Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhạc Giang Nhạc mặt đầy máu, hắn cũng bất chấp tất cả, hét lớn: Tao liều mạng với mày!

Trương Dương cười lạnh nói: Có tin tao giết chết mày không!

Trần Cương, Hứa Song Kì, Trình Diễm Đông cùng nhau xông lên giữ chặt lấy Trương Dương, bên kia Hạng Thành và Cung Kì Vĩ cũng trước sau chạy đến, Hạng Thành giận dữ hét: Trương Dương, anh làm gì thế?

Trương Dương chỉ vào mũi Giang Nhạc nói: Hạng gì vậy, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Cung Kì Vĩ tức giận nói: Trương Dương, anh dựa vào gì mà đánh người?

Trương Dương nói: Ai bảo hắn nói năng lỗ mãng với tôi? Tôi đánh hắn là đáng.

Ở bên cạnh có người đỡ Giang Nhạc dậy, đưa cho hắn khăn tay, Giang Nhạc lau máu mũi, ủy khuất nói: Phó bí thư Cung, tôi chỉ tới thông tri bảo hắn viết báo cáo về cảng Phước Long, hắn liền chửi bới tôi, còn đánh tôi... Các anh làm chủ cho tôi, tôi cùng lắm thì không làm nữa, tôi... tôi không làm nữa!

Cung Kì Vĩ bảo người đưa Giang Nhạc đi, hai mắt nhìn thẳng vào Trương Dương nói: Trương Dương, anh có ý gì?

Trương đại quan nhân gân cổ: Chả có ý gì?

Anh vì sao đánh người?

Tôi thấy hắn không vừa mắt!

Cung Kì Vĩ tức giận nói: Bản báo cáo về cảng Phước Long là tôi bảo anh viết, anh sao phải nổi nóng với Giang Nhạc? Trong lòng có anh trong lòng có bất mãn thì cứ nhằm vào tôi đây này, muốn đánh người đúng không? Vậy đánh tôi đây này?

Trương Dương nói: Tôi không dám, ngài là một vị bí thư tốt, lòng luôn hướng về dân, còn trong mắt tôi chỉ có chính tích.

Cung Kì Vĩ nói: Anh viết kiểm điểm cho tôi, làm cả báo cáo về chuyện cảng Phước Long, còn nữa, hiện tại, anh phải đi xin lỗi Giang Nhạc cho tôi.

Trương Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ một bước cũng không nhường đối diện với hắn, Trương Dương rít qua kẽ răng: Không có cửa đâu!

Cung Kì Vĩ tức giận nói: Anh đừng có khiến bí thư Tống phải mất mặt.

Trương Dương tức giận nói: Tôi sẽ phụ trách về hành vi của mình, không liên quan tới bất kỳ ai cả, tôi cũng không sợ người khác ở trước mặt bí thư Tống nói xấu tôi đâu, tôi làm việc không thẹn với lòng, cả đời này cũng không học được cái trò nói xấu người khác ở sau lưng.



Hạng Thành nhìn hai người như hỏa tinh va chạm với địa cầu, trong lòng thật sự là vui sướng vô cùng, y nhìn Trần Cương một cái, từ những lời này của Trương Dương có thể nghe ra, Trần Cương xem ra đã mang đến tác dụng, có lẽ đã thành công nói ra chuyện Cung Kì Vĩ ở trước mặt Tống Hoài Minh phủ định chuyện Trương Dương trở thành thường ủy Bắc Cảng.

Tất cả mọi người cho rằng Trương Dương đánh Giang Nhạc là vì những lời vừa rồi của Cung Kì Vĩ, Trần Cương lại không cho rằng như vậy, Trần Cương từng chính mắt thấy trường xung đột của Trương Dương và Giang Nhạc bởi vì Tang Bối Bối ở Thiên Nhai, hai người này vốn đã là oán hận chất chứa, hôm nay là thông qua chuyện của Cung Kì Vĩ để châm ngòi.

Hạng Thành ở đây, còn có nhiều thường ủy thị ủy như vậy nhất định trận xung đột này sẽ không thể mất khống chế, Cung Kì Vĩ vẫn lựa chọn bình tĩnh và khắc chế, hai bên đều tự tản đi, Hạng Thành tất nhiên không thiếu răn dạy Trương Dương vài câu.

Trương đại quan nhân lúc này đã tỉnh táo lại, hắn không chống đối Hạng Thành , chỉ hầm hừ: Một thư ký mà thôi, Không ngờ dám ở trước mặt tôi vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hạng Thành nói: Trương Dương, đây là anh không đúng, cho dù thái độ của tiểu Giang có vấn đề thì anh cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, anh hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý, hành vi vừa rồi nếu truyền ra thì khẳng định sẽ bị người khác đàm tiếu.

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, ngài có phải không tín nhiệm tôi hay không?

Hạng Thành nói: Sao lại nói vậy?

Trương Dương nói: Ngài bảo phó bí thư Cung phân quản công tác khu bảo lưu thuế nhập khẩu có phải cho tôi lời chú cẩn cô hay không?

Dụng ý chân chính của Hạng Thành chính là lợi dụng chuyện này để chế tạo mâu thuẫn giữa bọn họ,y biết Trương Dương có tính không thích bị quản. Dù sao thì y cũng không quản được, đã không quản được thì để cho Cung Kì Vĩ tới đón tay chuyện này. Hạng Thành nói: Lời chú cẩn cô gì chứ? Đúng là nói linh tinh, tôi là cảm thấy trước đây các anh ở Nam Tích từng hợp tác với nhau, phó bí thư Cung là thượng cấp cũ của anh, các anh hợp tác với nhau chắc không có vấn đề gì.

Trương Dương nói: Cám ơn hảo ý của bí thư Hạng, chuyện của Tân Hải chúng tôi tự mình có thể giải quyết.

Trên đường trở về Hạng Thành đặc biệt gọi Cung Kì Vĩ ngồi cùng xe, cho tới bây giờ sắc mặt của Cung Kì Vĩ vẫn vô cùng khó coi. Thư ký bị đánh hiển nhiên đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới mặt mũi của hắn.

Hạng Thành nói: Kì Vĩ, vẫn tức giận à?

Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương này đúng là càng lúc càng không ra gì!

Hạng Thành nói: Kì Vĩ à. Trước đây quan hệ của Các anh không phải rất tốt ư? Sao đột nhiên lại như vậy?

Cung Kì Vĩ nói: Công là công, tư là là, tôi trước giờ đều là đối sự không đối nhân.

Hạng Thành nói: Thằng ôn Trương Dương này vẫn luôn là đầu lừa. Anh vừa rồi có một số lời nói quá nặng, bệnh sĩ diện của hắn anh cũng không phải là không biết, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại nói hắn như vậy thì cũng khó trách hắn tức giận.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, lời này của ngài tôi không đồng ý, chẳng lẽ hắn trong công tác của cảng Phước Long không tồn tại vấn đề ư? Chẳng lẽ người làm lãnh đạo chúng ta không thể nói hắn vài câu ư? Tân Hải không phải của một mình hắn, bất kỳ ai phạm sai lầm thì cũng phải thừa nhận sai lầm, đối với loại cán bộ trẻ tuổi như hắn, không thể nuông chiều nhân nhượng được. Càng nhân nhượng thì họ sẽ càng lấn tới, sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.

Hạng Thành nói: Kì Vĩ, anh cũng đừng nóng giận, không đáng vì một chuyện nhỏ mà tổn thương tới hòa khí giữa đồng chí.



Cung Kì Vĩ nói: Tôi đã sớm nói qua rồi. Hắn rất trẻ tuổi, xung động khí thịnh, phải tăng cường rèn luyện.

Hạng Thành nói: Tôi một độ còn từng chuẩn bị đề nghị để hắn tiến vào ban thường ủy Bắc Cảng, từ tình huống hôm nay cho thấy, Trương Dương quả thực vẫn rất trẻ tuổi.

Cung Kì Vĩ nói: Chuyện hắn đánh Giang Nhạc không thể cứ vậy mà thôi được, tính chất vô cùng ác liệt. Phải xử lý nghiêm túc, răn đe, bằng không về sau chúng ta làm sao có thể khai triển được công tác.

Hạng Thành nhìn Cung Kì Vĩ, ít nhiều cảm thấy có chút kinh ngạc, Cung Kì Vĩ muốn kiên trì xử lý Trương Dương, rốt cuộc là tức giận nhất thời hay là thật lòng muốn như vậy? Cho dù là mình muốn xử lý Trương Dương thì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, Cung Kì Vĩ chẳng lẽ thực sự muốn cùng Trương Dương trở mặt thành thù ư?

Trần Cương không hề đi theo mọi người về, nguyên nhân là vì chuyện Trương Dương ở trước mặt mọi người đánh Giang Nhạc, hắn là bí thư Ủy ban kỷ luật, loại chuyện này vốn thuộc hắn quản, ý tứ của Hạng Thành là bảo hắn tối nay ở lại, hảo hảo nói chuyện với Trương Dương, tốt nhất khiến Trương Dương nhận thức được được sai lầm của mình.

Cuộc nói chuyện của Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ một tiếng thở dài, hắn bày ra vẻ mặt khó hiểu: Trương Dương, anh hôm nay làm sao vậy?

Trương Dương lúc này tựa hồ đã bình tĩnh lại, hắn thở dài: Tôi trước đây đối với hắn như thế nào chứ, hắn không ngờ ở trước mặt mọi người khiến tôi mất mặt như vậy.

Trần Cương nói: Nghe tôi một câu đi, tuy rằng tiểu tử Giang Nhạc đó đáng đánh, nhưng anh ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn cũng không chiếm lý, nói lời xin lỗi với phó bí thư Cung đi, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, đừng bởi vì ý khí nhất thời mà gây phiền toái.

Trương Dương cười lạnh nói: Anh cho rằng tôi sợ hắn ư?

Trần Cương thầm nghĩ anh thì sợ ai, ngay cả chuyện giết người anh còn làm được nữa thì còn có cái gì anh không làm được, Trần Cương nói: Không đáng, anh bình tĩnh lại đi, chuyện hôm nay tôi sẽ giúp anh làm công tác, đều là đồng chí của mình, mâu thuẫn nội bộ vẫn nên chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Trần Cương và Trương Dương nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Trương Dương đến cuối cùng cũng không tỏ ý rõ ràng sẽ cúi đầu nhận sai với Cung Kì Vĩ, Trần Cương cũng chỉ có thể nói đến nước này thôi, hắn đứng dậy cáo từ rời khỏi.

Đám lãnh đạo thành phố Tân Hải đều nhìn ra tâm tình của bí thư Trương hôm nay không tốt, không ai đi chủ động chọc hắn.

Trương Dương trở lại văn phòng thì cầm điện thoại lên, gọi Thường Hải Thiên và Trình Diễm Đông tới, hung hăng mắng cho một trận.

Thường Hải Thiên và Trình Diễm Đông bị hắn phê bình hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người hai người cũng biết mình đuối lý, chuyện cảng Phước Long đúng là bọn họ công tác bất lực. Hai người cúi đầu ủ rũ rời khỏi văn phòng Trương Dương, ở ngoài cửa thì gặp Thường Hải Tâm.


Thường Hải Tâm thời gian trước trở về Lam Sơn, hôm nay mới quay lại, nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ thì cũng đã rõ ràng được bảy tám phần. Thường Hải Thiên nói ra chuyện xảy ra hôm nay với em gái, nhắc nhở cô ta: Bí thư Trương lúc này tâm tình không tốt, gặp ai cũng chửi, em tốt nhất đừng có dính vào làm gì.


Thường Hải Tâm thè lưỡi nói: Đáng sợ như vậy ư, vậy thì em tạm tránh đầu sóng ngọn gió vậy. Ngoài miệng thì nói tạm tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng chờ hai người đi rồi, cô ta vẫn trực tiếp vào văn phòng Trương Dương.


Trương đại quan nhân hôm nay căn bản chính là nhân cơ hội để diễn trò, tâm tình của hắn cũng không kém như vậy, khi Thường Hải Tâm vào, thằng cha này đang cắm đầu đọc tạp chí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK