Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng không muốn làm, hiện tại ngẫm lại tôi lúc ở nông thôn là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch tự tại hơn, làm quan càng lớn thì cố kỵ càng nhiều, áp lực càng lớn, nhân sinh cũng không còn được bao nhiêu lạc thú.
Triệu Quốc Cường nói: Đừng quên, anh là công bộc của nhân dân,l người hầu thì đương nhiên phải nhìn sắc mặt của chủ nhân, nếu muốn thoải mái, nếu muốn có lạc thú thì đừng lựa chọn con đường làm quan này.
Trương Dương nói: cái chữ làm quan này mỗi người có một lý giải riêng, à , đúng rồi chuyện của Hạng Thành điều tra ra manh mối gì chưa?
Triệu Quốc Cường lắc đầu, hắn không muốn tham thảm chuyện này, lại chuyển đề tài về cuộc họp sắp tới: Trương Dương, anh đối với thay đổi của thị lý lần này có cái nhìn như thế nào?
Trương đại quan nhân bộ dạng thờ ơ: Thế nào là sao? Thay đổi của Thượng tầng có liên quan gì tới đám thuộc hạ chúng ta? Ai làm lãnh đạo thì chúng ta cũng đều chỉ làm chân chạy thôi.
Triệu Quốc Cường nói: Cũng chưa chắc. Vừa hay đúng lúc đang đợi đèn đỏ, hắn nhìn thoáng qua Trương Dương: Anh chắc đã sớm nhận được tin tức rồi, bí thư Tống không thể không tiết lộ cho anh.
Trương Dương: Nói Tôi không phải nghe ông ta nói, hai ngày trước khi tới Đông Giang. Bộ trưởng Tiêu của bộ tổ chức tỉnh goi tôi lên để hỏi về Cung Hoàn Sơn.
Triệu Quốc Cường cười nói: Anh nhất định không nói lời hay cho hắn.
Trương đại quan nhân nói: Sặc, loại người như tôi hay nói xấu sau lưng người khác lắm à.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi bỗng nhiên nhớ tới một cách nói, ai cũng bảo quan trường Bình Hải chúng ta có một ngôi sao xấu, chỉ cần hắn đi tới đâu thì nhất định sẽ có lãnh đạo gặp chuyện không may.
Trương đại quan nhân nói: Ngôi sao xấu đó chính là nói tôi đúng không? Thế này thì oan cho tôi quá.
Triệu Quốc Cường cười nói: Sao lại oan cho anh? Anh ở Giang Thành, Quốc Chính, Hứa Thường Đức, trước sau gặp chuyện không may, anh tới Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên gặp chuyện không may,anh tới Bắc Cảng, lần này chơi còn lớn hơn, bí thư thị ủy, thị trưởng, bí thư thị ủy hai nhiệm, bí thư Ủy ban kỷ luật tất cả đều bị anh tận diệt, anh nói anh không phải sau xấu thì là gì?
Trương Dương nói: Thế thì liên quan chó gì tới tôi? Bọn họ gặp chuyện không may, thì mặc kệ tôi có tới hay không cũng vậy thôi, nếu muốn yên ổn ngồi trên vị trí của mình, vậy nên thành thành thật thật đừng vươn tay ra, chỉ cần vươn tay ra nhất định sẽ bị bắt. Đạo lý Đơn giản như vậy ai chẳng biết? Tôi chỉ là vừa hay xuất hiện trong phạm vi của cán bộ lãnh đạo có vấn đề thôi, nói ra cũng thấy, kẻ xấu trong đảng ta thật đúng là không ít.
Triệu Quốc Cường thở dài, hắn cũng có chút bất đắc dĩ đối với hiện trạng, nói khẽ: Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Trương Dương nói. Tôi hiện tại hiểu được tầm quan trọng của công tác nắm tư tưởng rồi, đối với một số cán bộ, phải để đầu óc của họ tỉnh táo, minh bạch chức trách của mình.
Triệu Quốc Cường nói: Đồng chí Thường Lăng Không là ngôi sao chính trị của Bình Hải chúng ta, tỉnh lý phái hắn tới đây, hiển nhiên đã hạ quyết tâm muốn triệt để chỉnh đốn loạn tượng của Bắc Cảng.
Trương Dương nói. Tôi và hắn quen nhau lâu rồi, nhưng không tìm hiểu sâu, đối với chính tích của hắn tôi cũng được nghe nói từ lâu, ở bình hải trong những cán bộ cùng tuổi với hắn không có ai nổi bật được như hắn.
Triệu Quốc Cường nói: Hắn trước đây đảm nhiệm thị trưởng thành phố Nam Tích, khi chúng ta tới Nam Tích nhậm chức thì hắn đã được điều nhiệm tới Lam Sơn, cho nên tôi cũng chưa cộng tác với hắn. Có điều khi tôi công tác ở Nam Tích thường xuyên được nghe nói tới công trạng của hắn, người này rất có năng lực, cũng rất quyết đoán, bất kể là danh tiếng trong người dân hay là trong lãnh đạo đều rất không tồi.
Trương Dương nói: Bắc Cảng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tựa như một tòa lâu đài có nhiều chỗ bị phá hủy, đổ sập, hắn lần này tới đây chỉ cần phụ trách trùng kiến. Trương Dương nhớ tới Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ vốn là được phái tới đây phụ trách đánh sập rồi trùng kiến, nhưng sứ mệnh của sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành, thì đã bị người ta mưu hại, cái chết của Cung Kì Vĩ không phải không có giá trị, chính cái chết của hắn đã đẩy Hạng Thành vào đường cùng, độc thủ phía sau màn để giữ mình, cũng đẩy Hạng Thành ra, muốn chặt đứt tất cả manh mối.
Triệu Quốc Cường cũng không ủng hộ cách nói của Trương Dương: Tôi thấy cục diện của Bắc Cảng không hề đơn giản hơn trước đây, đồng chí Thường Lăng Không chẳng những phải phụ trách trọng tố hình tượng của Bắc Cảng, còn phụ trách Bắc Cảng những vấn đề trước đây của Bắc Cảng. có một số vấn đề tuy rằng hiện tại đã tạm thời bị che giấu, nhưng không có nghĩa là vấn đề đã tiêu trừ, những tấm màn đen này sớm muộn gì cũng sẽ được vén lên.
Trương Dương nói: Tra án hình như là chức trách của anh, Triệu cục, anh có tiến triển gì không, chắc sẽ không giữ bí mật với tôi chứ.
Triệu Quốc Cường nói: Kẻ thích giữ bí mật là ai kia kìa, Trương Dương, tôi hỏi anh một việc, nghe nói anh và thị trưởng Liêu Bác Sinh mới tới rất quen thuộc.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: Này,chúng ta có thể nói chuyện khác không? Triệu Quốc Cường này cũng xấu thật, sao lại cứ nhắc tới cái không nên nhắc.
Khóe môi Triệu Quốc Cường lộ ra nụ cười: Vừa rồi còn nói muốn thẳng thắn thành khẩn, bên ngoài đồn hai người có mâu thuẫn, chuyện này là thật hay là giả?
Trương Dương nói: Thật giả gì, tôi căn bản không biết thị trưởng Liêu, trước giờ cũng chưa gặp mặt.
Trương đại quan nhân như vậy khẳng định như vậy, nhưng khi tới phòng họp thứ nhất của thị ủy, hai người đã vào phòng họp sớm mười phút, vốn cho rằng bọn họ sẽ tới đầu tiên, không ngờ lãnh đạo lãnh đạo mới tới không ngờ đã đứng ở cửa phòng họp, Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh giống như hai môn thần, một tả một hữu đứng đó, mỗi một vị thường ủy tới, bọn họ đều sẽ tươi cười chào hỏi, bắt tay hàn huyên với đối phương, sau đó thì mời đối phương vào trong phòng họp.
Trương đại quan nhân và Triệu Quốc Cường cũng đều được cho là kiến thức rộng rãi, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp trận thế như vậy.
Trương đại quan nhân vốn muốn tới bắt tay Thường Lăng Không, nhưng Triệu Quốc Cường giành trước một bước, hắn bắt tay với Thường Lăng Không, Trương đại quan nhân chỉ có thể còn lại một lựa chọn là Liêu Bác Sinh, thằng cha này trong lòng tính toán, liệu có gặp phải sự ghẻ lạnh của thị trưởng tân nhiệm hay không đây, lại nhìn nụ cười của Liêu Bác Sinh vẫn không thay đổi, chủ động vươn tay về phía Trương Dương: Trương Dương, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Liêu Bác Sinh Liêu Bác Sinh vẫn nở nụ cười hòa ái, trong mắt người khác thì đây là một loại rộng lượng, rất nhiều người đều từng nghe nói tới chuyện Trương Dương từng tát hắn, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi tỏ vẻ hoài nghi lời đồn này, nếu Liêu Bác Sinh thực sự từng bị Trương Dương tới, thái độ của hắn sẽ không thể hòa ái như vậy, ít nhất cũng sẽ không chủ động như vậy, một người phải độ lượng tới mức nào mới có thể làm được như thế này.
Người ta chủ động bắt tay mình, Trương đại quan nhân nếu không phối hợp thì thì quá hẹp hòi rồi, tuy rằng trước đây khi hắn đánh Liêu Bác Sinh có chiếm lý, nhưng hiện tại nghỉ lại thì thấy lúc ấy vẫn quá xung động, Liêu Bác Sinh lớn tuổi như vậy, mình dưới cơn xung động tát hắn một cái, phải là vô cùng nhục nhã ư? Trương Dương vội vàng vươn tay ra, Liêu Bác Sinh một tay nắm tay hắn, tay kia thì rất thân thiết vỗ mu bàn tay của Trương Dương: Trương Dương à, tôi và bí thư Thường đến Bắc Cảng công tác, về sau anh phải giúp đỡ nhiều nhé.
Trương đại quan nhân liên tục gật đầu: Nhất định, nhất định!
Thường Lăng Không lúc này cũng hướng ánh mắt sang Trương Dương: Trương Dương, tôi đang muốn tìm anh đây.
Trương Dương nhân cơ hội buông tay Liêu Bác Sinh ra, cười ha ha đi về phía Thường Lăng Không nói: Bí thư Thường có gì phân phó?
Thường Lăng Không bắt tay với hắn, rất thân thiết vỗ vai hắn: Không có đại sự gì cả, chúng ta đều là lão bằng hữu, mới tới Bắc Cảng, chủ như anh có phải nên mời khách không?
Trương Dương cười nói: Đó là vinh hạnh của tôi!
Lúc này các thường ủy khác lục tục tới, Trương Dương vào phòng họp ngồi trước, ngồi xuống vị trí ghi tên mình, bên cạnh vừa hay là Nghiêm Chính và Triệu Quốc Cường, Trương đại quan nhân hạ giọng nói với Triệu Quốc Cường: Không thấy bộ trưởng Tiêu nhỉ?
Triệu Quốc Cường nói khẽ: Thị trưởng Cung cũng không tới.
Quả thực, Tiêu Nãi Vượng nếu cùng Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh tới Bắc Cảng, dựa theo thường quy thì nên ra mặt thăm hỏi các thường ủy Bắc Cảng, còn cả Cung Hoàn Sơn nữa, ít nhất thì hiện tại cũng chưa ai xác định Cung Hoàn Sơn đã phạm phải sai lầm gì, theo lý thì vẫn nên tham dự nghi thức giao nhận này.
Các thường ủy tất cả đã đến đông đủ, Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh hai người vào phòng họp cuối cùng, hai người bọn họ được ủy nhiệm làm vị trí số một số hai của Bắc Cảng, đương nhiên tiến vào ban Bắc Cảng, Thường Lăng Không ngồi vào vị trí chủ tịch của mình, hắn mỉm cười nhìn mọi người chung quanh rồi nói: Vừa rồi cùng thị trưởng Liêu tới sớm hơn một chút, chính là muốn được gặp mặt mọi người trước, làm quen với nhau một chút, họp thì họp luôn, đỡ phải trải qua quá trình giới thiệu làm quen, mọi người hiện tại chắc cũng biết hai chúng tôi rồi chứ? Một câu chọc cho các thường ủy tham dự hội nghị tham dự hội nghị đều bật cười, không khí hội trường rõ ràng cũng thoải mái hơn rất nhiều.