Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Đạt Văn mỉm cười với Chu Hưng Quốc, rồi gã lại nói: “Tôi phải cảm ơn buổi lễ từ thiện nãy, đã cho tôi cơ hội để hiến tặng lòng hảo tâm của mình, đồng thoi tôi cũng cảm ơn Chu Hưng Quốc teien sinh đã quyên góp đồ vật này. Ở đây tôi còn muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người, đó chính là ông nội tôi, khi ông còn sống luôn hướng về sự nghiệp từ thiện, ông đã xây dựng gần một trăm ngôi trường tiểu học Hồng Kỳ ở Giang Thành. Những việc ông nội tôi làm có ảnh hưởng rất lớn đến tôi, nó đã ảnh hưởng đến nhân sinh quan của tôi, làm tôi hiểu được cái gì gọi là lòng bác ái, nhân dịp này, tôi muốn tuyên bố với tất cả các bạn ở đây, để biểu lộ sự quan tâm của tôi với sự nghiệp từ thiện, trên cơ sở 1000000 vừa rồi, tôi sẽ quyên góp thêm 200000 nữa, dùng để cải thiện điền kiện giáo dục của trường tiểu học Tây Nam, về sau tôi sẽ kiên trì với những hành động từ thiện.”

Hội trường rầm rập tiếng vỗ tay, gần như có thể đoán trước được rằng buổi tiệc từ thiện tối nay nhất định sẽ thành công, vì dù sao nó đã có một mở đầu tốt đẹp.

Được An Đạt Văn và Chu Hưng Quốc mở đầu, mọi người đều nhiệt tình hẳn lên, nhưng giá của hơn mười đồ bán đấu giá tiếp theo đều không cao.

Cuối cùng đã đến lượt Trương đại quan, hai cô gái lễ tân cầm bức thư pháp của hắn đến rồi mở ra, bốn chữ Đại Ái Vô Cương như rồng bay phượng múa, khí phách vô thường.

Tất cả những người đến đây đều là con cháu quan gia, hầu hết bậc cha ông của họ đều thích thư pháp, vì vậy, những người này nhất định có trình độ thẩm mỹ. Nhìn thấy bức thư pháp này đều cảm thấy vô cùng phi thường, cái đó gọi là người ngoại đạo không hiểu, người trong ngành lại hiểu, trong đó có mấy người khách hiểu về thư pháp đã đến gần để xem rồi.

Giá ban đầu của bức chữ Trương Dương viết không cao, 1000 Tệ, sau khi MC giới thiệu, ở bên dưới ngay lập tức vang lên một giọng nói khinh thường: “Tôi bỏ ra 1 Tệ!”

Khiêu khích, đúng là sự khiêu khích một cách trắng trợn, tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, Trần An Bang một tay chống cằm một tay giơ lên, giơ ngón tay trỏ biểu thị số 1 chứ không phải số nào khác.

Trương đại quan vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy nực cười, tên này thật là không biết sống chết, lần trước ngay cả con ngựa đua cũng bị Kiều Bằng Phi bắn chết rồi, mà vẫn không học được bài học kinh nghiệm, không ngờ con cháu quan gia cũng có loại vô loại thế này.

Thái độ của người MC hơi khó xử, vị MC nữ cười rồi nói: “Vị tiên sinh này, giá sàn của bức chữ này là 1000 Nhân Dân Tệ!”

Trần An Bang nói: “Cô không nghe rõ à, tôi ra 1 Tệ!” Tên này chẳng biết liêm sỉ là gì.

Hồng Nguyệt giơ tay rồi nói: “Một vạn!” Cô ra giá thay cho Từ Kiến Cơ, để Trương Dương không bị khó xử.

Thật ra Từ Kiến Cơ giơ một ngón tay ra để muốn Hồng Nguyệt hét giá 1000000, hôm nay gã đã chuẩn bị quyên góp 1000000, nhưng Hồng Nguyệt rõ ràng là không hiểu ý gã, hơn nữa, cô ấy cũng thiếu một cái nhìn đánh giá chuẩn xác với bức thư pháp của Trương Dương, nên mới ra cái giá 10000, cái giá này cũng được coi là thấp nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay.

Trương đại quan rất lạnh lùng, hắn rất tự tin vào tác phẩm của mình, Trần An Bang trong mắt hắn chỉ là một thằng hề không hơn, một đứa trẻ đã được quá nuông chiều, không cần thiết phải đi đấu đá với gã.

“Tôi ra giá 50000!” Người ra giá này lại là An Đạt Văn.

Trương Dương cảm thấy nực cười, tên này ra giá cho hắn, thật là măt trời mọc ở đằng tây.

Vì Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương cùng một đội, nên lúc này đương nhiên không tiện ra giá, để đỡ người khác nghĩ rằng tự đề cao bản thân.

“500000!” Ở góc vang lên tiếng một người.



Khoảng cách giữa các giá lớn như vậy, ngay lập tức làm mọi người đều nhìn qua đó.

Kiều Bằng Cử mặc một bộ đồ vest màu đen giơ hẳn tay lên, vì Kiều Bằng Cử vào rất muộn, vì vậy Trương Dương không để ý đến sự xuất hiện của gã.

Sự xuất hiện của Kiều Bằng Cử tối nay đã làm thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, từ khi gã thoát được cái nạn ở Hồng Kong, đã rất lâu không lộ mặt trong giới thái tử kinh thành, không biết hôm nay gã xuất hiện có ý nghĩa gì?

Tiếng của người MC đã cất lên: “500000! Kiều tiên sinh đã ra giá 500000 cho bức chữ này!”

Lần này Từ Kiến Cơ không dám để Hồng Nguyệt ra giá nữa, phụ nữ dù sao vẫn là phụ nữ, không thể nào có cái nhìn đại cục như của đàn ông, gã liền nói: “1000000!” Thể diện của anh em nhất định phải giữ! Dù sao thì món tiền này đã chuẩn bị để tiêu, chẳng bằng dùng để giữ thể diện cho anh em.

Kiều Bằng Cử cười với Từ Kiến Cơ, rồi gã đột nhiên giơ tay: “2000000!”

Nếu như là trước kia, Kiều Bằng Cử làm vậy nhất định không gây sự ngạc nhiên gì, nhưng sự việc gã gặp phải ở Hồng Kong dường như tất cả mọi người đều biết rằng gã đã tiêu hết tất cả số tiền tích lũy được, cuối cùng còn phải dựa vào em gái để trả nợ, sau việc đó Kiều Bằng Cử đã mai danh ẩn tích một thời gian rất dài, không ngờ hôm nay gã lại có một sự xuất hiện đáng ngạc nhiên như vậy.

Từ Kiến Cơ không hét giá tiếp với Kiều Bằng Cử nữa, vì gã nhận ra, hôm nay Kiều Bằng Cử đến để giành chiến thắng, Kiều Bằng Cử muốn tuyên bố với trước mặt tất cả thái tử kinh thành, gã đã trở về, hơn nữa, trở về bằng cách quang minh chính đại này để trở về, gã đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen đầu tư.

Nội tâm của đám thái tử gia này đều không đơn giản vậy, họ nghĩ sâu rộng hơn người bình thường rất nhiều, Kiều Bằng Cử dám lộ diện ở kinh thành, điều này có nghĩa là tất cả những vấn đề trước đó của gã đã được giải quyết, Kiều gia vẫn có thực lực hùng hậu, Kiều Bằng Cử gây ra chuyện lớn như vậy, mà có thể giải quyết trong thời gian ngắn, còn cha của gã Kiều Chấn Lương từ chức bí thư tỉnh Bình Hải giờ đã trở thành bộ trưởng bộ nông nghiệp, cũng dường như không có tổn thất quá lớn, nguyên nhân của việc này, còn vì có Kiều lão, mặc dù Kiều lão đã ra khỏi đàn chính trị, nhưng ảnh hưởng của ông vẫn còn đó.

Trương Dương đích thân thu bức chữ của mình rồi đưa cho Kiều Bằng Cử, khi hai người bắt tay, Trương Dương cười thấp giọng nói: “Bằng Cử, cảm ơn anh nhiều lắm!” Hắn cảm ơn Kiều Bằng Cử vì đã đứng ra giúp hắn lấy lại thể diện.

Kiều Bằng Cử điềm đạm cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, có người khác nhờ tôi!”

Trương đại quan giật mình, hắn ngay lập tức ý thức được điều gì đó, rồi thấp giọng nói: “Mộng Viện về rồi ư?”

Kiều Bằng Cử lắc đầu nói: “Không!”

Sau khi buổi đấu giá từ thiện đã kết thúc, mọi người tổ chức vũ hội, Trương Dương mời Tiết Vĩ Đồng xuống nhảy, tư thế nhảy của Tiết Vĩ Đồng hơi cứng, may mà có một tuyển thủ gần như chuyên nghiệp là Trương Dương phối hợp với cô ấy.

Khi hai người cọ sát vai qua Trần An Bang, Trương đại quan cố tình húc về đằng sau, đập vào lườn của Trần An Bang, Trần An Bang ngay lập tức đau đến độ ôm lấy ngực khuỵu xuống, mặt xanh lét.

Trương đại quan đã làm việc xấu còn cố tình hỏi thăm: “xin lỗi, tôi không nhìn tháy, An Bang, anh không sao chứ?”

Trần An Bang nhìn hắn đầy hằn học.

Tiết Vĩ Đồng thở dài nói: “Đều bị anh nhìn thấy hết rồi!” Câu nói này nói với Trương Dương, nhưng thật ra lại nhằm nói Trần An Bang có mắt không tròng.



Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều phải dựa vào thực lực, mặc dù Trần An Bang cũng là một trong những thành viên của đám thái tử kinh thành, nhưng nếu so với Tiết Vĩ Đồng, Chu Hưng Quốc thì vẫn còn kém xa một bậc, giờ đây Tiết Vĩ Đồng rõ ràng là đang giúp Trương Dương ức hiếp gã, gã chỉ có thể ngậm hột thị mà thôi.

Chưa nhảy xong khúc nhạc, Trần An Bang đã lùi về, cầm cốc rượu trên bàn uống một hơi hết sạch.

An Đạt Văn ở bên cạnh nhìn gã đồng tình, mặc dù tiểu tử này bị thiệt, nhưng đó là do gã tự tìm mà thôi, nếu như gã không nói ra câu 1 Tệ chọc tức Trương Dương, thì chưa chắc đã bị Trương Dương chọc như vậy.

Trương Dương đánh Trần An Bang một nhát chỉ là để gã nhớ cho kỹ, hành động vô lại của tên tiểu tử này đúng là làm người khác ghét.

Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương nhảy xong điệu này, nói gì cô cũng không chịu nhảy tiếp, Trương Dương đưa cô đến vườn hoa ở tầng thượng uống rượu, Kiều Bằng Cử cũng đi cùng, gã chào Tiết Vĩ Đồng: “Tiết gia, tóc cô ngày càng ngắn rồi.”

Tiết Vĩ Đồng cười nói: “Anh Bằng Cử, khí sắc của anh tốt lắm!”

Kiều Bằng Cử nói: “Câu này thật kỳ lạ, từ rước đến giờ tôi vẫn như vậy mà!”

Tiết Vĩ Đồng đáp: “Chưa chắc, thời gian trước, tâm trạng của anh chưa chắc đã tốt như thế này.”

Kiều Bằng Cử cười ha ha, gã cầm cốc rượu lên chạm chén với Tiết Vĩ Đồng rồi nói: “Tiết gia, động vào vết thương của tôi, hành vi này của cô không hay lắm nhỉ.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi muốn thử thách tố chất tâm lý của anh, giờ xem ra anh đã qua cửa rồi.”

Kiều Bằng Cử nói: “Trải qua việc này, tâm trạng của tôi đã hoàn toàn yên ổn rồi.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh Bằng Cử, tôi nghe nói anh về kinh thành từ lâu rồi, sao không thấy anh ra mặt vậy?”

Kiều Bằng Cử nói: “Không phải tôi không muốn lộ mặt, mà là cha tôi không để tôi ra ngoài, còn liên thủ với ông nội tôi cấm vận tôi nữa.”

Tiết Vĩ Đồng cười rất vui vẻ, cô uống một ngụm rượu rồi nói: “Hôm nay là ngày anh được thả à?”


Kiều Bằng Cử nói: “Coi như là vậy, ngày mai tôi đi Mỹ, tối nay là đêm cuối cùng tôi ở lại kinh thành, vì thế cha tôi thả cho tôi ra ngoài, để tôi đi lại xung quanh kinh thành, tìm bạn bè hàn huyên chút.”


Trương Dương nói: “Anh phải đi rất lâu sao?”


Kiều Bằng Cử nói: “Ít nhất cũng phải nửa năm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK