Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Tôi rất ghét người khác áp chế tôi.

Giáo thụ Hoa nói: Tôi cũng không thích áp chế người khác, nhưng anh cứ đòi thành lập độ tín nhiệm, trong ngắn hạn thành lập độ tín nhiệm thì chỉ có loại phương pháp này. Trương Dương, anh có tin tôi thực sự có thể đưa tất cả chuyện của anh ra ngoài ánh sáng hay không?

Trương Dương cười một tiếng, vị lão gia tử trước mắt này có chút sâu không lường được, thực sự chọc giận ông ta, phỏng chừng chuyện gì ông ta cũng dám làm.

Giáo thụ Hoa nói: Thật ra sự tồn tại của tôi không phải là uy hiếp của anh, ngược lại sẽ giúp cho anh không ít, người không phong lưu uổng thiếu niên, khi tôi trẻ tuổi cũng từng phong lưu, tâm tình hiện tại của anh tôi minh bạch, chỉ cần giúp tôi làm tốt chuyện này, tôi sẽ dạy cho anh một biện pháp lưỡng toàn tề mĩ.

Trương Dương nói: Là sao?

Giáo thụ Hoa mỉm cười nói: Thật ra trên đời này có rất nhiều loại biện pháp, để anh có thể vừa cắn tay gấu vừa được ăn cá.

Trương đại quan nhân phát hiện giáo thụ Hoa trước mắt này đích xác là chuyên gia tâm lý. vào lúc đánh mình một gậy đồng thời cũng không quên kích phát hy vọng trong lòng mình, độ tín nhiệm của Trương đại quan nhân đối với ông ta tuy rằng vẫn bảo trì ở trình độ thấp, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, mình ở rất nhiều phương diện suy nghĩ giống như giáo thụ Hoa, cho dù giáo thụ Hoa không tìm mình thì hắn cũng sẽ ra tay diệt trừ tập đoàn rửa tiền. Trương Dương sau khi châm chước thì gật đầu nói: Một lời đã định.

Giáo thụ Hoa nói: Anh cứ yên tâm, sau khi chuyện này chấm dứt tôi cam đoan trong bất kỳ ai cũng sẽ không tìm anh gây phiền toái nữa, trong lúc chúng ta hợp tác, Dạ Oanh là người liên lạc duy nhất của anh, anh đối với an bài này có hài lòng không?

Trương Dương nói: Cũng được!

Giáo thụ Hoa nói: Tang Bối Bối sống hay chết thì anh chắc biết rõ, để tỏ rõ thành ý của tôi, tôi sẽ thuận tiện gạch bỏ ghi chép về cô ta, về sau tổ chức cũng sẽ không tìm cô ta gây phiền toái nữa.

Trương Dương nói: Ngài thật đúng là một người sảng khoái.

Giáo thụ Hoa nói: Đi tìm Dạ Oanh đi, cô ta sẽ nói cụ thể với anh là nên làm như thế nào!

Trương đại quan nhân tới phòng bên cạnh, khác với căn phòng ánh sáng mờ ảo của giáo thụ Hoa, nơi này đèn đuốc sáng trưng, trên vách tường phía bên phải được gắn một bể cá cực lớn dài đến từ hai thước tới bốn thước, Lệ Phù đang đứng đó thưởng thức cá bơi lội.

Trương đại quan nhân tới phía sau cô ta, cúi xuống ngửi ngửi phần cổ trắng ngần của cô ta.

Lệ Phù mỉm cười: Anh thuộc họ chó à?

Trương đại quan nhân nói: Cảm giác Bán đứng anh có phải rất sướng hay không?

Lệ Phù dịu dàng nói: Anh sao biết là em bán đứng anh?

Trương Dương nói: Còn phải hỏi nữa à? Lão hồ li đó quan trọng hơn so với anh ư? Tay hắn nghịch tóc của Lệ Phù.

Lệ Phù nói: ông ta chẳng những là lão hồ li, còn là một lão sắc quỷ.

Trương đại quan nhân nhíu mày: ông ta dám vô lễ với em ư? Giờ anh đi vặn gãy cổ lão.

Lệ Phù gắt: Anh điên à, không ngờ muốn giết ông nội em.

Trương đại quan nhân trợn mắt há hốc miệng: Gì cơ? ông ta là ông nội em á...

Lệ Phù nói: Anh cho rằng thế nào? Chẳng lẽ tưởng ông ta là tình nhân của em ư?

Trương đại quan nhân ôm lấy eo nhỏ của Lệ Phù rồi kéo cô ta xoay người lại, trong mắt đẹp màu lam của Lệ Phù lóe ra nhiệt lực khiến hắn mê say, hai người đứng đó nhìn nhau, nghe thấy rõ ràng hô hấp của đối phương, Lệ Phù bỗng nhiên ôm lấy cổ Trương Dương, chủ động hiến dâng nụ hôn, quần áo trên người bọn họ bớt đi từng chút một, thân thể mềm mại mê người của Lệ Phù bị Trương Dương ép lên bể cá, đùi đẹp quấn chặt lấy người Trương Dương như dây thường xuân.



Từng con cá cảnh nhiệt đới bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn, tất cả tụ lại, cản một màn khiến cho người ta đỏ mắt tim đập phía trước.

Rời khỏi tổng bộ Quốc An, một lần nữa tới dưới ánh mặt trời, vẻ thẹn thùng và ửng hồng trên mặt Lệ Phù vẫn chưa hết. Trương đại quan nhân lái xe, khóe môi nở nụ cười.

Lệ Phù nhìn thấy hắn cười thì bỗng nhiên vươn tay ra nhéo đùi hắn một cái, Trương đại quan nhân đau đến nỗi ối dà một tiếng: Nha đầu, biến thái quá.

Lệ Phù trừng mắt lườm hắn một cái: Anh mới biến thái, em không thể chịu nổi nụ cười xấu xa của anh.

Trương Dương nói: Anh từ lúc lớn lên đã vậy rồi, này, em nhéo anh, vậy thì anh sẽ ở trước mặt ông nội em giơ vết thương ra cho ông ta xem, để ông ta thấy cháu gái của ông ta ghê gớm thế nào, vừa cắn vừa cấu, anh hiện tại là mình đầy thương tích rồi.

Lệ Phù không nhịn được bật cười: Phì! ông ta chẳng thèm tin anh đâu.

Trương Dương nói: Có một chuyện, ông ta biết chuyện ấy giữa hai ta không?

Lệ Phù nói: ông ta là lão hồ li, không có chuyện gì là ông ta không phát hiện được, có điều ông ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của. Chỉ cần em sống vui vẻ thì em muốn thế nào cũng được.

Trương Dương nói: ông ta nói khi ông ta trẻ tuổi cũng phong lưu thành tính, em rốt cuộc có bao nhiêu bà nội?

Lệ Phù nói: Không nhớ rõ, dù sao ông ta ở các nơi trên thế giới đều có tình nhân, anh đã xem 007 chưa?

Trương đại quan nhân gật đầu: Đương nhiên xem rồi.

Lệ Phù nói: ông ta so với James Bond còn lợi hại hơn.

Trương đại quan nhân nói: Thần tượng.

Lệ Phù nói: Hai người giống hệt nhau.

Trương Dương nói: Đúng rồi, ông nội em nói em sẽ dặn dò nhiệm vụ cụ thể cho anh, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?

Lệ Phù nói: Chuyện thứ nhất chính là nghe trộm Tiết Thế Luân.

Trương Dương gật đầu. Nếu điểm đáng ngờ trên người Tiết Thế Luân nhiều như vậy, bắt đầu từ hắn cũng là bình thường, Trương Dương nói: Tiết Thế Luân làm người khôn khéo, muốn nghe trộm hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Lệ Phù nói: Anh và Tiết Vĩ Đồng không phải huynh muội kết bái ư? Trước tiên nghe lén từ cô ta đi. Có thể nắm giữ hướng đi của Tiết Thế Luân.

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập tức lắc đầu: Lệ Phù, anh nên nhắc nhở em. Tiết Thế Luân là Tiết Thế Luân. Tiết Vĩ Đồng là Tiết Vĩ Đồng, anh tuyệt không đồng ý các em coi Vĩ Đồng là mục tiêu.

Lệ Phù nói: Em cũng không phải hoài nghi cô ta. Chỉ là một con đường để đạt được mục đích thôi.

Trương Dương không ngờ thực sự trừng mắt với cô ta: Không được!em nếu thực sự dám có chủ ý với Vĩ Đồng, đừng trách anh trở mặt với em.

Lệ Phù hừ một tiếng, nhìn thấy bộ dạng trợn mắt của Trương Dương thì trong lòng không khỏi có chút chột dạ, ôm tay hắn nói: Người ta chỉ là nói như vậy thôi mà, anh đừng nóng, em nghe lời anh, em nghe lời anh hết được chưa nào?

Trương đại quan nhân nói: Em đừng có gạt anh.



Không dám!Em thề, em nếu lừa anh thì tùy anh xử trí em thế nào cũng được.

Trương Dương lúc này mới thôi.

Lệ Phù nhìn đồng hồ nói: Đưa em tới sân bay.

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra: Gì cơ? Trước đây Lệ Phù không hề nói cô ta sắp ra nước ngoài, cho nên Trương Dương cảm thấy có chút đột nhiên.

Lệ Phù nói: Em tối nay vè Hongkong bàn chuyện, một giờ sau là Tiêu Quốc Thành lên tàu từ Đông Kinh bay tới kinh thành, anh chẳng lẽ không muốn mang tới một cuộc gặp bất ngờ cho hắn ư?

Trương Dương nói: Tiêu Quốc Thành về rồi à?

Lệ Phù gật đầu.

Khi Tiêu Quốc Thành đi ra khỏi sân bay thì sắc trời đã mờ, thoạt nhìn như một hồi mưa gió sắp kéo tới, vừa đến mùa này Tiêu Quốc Thành liền bắt đầu không ngừng ho khan, y vừa ho khan vừa ra khỏi ống, bởi vì cúi đầu mà suýt nữa đâm vào ngực người đối diện, Tiêu Quốc Thành vẫn không ngẩng đầu, chỉ nói xin lỗi, sau đó muốn vòng qua đối phương, không ngờ đối phương vẫn chặn đường đi của y.

Tiêu Quốc Thành lúc này mới ngẩng đầu, nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Tiêu tiên sinh, khéo vậy.

Trương Dương tươi cười đứng trước mặt y, Tiêu Quốc Thành cũng mỉm cười: Trương Dương, khéo thật, anh cũng ra nước ngoài à?

Trương Dương mỉm cười nói: Đi tiễn bạn.

Tiêu Quốc Thành lúc này mới lưu ý tới cô gái xinh đẹp đứng phía sau Trương Dương, từ ánh mắt màu lam và khuôn mặt tinh xảo của Lệ Phù, Tiêu Quốc Thành lập tức phán đoán ra cô ta là con lai.

Trương Dương giới thiệu Lệ Phù với Tiêu Quốc Thành: Bằng hữu của tôi Lệ Phù! Đây là Tiêu tiên sinh.

Lệ Phù ngọt ngào chào một tiếng, cô ta tiếp lấy túi du lịch từ trong tay Trương Dương, giơ giơ vé máy bay trong tay: Em phải đi rồi! Anh đừng tiễn em nữa, về đi.

Tiêu Quốc Thành cùng Trương Dương nhìn Lệ Phù đi xa, y cười nói với Trương Dương: Cô gái này rất được.

Trương Dương cười nói: Cô ta là con lai Trung Pháp, bằng hữu của tôi, anh đừng nghĩ nhiều.

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: Sao nghe anh có chút giấu đầu lòi đuôi thế? Tôi có hoài nghi gì đâu, anh đừng hoảng.

Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, tôi không tin khi anh trẻ tuổi không có năm ba cô bạn gái, thật ra hình tượng nam sĩ thành công của anh hiện tại cũng rất có mị lực, mỹ nữ muốn bám lấy anh chắc so với ruồi bọ còn nhiều hơn .

Tiêu Quốc Thành cười nói: Anh không phải là đang vòng vo mắng tôi ư?

Trương Dương nói: Không dám không dám, tôi ở trước mặt anh luôn dùng lễ con cháu, đúng rồi, có người tới đón chưa?

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Người cô đơn như tôi làm gì có ai tới đón?


Trương Dương nói: Tôi chở anh.


Tiêu Quốc Thành lên ô tô của Trương Dương, Trương Dương sau khi khởi động mới hỏi: Đi đâu?


Tiêu Quốc Thành nói: Tới nhà chú Tiết của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK