỏ ngoài cảng Phước Long, sáng sớm phố nhỏ tràn ngập hương vị thân thiết, tiếng bán hàng rong, mùi hải sản, hàng xóm nói chuyện trời đất, tiếng hoan hô của trẻ con, sau khi trải qua sinh tử ở Hán Thành, Trương đại quan nhân rất khát vọng bầu không khí và cuộc sống như vậy, hắn tới một quán ăn sáng quen thuộc, gọi hai bát cháo, nhìn cảnh con phố bận rộn xung quanh, thưởng thức bữa sáng giản dị, sinh hoạt quá khứ lại đột nhiên trở về vào lúc này.


Lúc này một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của Trương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK