Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nổ mạnh vang lên đỉnh đầu, Trương Dương chậm rãi mở mắt, trong bóng tối thấy được lệ quang trên mặt cười của Lệ Phù, hắn mỉm cười nói: Sao lại khóc? Lúc trước em hình như không phải cái dạng này?

Lệ Phù nói: Em bỗng nhiên phát hiện trước mặt anh em vĩnh viễn đều là một thiếu nữ, là đối tượng để anh bảo vệ.

Trương Dương cười nói: Có phải là không phục?

Lệ Phù gật đầu: Không phục, thế nhưng tôi biết đời này không cách nào thoát khỏi anh.

Vụ nổ làm cho cả núi hoảng động, đỉnh đầu không ngừng có bụi rơi xuống, Trương Dương ngẩng đầu nhìn một chút, thấp giọng nói: Cái đám quân nhân Bắc Triều Tiên lẽ nào thật sự muốn cho nổ cả ngọn núi?

Lệ Phù nói: Bọn họ là tiêu hủy chứng cứ.

Ba phút sau, tất cả một lần nữa yên tĩnh, Trương Dương chậm rãi thu hồi nội lực, bôi kim sang dược lên lòng bàn tay Lệ Phù, băng bó cô ấy. Lệ Phù cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình đã khôi phục bình thường, thân thể cũng có chút khí lực hơn vừa rồi, nhẹ giọng nói: Em cảm thấy khá hơn rồi.

Trương Dương mỉm cười nói: Trong huyết mạch của hai người chúng ta hiện tại đang chảy máu của nhau, trong em có anh, trong anh có em. Nương ngọn đèn, hắn kiểm tra da Lệ Phù một chút, phát hiện những vết ban đỏ bắt đầu nhạt dần.

Lệ Phù nói: Anh có cảm giác khó chịu hay không?

Trương Dương lắc đầu, nằm ở trên giường hàn ngọc, Lệ Phù yên lặng nằm ở bên cạnh hắn, ôm hắn, Trương Dương nói: Phải quan sát mười hai tiếng mới được, nếu như có thể ổn định, vậy chứng minh thành công.

Lệ Phù nói: Nếu như không thành công?

Không thành công, chúng ta cùng nhau ở tại chỗ này, qua một ngày tính một ngày, qua một năm là một năm, nếu may mắn, chúng ta có thể còn có thời gian sinh một đống con cái. Hắn cúi đầu hôn lên môi của Lệ Phù, Lệ Phù lần này không có tránh né, khẽ mở môi anh đào, mặc cho lưỡi của Trương Dương vượt qua môi của cô ấy, tay của Trương Dương tham nhập vào vạt áo Lệ Phù, vuốt ve bộ ngực to thẳng của cô ấy, ôn nhu nói: Thật ra còn có một loại thuật song tu, rất có lợi giúp chúng ta chống bệnh độc, em có muốn học không?

Lệ Phù mặt cười nóng lên, nhẹ giọng nói: Anh luôn có vô số lý do, làm như em không biết anh có chủ ý xấu sao. . .

Nhiệt độ cơ thể của Trương đại quan nhân vì câu nói uyển chuyển của Lệ Phù thiêu đốt lên, tinh lực dư thừa làm hắn cảm giác được máu lưu động với tốc độ bắt đầu nhanh hơn, ôm eo nhỏ của Lệ Phù, bắt đầu xoa lấy thân thể mềm mại của cô ấy. Lệ Phù dưới sự khiêu khích của hắn bắt đầu thở dốc, mái tóc vàng xoã tung mất trật tự tán trước ngực, lông mi trên con mắt nhẹ nhàng rung động, Trương Dương cúi đầu thấp giọng bên tai cô ấy nói: Để chúng ta thân cận một lần!

Lệ Phù không nói gì, chỉ là vuốt ve lưng Trương Dương, Trương Dương tham lam hôn xuống vành tai của cô ấy, đầu lưỡi từ đường cong ôn nhu của cô ấy chậm rãi chảy xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại hai đỉnh trước ngực cô ấy, đầu lưỡi khiêu khích hạt anh đào màu phấn hồng. Tay hắn lướt qua phần bụng bằng phẳng mà rắn chắc của cô ấy, tiến nhập giữa hai chân của cô ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến chổ bí ẩn nhất của cô ấy, rất nhanh đầu ngón tay của hắn cảm giác được ướt át và nóng ẩm. Lệ Phù vô thức kẹp chặt hai chân, mặt cười của cô ấy bịt kín một tầng e thẹn và mị sắc. Trương Dương kéo đùi đẹp của cô ấy đặt ở trên đùi của mình, sau đó dùng bộ phận khỏe mạnh to lớn của mình để ở giữa cô ấy.

Tư thế phòng ngự của Lệ Phù bị hắn làm thành loại tư thế dâm mỹ này, mắc cở hai mắt nhắm kín, chặt ôm cái cổ của Trương Dương, nhắm mắt không dám nhìn hắn, từ vành tai đến cái cổ đều nhuộm bị đỏ rực lên, biểu hiện ngượng ngùng của cô ấy càng làm cho Trương Dương tâm ngứa khó nhịn, tình cảm mãnh liệt bừng cháy, Trương Dương cũng không có tiến hành nhiều khúc nhạc dạo, tiến vào trong cô ấy.



Lệ Phù bởi vì đau đớn mà phát ra một tiếng rên rỉ, mười ngón tay của cô ấy cố sức cắm vào da thịt của Trương Dương, sau đó nỗ lực đẩy thân thể của Trương Dương ra, dịu dàng nói: Đừng nhúc nhích, đau quá. . .

Trương Dương ghé vào trên người của Lệ Phù, cảm thụ được cô ấy nhẹ nhàng hơi thở dốc ấm áp đưa bên tai, khiến cho hắn ngứa, hắn có thể rõ ràng cảm thụ được tim đập kịch liệt của Lệ Phù, khi Lệ Phù rốt cục thích ứng đau đớn đầu đời, chổ hai người thân mật tiếp xúc trở nên ấm áp mà ướt át, Trương Dương rốt cục chịu không nổi cái tư vị mê hồn này, hắn ôm lấy cặp mông co dãn mười phần của Lệ Phù bắt đầu ra sức.

Kích thích mạnh mẽ và sung sướng khiến cho Lệ Phù không nhịn được kêu lên thành tiếng, cô ấy dưới sự công kích nhiệt liệt của Trương Dương, phát ra tiếng rên như khóc, liều mạng túm lấy thân thể của Trương Dương, một đôi chân đẹp làm cho hít thở không thông kẹp chặt phía sau của Trương Dương, ôm chặt lấy hắn.

Giường vạn cổ hàn ngọc cũng không cách nào dập tắt tình diễm hai người không ngừng thiêu đốt, trong huyệt động tối, bọn họ quên cả sống chết, toàn bộ tình lực đều tập trung vào trong lần triền miên này, dù cho ngày mai là ngày diệt vong thì làm sao!

Thân thể lần đầu tiên nếm trái cấm của Lệ Phù hiển nhiên không cách nào chống lại được tay già đời tình trường Trương Dương, hai độ mây mưa sau, đã mệt đến đổ mồ hôi nhễ nhại, Trương đại quan nhân càng đánh càng hăng, tinh thần còn tốt hơn trước đó rất nhiều. Cho dù hắn có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, bỏ đi suy nghĩ làm một đêm bảy lần. Nhưng như vậy Lệ Phù cũng đủ bị hắn dày vò còn có nửa sinh mạng, nhưng kỳ quái chính là vết ban màu đỏ trên người tất cả đều mất đi, Lệ Phù mặc quần áo, thấy vết loang lổ màu đỏ trên giường hàn ngọc, mặt cười mắc cở đỏ bừng, đôi mắt đẹp không dám nhìn tới Trương Dương.

Trương Dương ôm vai của cô ấy nói: Xem ra cái RFLV này vẫn là không lợi hại bằng anh.

Lệ Phù e thẹn vô hạn, nhỏ giọng nói: Cái này anh thỏa mãn rồi! Lúc nói đầu vẫn cúi, vẫn là không dám nhìn thẳng Trương Dương.

Trương Dương nói: Em vừa nói như thế, làm như tôi dụng tâm kín đáo vậy, Lệ Phù, anh đối với em một chút tà niệm cũng không có, ngày hôm nay tất cả đều là vì trị bệnh cứu người. . . Nói còn chưa dứt lời, Lệ Phù đã ôm cái cổ của hắn, đôi môi che lại bờ môi của hắn, hôn môi một lúc lâu mới buông Trương Dương ra: Tôi muốn anh có tà niệm, em muốn anh không có ý tốt với em.

Con gái khi biết thành đàn bà sẽ gặp phải rất nhiều chuyển biến trọng đại, Lệ Phù đêm nay không thể nghi ngờ là đã hoàn thành thay đổi quan trọng nhất nhân sinh.

Trương Dương nói: Nói thật, anh đối với em vẫn chưa từng có ý tốt, từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ đem em . . .”

Lệ Phù đôi mắt đẹp trợn tròn nói: Anh thật âm hiểm. . .”

Trương đại quan nhân xoa nắn hai tay nói: Hôm nay anh cuối cùng cũng được như mong muốn, Lệ Phù, từ hôm nay, em không cần phải làm trong quốc an, lần này sau khi chúng ta thoát khốn, em cứ kiên định làm người phụ nữ phía sau của anh, sau này giúp chồng dạy con, mấy chuyện đánh đánh giết giết đừng nghĩ nữa.

Lệ Phù hôn lên trán của Trương Dương, dịu dàng nói: Em đều nghe lời anh! Phụ nữ mạnh mẽ đều có một mặt ôn nhu, cũng chỉ có người tài giỏi như Trương Dương mới có thể khiến cho Lệ Phù cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của hắn.

Trương Dương hỏi Lệ Phù vì sao bị người Bắc Triều Tiên bắt giữ.

Lệ Phù thở dài nói: Bọn họ phái em đến đây điều tra bí mật căn cứ núi Kim Cương, không ngờ rằng quân đội Bắc Triều Tiên nắm giữ kế hoạch hành động của em, em chạy đến đây thì rơi vào vòng vây của bọn họ.

Trương Dương nói: Chương Bích Quân nói cho anh biết, em đang truy tìm Triêu Huy, là hắn lập bẫy lừa em tới đây. Trương Dương mờ ảo cảm thấy chuyện này có chút không đúng, chổ khả nghi thật sự nhiều lắm.



Lệ Phù nói: Lần này em tới Bắc Triều Tiên chính là vì điều tra chuyện của vũ khí sinh hóa, không có quan hệ với Hình Triêu Huy.

Trương Dương hơi ngẩn ra, Lệ Phù sẽ không nói dối, cô ấy tuyệt không sẽ nói dối mình, như vậy chuyện này rốt cục là có chổ không đúng, ngẫm lại chuyện này từ đầu đến cuối, không khó suy đoán ra trên người của Chương Bích Quân còn có điểm đáng ngờ lớn nhất, là bà ấy phái Lệ Phù điều tra chuyện này, sau đó lại nói với mình là Hình Triêu Huy đẩy Lệ Phù vào khốn cảnh, dùng băng ghi hình Lệ Phù thụ hình đem mình hấp dẫn tới Bắc Triều Tiên, lẽ nào Chương Bích Quân mới là người lập mưu chân chính.

Lệ Phù nói: Bắc Triều Tiên cho rằng em là gián điệp nước Mỹ, bọn họ tiến hành thực nghiệm bệnh độc trên người em, em vốn tưởng rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng anh lại tới cứu em.

Trương Dương nói: Chương Bích Quân cho anh xem băng ghi hình em bị tra tấn bức cung.

Bà ấy làm sao có? Lệ Phù vô cùng kinh ngạc nói, cô ấy cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: Trương Dương, thật ra trước khi em chấp hành nhiệm vụ lần này, có phát hiện một chuyện.

Chuyện gì?

Em tìm được một ít chứng cứ, có thể chứng minh Hình Triêu Huy và chuyện thành viên bán đứng tổ chức không quan hệ, em đem chứng cứ giao cho Chương Bích Quân, hy vọng bà ấy có thể trợ giúp Hình Triêu Huy thoát hiềm nghi.

Trương Dương nói: Sau đó em bị phái tới Bắc Triều Tiên?

Lệ Phù gật đầu.

Trương Dương nói: Chuyện này đã trở nên rõ ràng, với lý giải của anh với lão Hình, hắn không có khả năng phản bội quốc gia, nếu như em cung cấp bằng chứng có thể trợ giúp hắn rửa sạch hiềm nghi, vì sao đến bây giờ Chương Bích Quân còn một mực chắc chắn hắn là một người phản quốc? Bởi vì Chương Bích Quân đem chứng cứ này đè ép xuống, bà ấy căn bản là không có đưa cho cấp trên, Chương Bích Quân đem em phái đến Bắc Triều Tiên, mục đích chân chính là muốn bỏ em, nói không chừng bà ấy và quân đội Bắc Triều Tiên đã sớm có cấu kết, sau đó đem tin tức của em tiết lộ cho anh, đem anh dẫn vào Bắc Triều Tiên, nỗ lực đem tất cả chúng ta bắt hết một lưới, nếu như kẻ phản bội trong nội bộ của quốc an cũng là bà ấy, diệt trừ Hình Triêu Huy, hại chết chúng ta, bà ấy có thể vô tư.

Lệ Phù nói: Người này quả thật rất đáng nghi, bất quá trên tay chúng ta cũng không có bằng chứng có thể trị tội bà ấy.

Trương Dương nói: Đã hại chúng ta thành như vậy, đối phó người như thế còn cần chứng cứ sao?

Lệ Phù nói: Nếu như động cơ Chương Bích Quân hại em là vì không muốn Hình Triêu Huy lật lại bản án, thế nhưng mục đích của bà ấy hại anh lại là cái gì? Anh và bà ấy rốt cục có thù hận gì?


Trương Dương trong lúc nhất thời bị Lệ Phù hỏi, hắn thật nghĩ không ra mình và Chương Bích Quân rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì.


Lệ Phù nói: Nếu như Chương Bích Quân thật sự bày ra tất cả cái này, phía sau của bà ấy khẳng định còn có âm mưu lớn hơn nữa.


Trương Dương nói: Mặc kệ bà ấy có bao nhiêu âm mưu lớn, anh đều phải đem bà ấy và tổ chức phía sau bà ấy nhổ tận gốc, đám người này đã chọc giận anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK