Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khưu Kim Trụ bảo em họ là Khưu Kim Tùng làm việc này.

Trương Dương đi đến cổng trường, Khưu Kim Trụ sợ rằng hắn bị đánh, dẫn cảnh sát đi cùng Trương Dương, Trương Dương cừi giơ tay, ngụ ý họ không cần đi theo, đến trước cửa, nói với đám học sinh: “Xin chào mọi người, tôi là phó thị trưởng Trương Dương quản về giáo dục, mọi người có gì bất mãn, có ý kiến gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho mọi người.”

Học sinh vừa nghe thị trưởng, ngay lập tức lao nhao lên tiếng, Trương Dương cười nói: “Mọi người cùng nói, tôi nghe ai đây? Thế này đi, tôi vào trong trường, mọi người thương lượng một chút, phái đại biểu đến nói với tôi!”

Một âm thanh tức giận vang lên: “Trường học dựa vào đâu mà bắt thầy Lương của chúng tôi chứ?”

Trương Dương tiếp tục đi vào cổng trường: “Tôi đã bảo người đi đón thầy Lương về rồi, tình hình cụ thể, tôi sẽ điều tra cho rõ, mọi người đứng chặn ở cổng trường thế này, đốt đề thi nữa, có lẽ ảnh hưởng không tốt đúng không. Trước mắt hành vi mọi người vẫn chưa trái pháp luật, nhưng nhỡ đâu động vào luật rồi, pháp luật nhất định sẽ trừng phạt mọi người đó, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, các bạn đừng dùng những cách không thông minh này, bên đài truyền hình và bên báo chí sắp sửa đến đây ngay đấy, nếu như hành vi hiện nay của các bạn bị chụp ảnh lại, phát trên ti vi ,thì bố mẹ các bạn sẽ nghĩ như thế nào?”

Không ít học sinh lộ ra vẻ sợ sệt, thời học sinh sợ nhất là nhắc đến phụ huynh, đừng thấy họ rầm rầm khí thế như vậy, nhưng vừa nhắc đến hai chữ phụ huynh là đã bắt đầu yên lắng, hơn nữa, vị này là phó thị trưởng, trong mắt họ, phó thị trưởng đã là sự tồn tại cấp độ thần thánh, mỗi người đều có uy quyền của quan cả, nhưng uy quyền của quan cũng phân lớn nhỏ, uy quyền của Lưu Cường không thể trấn áp nổi chuyện này, nhưng Trương Dương có thể, đây chính là khí chất.

Trương Dương đi vào trong sân trường, Khưu Kim Trụ nhìn vị phó thị trưởng này, trong lòng thầm bái phục, chỉ với dũng khí và khí chất như anh ta đã rất ít người có rồi, mình chết trong tay anh ta quả thật chẳng oan ức gì, trong lòng Khưu Kim Trụ đột nhiên cảm thấy thoải mái nhiều, đây chính là biện pháp thắng lợi tinh thần.

Không phải tất cả học sinh đều nghe lời, cũng không phải tất cả mọi người đều biết Trương Dương là phó thị trưởng, khi Trương Dương bước lại chỗ chiếc xe của cục trưởng Lưu, một học sinh cầm một chậu nước hất ra phía Trương Dương. Trương đại quan là thân thủ hạng gì, làm sao có thể để cho hắn dính đòn được, hắn nhún chân, rồi cơ thể bước lên đằng trước một bước dài, chậu nước đó đổ vào không trung.

Bên này Khưu Kim Trụ cùng với hai người cảnh sát nữa đã rầm rập xông đến, bắt lấy tên học sinh đó, tên học sinh đó sợ đến độ òa khóc huh u.

Trương Dương lắc đầu: “Thôi đi!”

Khưu Kim Trụ lúc này mới bỏ tên học sinh ra, sau vụ đó, tất cả các học sinh đều cảm thấy sợ, rất nhiều người đã bắt đầu chuồn về rồi, khi Trương Dương bước đến chiếc xe của Lưu Cường, đám học sinh tách thành một con đường.

Cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường và lái xe đều trốn cả trong xe, sợ đến độ mặt trắng bệch, bị vây lâu như vậy, nhưng không có học sinh nào đập xe, nhưng bọn họ dùng sơn vẽ linh tinh lên xe, bên trên còn viết “con rùa rụt cổ” “tham quan vô lại”, thậm chí còn có người viết luôn “loại khốn nạn chết dẫm” nữa.

Trương Dương nhìn thấy cảnh trước mắt vừa tức vừa buồn cười, đường đường là một cục trưởng cục giáo dục mà lại bị dọa đến độ này, thật là mất cả mặt cán bộ.

Lưu Cường thấy Trương Dương mang cảnh sát đến, gan cũng bắt đầu to ra, mở khóa cửa xe chui ra, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, vẫn khá sợ hãi, âm thanh cũng hơi run: “Thị…Thị trưởng Trương, anh đến rồi!”

Trương Dương cười không nói gì, trong lòng thầm nói ông đây không đến ông đã thành con rùa rụt cổ thế này rồi, dựa vào ông thì việc này có nước náo loạn đến tận trời mất? Hắn hỏi: “Phòng hiệu trưởng ở đâu?”

Lưu Cường lấy ra một chiếc khăn giấy lau mồ hôi: “Để tôi đưa anh đi!”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Hiệu Trưởng Mạnh Tông Quý cũng chẳng khá khẩm hơn Lưu Cường là mấy, ông ta bị học sinh vây lấy xung quanh phòng hiệu trưởng, đang tức đến độ hét lên: “Làm phản rồi! Làm phản rồi! Tưởng rằng đây là cách mạng văn hóa sao? Tất cả những học sinh tham gia vụ việc ngày hôm nay, tôi sẽ truy cứu đến cùng trách nhiệm của từng người, quyết không bỏ qua ai cả!”

Khi nói, học sinh đã tản đi, Trương Dương dưới sự hộ tống của cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, đại đội cảnh sát hình sự Khưu Kim Trụ bước vào phòng hiệu trưởng.

Mạnh Tông Quý nghe nói thị trưởng đến, vội vàng mở cửa ra đón, y cười nhìn Trương Dương: “Thị trưởng Trương, sao anh lại đến đây thế này?”

Trương Dương chẳng có ấn tượng tốt gì với y, cười lạnh lùng nói: “Tôi không đến, thì ông có thể khống chế được cục diện chuyện này hay không?”

Một câu nói làm cho Mạnh Tông Quý mặt đỏ gay, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với vị phó thị trưởng này, không ngờ vị phó thị trưởng trẻ tuổi như thế này lại chẳng nể nang ai vậy, ở Phong Trạch, Mạnh Tông Quý là nhân vật nổi tiếng, tiếng thơm của ông ta đều là do trình độ giáo dục bậc nhất và tỉ tệ đỗ cao của trường nhất trung Phong Trạch tạo nên, rất nhiều lần y được chọn làm người công tác giáo dục tiên tiến cấp tỉnh thành phố, là lá cở đầu trong giáo dục của Phong Trạch, dù là cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường cũng phải nể ông ta vài phần. Nhưng Trương Dương chẳng để ý đến y.

Lưu Cường thầm nháy mắt với Vũ Tông Quý, ngụ ý ông ta phải biết giữ phép tắc, rồi lại cười mời Trương Dương ngồi vào.

Trương Dương nói: “Mâu thuẫn của tầng quản lí trường học và giáo viên tại sao lại liên quan đến học sinh? Ông làm hiệu trưởng kiểu gì thế?”

Mạnh Tông Quý rất cứng đầu: “Tôi đã nhắc nhở rồi, những nhân viên giáo viên có gì bất mãn có thể trực tiếp nói với tôi, tôi đã giải quyết không được đi tìm cục giáo dục, nhưng họ không tin, lợi dụng sự bồng bột và lương thiện của học sinh, gây nên lần hỗn loạn này, tôi đã điều tra ra người đứng đằng sau thao túng, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta.”

Trương Dương cười lạnh lùng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, ông nói rõ trách nhiệm của mình trước rồi tính sau.

Lúc này khưu Kim Trụ dẫn người giáo viên bị đồn công an bắt về, đó là một thầy giáo dạy thay toán của lớp 12, tên là Phùng Thiên Du, hơn bốn mươi tuổi, vừa đen vừa gầy, nếu như không phải là đeo một cặp kính gọng đen, thì chẳng khác gì với những nông dân khác, điều nực cười là trên kính của y còn có dán lớp băng keo, đó là vì hôm qua giằng co với Vũ Tông Quý, người đến cùng với Phùng Thiên Du còn có sở trưởng đồn công an Trần Đại Lực, vốn gã là người giữ trật tự ở hiện trường. Nghe nói thị trưởng đến, cũng sợ không kém.

Trương Dương nhìn đồng hồ: “tôi không có nhiều thời gian, thời gian của mấy bạn học sinh đó còn quý giá hơn, các anh là những người phụ trách công tác giáo dục, mà lại làm lỡ việc thi cử của học trò, sự việc hôm nay sẽ để lại ấn tượng như thế nào trong lòng họ? Có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả nhận thức về xã hội mai sau của họ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân sinh quan, tạo thành ảnh hưởng đeo đẳng suốt cuộc đời họ, giờ đây ai có thể giải thích với tôi rằng đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân gì dẫn đến việc ngày hôm nay?”

Phùng Thiên Du mặt đầy hối lỗi, y cắn cắn môi nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại đến mức như thế này!”

Mạnh Tông Quý tức giận: “Một câu không ngờ của anh là xong ư? Việc thi giữa kì ngày hôm nay bị anh làm hỏng hoàn toàn rồi, học sinh bãi khóa không thi, đốt cả đề thi, tất cả điều này đều là vì anh!”

Trương Dương khó chịu với dáng điệu hống hách của tên này, ngắt lời y: “Hiệu trưởng Mạnh, ông xúc động như vậy để làm gì? Sự việc đã rồi, tôi đến đây là để làm rõ tình hình, thầy giáo Phùng, anh nói xem, rốt cuộc là vì gì?”

Phùng Thiên Du nói: “Thị trưởng Trương, mấy người giáo viên chúng tôi ba tháng nay đều không có tiền lương, chúng tôi cũng chỉ là một người bình thường, chúng tôi cũng phải nuôi gia đình mình, chúng tôi không thể vừa nhịn đói để lên lớp giáo dục người khác, vừa nghĩ về việc nhà chẳng còn tấm thóc nấu cơm….”

Mạnh Tông Quý nói: “Tiền lương tạm thời không phát xuống đâu có phải chỉ một mình trường chúng ta như vậy, tôi chẳng phải đang cố gắng giải quyết vấn đề này hay sao? Biết rằng gia đình anh khó khăn, tháng trước tôi còn cho anh tiền hỗ trợ, nhưng anh làm như thế nào, anh xé áo tôi trước mặt mọi người, còn dọa tôi….”

Trương Dương chau mày: “Hiệu trưởng Mạnh, ông có thể cho người khác cơ hội nói chuyện không, tí nữa đến lúc ông nói, chắc chắn sẽ để ông nói!”

Mạnh Tông Quý bị Trương Dương nói đến độ đỏ mặt, không dám lên tiếng nữa.

Phùng Thiên Du nói: “Tôi biết rằng ông đã phê chuẩn cho tôi tiền hỗ trợ, 100 tệ tiền hỗ trợ, ông bảo tôi phải cảm ơn ông thế nào? Ba tháng tiền công của tôi còn chưa biết đi đâu về đâu, một trăm tệ này có thể giải quyết được vấn đề của gia đình tôi sao? Vợ tôi ốm đã lâu, hai đứa con của tôi đều đang đi học, mẹ tôi hai mắt mù lòa, cả nhà chúng tôi nhồi nhét trong một căn hộ 26 mét vuông, tôi nói những điều này có lẽ mọi người sẽ không hiểu được, những cán bộ lãnh đạo như các anh đều có nhà mới để ở, mùa hè có điều hòa, mùa đông có máy sưởi, các anh có bị cắt ba tháng tiền lương, cũng vẫn có tiền ăn cơm, còn tôi thì không thể vậy. Tôi chỉ hi vọng vào một chút tiền lương đó, vợ tôi mặc dù mang bệnh nhưng ngày nào cũng đến cổng chợ sửa quần áo kiếm thêm chút tiền, hai đứa con gái nhà tôi đến tấm áo lành lặn cũng không có mà mặc, hiệu trưởng Mạnh, ông không hiểu đâu, con của ông có một công việc tốt, con của tôi vẫn còn đi học, tôi vừa mới biết được rằng, chúng mỗi ngày tan học về đều nhặt rác trên đường để đem bán, gánh vác chút đỉnh gánh nặng của cha mẹ, không phải chúng học không tốt, con gái lớn của tôi đứng đầu lớp cấp ba, con gái nhỏ của tôi học đến lớp 8 cũng vào trong top 3 của lớp, chúng nó lớn đến thế rồi, có ai là không thích làm đẹp, có ai mà không thích thể diện, nhưng vì chúng sinh tại nhà tôi, người làm cha như tôi không có bản lĩnh gì, đành phải để chúng chịu khổ lây cùng với cha của chúng, nhìn chúng nó…..Tôi như cắt từng khúc ruột…Tôi là một thằng đàn ông, là một người cha, tôi biết rằng tôi là một nhà giáo nhân dân, nhưng giờ đây, tôi còn chẳng sống ra thần người, tôi….” Phùng Thiên Du nói đến đây không nói tiếp được nữa, gã tháo chiếc kính xuống, vành mắt đã đỏ, quay mặt đi không ngừng lau nước mắt.

Trương Dương thấy lòng cay cay, Phùng Thiên Du thật là đáng thương.

Một lời nói của Phùng Thiên Du làm cảm động biết bao người, nhưng điều đó làm cho hiệu trưởng Mạnh Tông Quý tức điên lên, trước mặt thị turowngr mà nói những lời như vậy chẳng phải là làm xấu mặt y hay sao? Mạnh Tông Quý nói: “Anh không được phát lương ba tháng, tôi cũng chẳng có lương ba tháng nay rồi, tất cả mọi người trong trường chẳng phải cũng vậy hay sao? Làm như là chỉ một mình nhà anh là như vậy không bằng, anh đừng quên rằng, anh là một nhà giáo nhân dân, anh cứ động một chút là lại xúc động, sao có thể xứng với những đứa học sinh này? Anh đã để lại cho chúng những ấn tượng gì? Ấn tượng về đồng tiền sao?”

Cục trưởng giáo dục Lưu Cường nói: “Điều gấp rút giờ là phải làm cho học sinh mau chóng thi lại học lại, đừng làm lan rộng ảnh hưởng của chuyện này.”

Mạnh Tông Quý ngay lập tức quyết tâm: “Các vị lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ bắt tay vào học lại thi lại ngay!”

Trương Dương nói: “Thôi đi, hôm nay đã thế này rồi, ông còn bắt đám học sinh đó đi thi, nhất định chẳng ra gì đâu, để họ bình tĩnh lại đã!” Trương Dương nhìn Mạnh Tông Quý: “Hôm qua tại sao ông và thầy giáo Phùng đánh nhau?”

Mặt Mạnh Tông Quý hơi đỏ: “Không đánh nhau, chỉ là hơi xích mích thôi!”

Trương Dương cười nói: “Đúng là người làm thầy, xích mích, ừm, dùng từ xác đáng lắm, rốt cuộc phải trách ai vậy?”

Mạnh Tông Quý nói: “Chúng tôi đều có trách nhiệm!”

Câu này làm Trương Dương nắm được điểm yếu: “Hai người đều có trách nhiệm, vậy sao lại bắt thầy Phùng vào đồn công an? Mà ông lại không sao là thế nào?”

Mạnh Tông Quý mặt tím tái, câu bâng quơ của ông ta không ngờ lại bị Trương Dương bắt được lỗi.



Đồn trưởng đồn cảnh sát Trần Đại Lực nói: “Là thế này….”

Trương Dương mặt sầm lại: “Tôi hỏi anh sao?”

Trần Đại Lực chết cứng ở đó, nói cũng không được mà không nói cũng chẳng xong, thật là khó xử.

Khưu Kim Trụ nhìn họ, trong lòng ngày càng thoải mái, đây là điểm xấu xa của con người, bản thân mình đã không may, chỉ mong người khác gặp phải điều không may giống mình.

Mạnh Tông Quý nói: “Tôi…Tôi…Lúc đó là thế này, khi tôi đang họp, thầy giáo Phùng đứng dậy nhắc về việc tiền lương, rồi còn cầm đầu làm loạn lên, tôi và anh ta có tí xích mính về ngôn ngữ, rồi anh ta xông đến bàn chủ tịch đánh tôi, vì vậy tôi báo cảnh sát!” Nói xong y nhìn sang Phùng Thiên Du: “Thầy giáo Phùng, có phải là như thế không?”

Phùng Thiên Du đáp: “Đúng, đúng là tôi đánh ông trước, nhưng tôi chỉ đề ra việc đòi tiền lương, ông cũng không thể bảo tôi cút ra ngoài, ông là lãnh đạo, điều đó không sai, nhưng cũng không thể nào làm tổn hại lòng tự trọng của người khác.”

Trương Dương nói: “Tôi hiểu rồi, hai người có xích mích với nhau, sau đó đồn công an bắt nhốt thầy Phùng lại, việc này đồn ra ngoài, dẫn đến sự phẫn nộ của học sinh, vì thế mới dẫn đến việc bãi khóa ngày hôm nay có đúng không?”

Mạnh Tông Quý nói: “Nhất định có người đứng đằng sau thao túng!”

Phùng Thiên Vu lớn tiếng nói: “tôi chẳng làm gì cả, tôi cũng chẳng hi vọng ảnh hưởng đến việc kiểm tra của học sinh!”

Trương Dương nói với Trần Đại Lực: “Anh dựa vào đâu mà bắt người?”

Trần Đại Lực lắp bắp: “Tôi muốn điều tra tình hình thôi!”

“Điều tra tình hình? Anh bắt thầy giáo Phùng một đêm, tình hình đã điều tra rõ ràng chưa?”

Trần Đại Lực bị hỏi làm cho mồ hôi chảy đầy trán: “Cái này….”

Trương Dương nói: “Thật không biết cái đồn công an này quản cái gì mới được, trách nhiệm của anh là làm giảm mâu thuẫn chứ không phải là làm kích động mâu thuẫn, việc hôm nay của Nhất Trung Phong Trạch, anh có trách nhiệm rất lớn trong đó, đội trưởng Khưu, sự việc nội bộ công an của các anh tôi không nhúng tay vào nữa, anh về phản ánh tình hình lại với cục trưởng Triệu!”

Trần Đại Lực sợ đến độ mặt xanh như đít nhái, vị phó thị trưởng mới đến này rõ ràng là đang khai đao với hắn!

Khưu Kim Trụ gật đầu, mặt nghiêm nghị: “Thị trưởng Trương yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra tử tế chuyện này, nếu như điều tra ra có vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ xử lí nghiêm khắc, quyết không tha!”

Sự phối hợp của Khưu Kim Trụ làm cho Trương Dương rất thoải mái, người cứ phải đánh mới ngoan được, nếu không cho gã ta biết mấy bài học, thì gã sẽ không nghe lời như vậy.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Trương Dương quay sang hỏi Mạnh Tông Quý: “Hiệu trưởng Mạnh, tôi không quan tâm giữa ông và thầy Phùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không phát lương? Tại sao lại phải nợ lương của nhân công chứ?”

Mạnh Tông Quý khổ sở đáp: “Thị trưởng Trương, trường không còn tiền nữa, thành phố lại không cho, tôi có cách gì chứ?” Y vẫn còn nể mặt Lưu Cường, không đổ trách nhiệm lên đầu cục giáo dục.

Trương Dương chau mày: “Cục trưởng Lưu, thế này là thế nào?”

Lưu Cường nói: “Tài chính của thành phố khó khăn, gần đây những nguồn tài chính chủ yếu đều đã dùng vào sản xuất nông nghiệp, vì thế nguồn kinh tế cho giáo dục hơi thiếu thốn…”

Trương Dương nói: “Năm ngoái sự việc xảy ra ở cục giáo dục Giang Thành mọi người vẫn chưa nghe nói đúng không?”

Mấy người đều trầm lặng, cục trưởng cục giáo dục Giang Thành Trịnh Tiên Tần tập hợp tiền phi pháp, dùng tiền công, tạo thành ảnh hưởng rất xấu trong cả giới giáo dục Giang Thành, kết cục cuối cùng của Trịnh Tiên Tần tất cả mọi người đều biết, Trương Dương nhắc đến việc này là để cảnh cáo họ.

Lưu Cường ngay lập tức nói: “Thị trưởng Trương, tôi sẽ hợp tác với trường học giải quyết chuyện này ngay, cố gắng trả số tiền nợ cho giáo viên một cách sớm nhất.”

Trương Dương gật đầu, lúc này chủ nhiệm quản sinh Trần Tường Lâm bước vào, gã hớn hở báo cáo với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, cảm xúc của thầy và trò đều đã bình tĩnh cả lại rồi, thông qua sự thuyết phục của chúng tôi, các học sinh đều nhận ra sự sai lầm của mình, tôi đã bảo bên văn cụ nhanh chóng in đề thi, buổi chiều sẽ tiến hành thi bình thường.”

Trương Dương nói: “Không ảnh hưởng đến thành tích của học sinh chứ?’

Chủ nhiệm quản sinh Trần Tường Lâm nói: “Có lẽ là không, sau khi chúng tôi suy nghĩ, thì đã đổi lại lịch thi một chút, buổi chiều nay thi môn phụ.”

Lưu Cường nhìn thời gian, đã 12 giờ 10 phút, gã nháy mắt với Mạnh Tông Quý, nhắc nhở y đã đến giờ ăn cơm.”

Mạnh Tông Quý đề ra lời mời: “Thị trưởng Trương, đến trưa rồi, cùng đến căng tin trường ăn cơm đi!”

Trương Dương nghĩ một lát, ở lại ăn cơm, xem tình hình ăn uống của trường, vấn đề của nhất trung Phong Trạch vẫn chưa được giải quyết triệt để, hắn không thể để như thế này, Trương Dương cười nói: “Được, đi ăn cơm thôi!”

Phó thị trưởng ở lại ăn cơm, Lưu Cường đương nhiên cũng ở lại đi cùng, Khưu Kim Trụ thì thu đội ngũ cáo từ Trương Dương.

Đồng hành cùng Trương Dương có cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, hiệu trưởng nhất trung Phong Trạch Mạnh Tông Quý đến căn tin trường ăn cơm, theo ý của đám người Lưu Cường, Mạnh Tông Quý, muốn mời Trương Dương đến phòng của công chức để ăn cơm, nhưng Trương Dương hôm nay làm một người rất dễ gần, hắn từ chối ý tốt của họ, mỉm cười nói: “Đã đến đây rồi, thì chúng ta đến căn tin học sinh để ăn cơm đi, xem xem thức ăn của căn tin học sinh thế nào!”

Thức ăn của căn tin học sinh toàn là những món hỗn tạp, Trương Dương xem một chút, có sáu loại thức ăn, cũng tàm tạm, có điều chất lượng của thức ăn thì không dám nói, hắn gọi một suất thịt nướng củ cải một suất đậu phụ nấu đỗ xanh, thịt nướng củ cải hơi cháy, bên trong toàn là thịt mỡ, đây còn là vì hắn là khách, những thức ăn của học sinh gọi chẳng được bằng một nửa của hắn, muốn móc được một miếng thịt mỡ trong đó rất khó khăn. Gạo còn chưa nấu chín hẳn, không phải là loại gạo gì ngon, ăn mấy miếng là đã ăn phải sạn.

Với tính tình của Trương đại quan, bắt hắn ăn những thức ăn như thế này còn khổ hơn cả uống thuốc. Cục trưởng giáo dục Lưu Cường, hiệu trưởng Mạnh Tông quý đều ăn cùng hắn, nhìn thấy thái độ của Trương Dương, đã biết rằng hôm nay nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.

Mượn cớ vào nhà vệ sinh, Lưu Cường nói với Mạnh Tông Quý: “Anh làm ăn thế nào vậy? Đã biết rằng thị trưởng Trương đến khảo sát, mà còn để thức ăn của nhà ăn như thế à?”

Mạnh Tông Quý nói: “Ai mà biết anh ta đến nhà ăn của học sinh cơ chứ? Bên nhà ăn của công chức đã chuẩn bị xong cả rồi!”

Lưu Cường chỉ mũi Mạnh Tông Quý nói: “Anh ấy à, việc hôm nay nhất định không xong nhanh thế đâu, anh tự xem làm thế nào thì làm!”

Mạnh Tông Quý nói: “Nợ tiền lương có phải là việc tôi muốn làm đâu, trên cục chẳng cho tiền, tôi có cách gì cơ chứ? Các anh bảo chúng tôi xây dãy nhà dạy học, thiết lập hình tượng trưởng mẫu trong giới giáo dục, đồng ý cho chúng tôi một khoản tiền, nhưng đến giờ mà vẫn chưa có!”

Lưu Cường nghe đến đây hơi đau đầu: “Này Lão Mạnh, có phải anh muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi không thế?”

Mạnh Tông Quý không nói gì nữa, Lưu Cường không phải là thứ y có thể đắc tội được, yên lặng một lúc rồi nói: “Vấn đề của trường học cũng không phải một ngày hai ngày rồi, việc nợ tiền lương giáo viên cũng chẳng phải chỉ trường tôi mới có, khi cần thành thích thì đẩy chúng tôi đến đằng trước, giờ đây có vấn đề, lại đẩy chúng tôi ra, dựa vào đâu cơ chứ?”

Lưu Cường nói: “Anh đừng có cằn nhằn nữa, việc tiền công tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho anh, anh cũng phải tìm nguyên nhân từ cách quản lí của mình đi.”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Hai người không dám đứng đó quá lâu, lại trở về căn tin, thấy hơn mười người học sinh đang vây lấy Trương Dương nói chuyện, không biết rằng họ nói gì, nhưng từ chỗ đó vang lên tiếng cười, hình như rất vui vẻ.

Mạnh Tông Quý sợ, y và Lưu Cường không dám lại gần, đứng ở đằng xa, đến khi Trương Dương nói xong với đám học sinh đó, mới dám nhìn về phía hắn.

Mạnh Tông Quý bước đến: “Thị trưởng Trương, anh đang nói chuyện với học sinh à?”



Trương Dương cười nói: “Nghe ý kiến của họ ấy mà, học sinh đang đúng vào tuổi lớn, sao thức ăn của trường các ông lại chán thế này?”

Mạnh Tông Quý thở dài nói: “Chúng tôi cũng chẳng biết làm thế nào, cấp trên không cho tiền, tôi dù muốn cải thiện thức ăn cho học sinh cũng không thể nào làm được!”

Trương Dương nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem xem!”

Một đám người đi cùng phó thị trưởng Trương ra khỏi căn tin.

Trương Dương không tin lời của Mạnh Tông Quý, khoản tiền của thành phố ít là một sự thật, nhưng cũng không đủ để trở thành lí do cho việc thức ăn quá tồi, Trương Dương chỉ vào tòa nhà dạy học mới xây nói: “Tòa nhà dạy học rất đẹp!”

Mạnh Tông Quý nói: “Đến giờ vẫn còn nợ bên thi công hơn 800000 tiền công!”

Trương Dương dừng bước chân lại: “Sao lại như vậy?”

Mạnh Tông Quý nói: “200 vạn thành phố đã đồng ý giờ chỉ cho 50 vạn, còn thiếu 150 vạn nữa vẫn chưa thấy đâu!”

Trương Dương gật đầu, nói với Phó Trường Chinh: “Tiểu Phó, cậu ghi việc này lại!”

Trương Dương lại chỉ vào một tòa nhà bên góc phía đông: “Tòa nhà đó là gì?”

Mạnh Tông Quý ngớ ra, làm như không nghe thấy gì: “Thị trưởng Trương, đến phòng làm việc ngồi một lúc đi!”

Trương Dương lại hỏi lại: “Tòa nhà đó là của trường học sao?”

Vấn đề đã không chạy trốn được nữa, Mạnh Tông Quý chỉ đành đáp: “Đó là tòa nhà kí túc xá của công chức!”

Trương Dương cười nói: “Ồ! Xây đẹp lắm, đi, chúng ta qua đó xem một chút!” Chưa đợi Mạnh Tông Quý đáp lời, hắn đã bước về phía tòa nhà đó rồi.

Tòa nhà của công chức trường tất cả gồm bảy tầng, ba đơn nguyên, mỗi đơn nguyên có 14 hộ, tổng cộng là 42 hộ, tòa nhà này xây dựng cùng lúc với tòa nhà dạy học, nhưng hoàn thành sớm hơn một chút, từ một cách cửa lách ở trường có thể bước vào kí túc xá công chức trường, đây là để giáo viên tiện ra vào.

Trương Dương cố ý nói: “Môi trường tốt lắm mà, tòa nhà này được lắm, sao thầy giáo Phùng lại nói điều kiện nhà ở kém như vậy?’

Mạnh Tông Quý nói: “Anh ta là công nhân viên chức đơn (Vợ không ở cùng một đơn vị với chồng), vì thế không phù hợp với tiêu chuẩn phân nhà của chúng tôi!”

Trương Dương nói: “Tòa nhà này tất cả đều là công nhân viên chức đôi cả sao?”

Mạnh Tông Quý cười nói: “Đa phần là thế!”

Trương Dương đột nhiên hỏi: “Nhà hiệu trưởng Mạnh cũng ở đây?”

Mạnh Tông Quý sợ nhất là hỏi đến vấn đề này, y gật đầu.

Trương Dương nói: “Hiệu trưởng Mạnh là viên chức đôi à?”

Đương nhiên, Mạnh Tông Quý không phải là viên chức đôi, vợ y làm ở công ty thuốc lá.

Lúc này cục trưởng Lưu Cường vội vàng giải vây cho Mạnh Tông Quý: “Hiệu trưởng Mạnh là người có cống hiến nhiều với trường, theo như tôi biết, trường đã thành lập một ủy viên phân nhà, và chấm điểm tổng hợp cho mỗi nhân viên, điểm của hiệu trưởng Mạnh đứng ở top 10!”

Đằng sau lưng Mạnh Tông Quý đầy mồ hôi, vị phó thị trường này hình như nắm chắc y rồi, cố ý làm khó y. Y cố tình nói: “Không còn sớm nữa rồi, sắp lên lớp rồi, chúng ta về chuẩn bị một chút, xem tình hình kiểm tra buổi chiều thế nào!”

Trương Dương nhìn đồng hồ, mới 1 giờ, hắn cười nói: “Đừng vội, chúng ta vào nhà hiệu trưởng Mạnh ngồi chơi tí đã, uống cốc trà rồi hẵng đi!”

Việc Mạnh Tông Quý lo lắng nhất đã xảy ra, nhưng người ta đã nói như vậy, y cũng không thể nào từ chối được, Mạnh Tông Quý dẫn Trương Dương và mọi người lên nhà, nhà của y ở phòng 301 đơn nguyên 1, ba phòng ngủ 1 phòng khách, rộng 93 mét vuông.

Vì là buổi trưa, nên trong nhà không có người, vừa mở cửa phòng, đã có thể nhìn thấy trong phòng đều là sàn lát gỗ, những đồ đạc trong nhà toàn là bằng gỗ cả, chưa nói đến thân phận của chủ nhà, chỉ nhìn sơ bộ thế này đã đoán ra rằng điều kiện của gia đình này rất tốt, Mạnh Tông Quý rất nhiệt tình mời Trương Dương vào ngồi, trong lòng đang nhỏ máu, y đã ý thức được rằng, vi phó thị trưởng này sẽ không tự nhiên mà đề ra việc đến nhà y ngồi chơi, người nào vừa lên cũng phải triệt hạ mấy người lấy uy, chẳng lẽ mình đã lọt vào tầm mắt của anh ta rồi sao.

Đến trước cửa, Trương Dương lắc đầu nói: “Thôi chúng ta đừng vào nữa, đừng dẫm hỏng nền nhà của nhà hiệu trưởng Mạnh!”

Mạnh Tông Quý vội vàng nói: “Không sao, không sao, mời vào!”

Trương Dương cười nói: “Thôi, không vào nữa, đỡ phải quét dọn vệ sinh phiền ra, đúng rồi, nhà hiệu trưởng Mạnh có mấy người thế?”

Mạnh Tông Quý sau khi đã đoán ra được mục đích của Trương Dương, trả lời câu hỏi đã cẩn thận hơn rất nhiều: “Năm người, hai vợ chồng tôi, hai đứa con và cha tôi nữa, giờ ông đi đánh cờ rồi!”

Người biết nội tình đều hiểu rằng, ở đây chỉ có hai vợ chồng Mạnh Tông Quý, hai người con trai của y đã đi ra tỉnh ngoài làm việc, cha y ở Phong Trạch, điều đó không sai, nhưng không ở đây, vì cha y không hợp với vợ y, vì vậy ông sống một mình ở Nam Quan Phong Trạch, cũng là một trong kí túc xá công chức của nhất trung Phong Trạch.

Về đến trường, Trương Dương đợi toàn trường bắt đầu kiểm tra, rồi đi khảo sát một lượt tình hình kiểm tra, vì đã giải quyết được việc của Phùng Thiên Du, nên tâm trạng của giáo viên và học sinh đã bình tĩnh lại, giờ đây đang chăm chú vào làm bài kiểm tra.

Trương Dương nhìn đồng hồ rồi rời khỏi trường, hắn cũng chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng Mạnh Tông Quý hiểu rằng, việc này không chỉ có thể ở đến đây, nhìn chiếc xe của Trương Dương rời đi, y nói với cục trưởng Lưu Cường: “Cục trưởng Lưu, thị trưởng Trương có phải tức rồi không?”

Lưu Cường nói: “Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, anh về mà kiểm điểm đi, việc lần này nhất định phải kiểm điểm hệ thống giáo dục.”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Trương Dương ngồi trong chiếc xe, quay sang hỏi Phó Trường Chinh bên cạnh: “Tiểu Phó, ông Mạnh Tông Quý này thế nào?”

Phó Trường Chinh nói: “Tôi không rõ, có điều nghe nói ông ta rất có năng lực, trước đó là một giáo viên chính trị, đảm nhận công tác hiệu trưởng đã bốn năm nay, khi tôi còn học ở đó, ông ta là phó hiệu trưởng.”

Trương Dương gật đầu nói: “Cậu có hiểu gì về Phùng Thiên Du không?”

Phó Trường Chinh nói: “Trước kia thầy Phùng Thiên Du có dạy tôi môn toán, thầy là một người rất có học vấn và trách nhiệm, có điều gánh nặng gia đình của thầy quá đỗi nặng nề, vợ thầy bị bệnh thận, mẹ bị bệnh đái tháo đường dẫn đến mù hai mắt, hai con gái đều đang đi học, cả gia đình chỉ chờ mong vào đồng lương của thầy.”

Trương Dương chau mày nói: “Biết nhà anh ta ở đâu không? Tôi muốn đi thăm một chút!”

Phó Trường Chinh trước kia từng đến nhà Phùng Thiên Du, anh ta gật đầu nói: “Ở Nam Quan!”


Bên kí túc xá này của Phong Trạch là một toàn nhà nhỏ ba tầng vẫn còn tường gạch đỏ, cùng với hơn mười hàng nhà cấp bốn, nhà Phùng Thiên Du ở số 12 hàng số 6, Trương Dương mua một ít hoa quả ở ngoài, rồi mới đến trước cửa nhà Phùng Thiên Du.


Trước nhà Phùng Thiên Du có một mảnh vường nhơ nhỏ hơn 10 mét vuông, ở phía tây là nhà bếp, vì cửa không khóa, nên Trương Dương bước vào, Phó Trường Chinh xách hoa quả đi đằng sau.


Một bà cụ tóc bạc phơ chống gậy ngồi ở trong vườn đón nắng mặt trời, nghe thấy tiếng bước chân, thấp giọng hỏi: “Ai thế?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK