Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng tình cảnh trong hải đăng, chiếu sáng lên ngọc thể đẹp tới mức khiến cho người ta rung động của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân nhẹ nhàng vuốt ve, có chút yêu thích không muốn rời tay thần chỉ của tạo hóa này.

Kiều Mộng Viện đỏ mặt, tách ra khỏi hắn, cuộn mình lại, cầm quần áo lên che thân thể, nói khẽ: Trời đã sáng rồi...

Trương đại quan nhân gật đầu, hắn cũng mặc quần áo lên, dọc theo mặt đất nghiêng nghiêng đi về phía cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài đã dần dần sáng rồi, thủy triều so với tối hôm qua thì tựa hồ đã rút đi. Xoay người lại Liền thấy Kiều Mộng Viện cũng đã mặc quần áo, đang khăn mặt nhặt được cẩn thận lau vết máu.

Nhìn thấy Trương Dương đang nhìn mình, Kiều Mộng Viện càng đỏ mặt hắn, nhẹ giọng gắt: Bị anh hại chết rồi. Trong giọng nói lại không có chút ý tứ oán tránh nào, mà tràn ngập nhu tình mật nồng đậm.

Trương Dương đi tới ôm cô ta, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô ta rồi nói khẽ: Xem ra mạng của chúng ta chưa tuyệt!

Kiều Mộng Viện nói: Anh nói không sai, mạng của anh quả nhiên rất lớn.

Cả một đêm này, Hạng Thành đều lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình, lặng lẽ nhìn thiên không ngoài cửa sổ. Chưa hề chợp mắt một khắc nào, khi bình minh chiếu vào ánh nắng đầu tiên, Hạng Thành biết một ngày mới đã tới.

Y chậm rãi đứng lên. Giống như một lão nhân sắp chết, cầm điện thoại trên bàn rồi bấm số của Cung Hoàn Sơn: Hoàn Sơn.. Tình huống thế nào rồi?

Nhận được cú điện thoại này của Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn cũng tràn ngập kinh ngạc, đêm nay hắn đã gọi vô số cú điện thoại. nhưng Hạng Thành thủy chung không bắt máy, hắn biết Hạng Thành ở ngay tại văn phòng, trận thiên tai này đã đánh gục thần kinh của bí thư Hạng, y đối với tất cả chung quanh đã biểu hiện ra sự kháng cự rõ ràng. Tối hôm qua khi bão mãnh liệt nhất y cũng cự tuyệt rời khỏi văn phòng. Cung Hoàn Sơn trong lòng ý thức được trong trận thiên tai này. Hạng Thành không hề phát huy ra năng lực của một người lãnh đạo. Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, cho tới bây giờ đã có được nhân số tử vong là ba trăm hai mươi bảy người, đây chỉ là con số của công tác thống kê bước đầu, theo thủy triều rút đi, con số này khẳng định sẽ còn có thể gia tăng.

Hạng Thành có chuẩn bị tâm lý đối với việc này, nói khẽ: Vẫn tốt...

Cung Hoàn Sơn có chút kinh ngạc há to miệng, hắn không biết Hạng Thành vì sao lại nói ra hai chữ vẫn tốt này, cho dù nhân số tử vong chỉ như vậy, bọn họ cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm, huống chi nhân số tử vong tuyệt đối không chỉ là con số này, Hạng Thành chẳng lẽ là bị trận bão này đánh cho hồ đồ rồi ư? Cung Hoàn Sơn lại nói: Bí thư Hạng, đồng chí Cung Kì Vĩ mất tích rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hắn.

Hạng Thành ừ một tiếng: Tìm đi. Nói xong y liền gác máy.

Hạng Thành mặc quần áo, điện thoại trên bàn lại vang lên, y cầm điện thoại, từ đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh: Hạng Thành! Anh làm cái gì vậy hả? Bắc Cảng phát sinh chuyện lớn như vậy mà anh không ngờ cả toàn bộ buổi tối đều không liên lạc được, thân là bí thư thị ủy Bắc Cảng, anh không tới tuyến đầu chỉ huy, mà trốn trong văn phòng? Trong lòng anh còn có nhân dân Bắc Cảng hay không? Anh có phải là một đảng viên hay không?

Hạng Thành nói: Tôi không xứng chức, tôi đã chuẩn bị gánh vác tất cả trách nhiệm rồi! Hạng Thành nói xong liền gác máy, y chủ động dập điện thoại của Tống Hoài Minh. Từ lúc chào đời tới nay, Hạng Thành chưa bao giờ biểu hiện ra sự chủ động và cường thế như vậy trước mặt lãnh đạo thượng cấp, sự bực bội trong lòng y tựa hồ bớt đi được một chút, y thay quần áo, chậm rãi ra khỏi trụ sở.

Trong trụ sở thị ủy, nước cao tới đầu gối, trong trụ sợ không có bao nhiêu người, Hạng Thành đi tới từng bước một, trời vẫn đổ mưa, so với tối hôm qua thì Hạng Thành có thể nói là nhẹ nhàng.

Hạng Thành nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn, y có một loại cảm giác muốn khóc, y bỗng nhiên phát hiện thì ra mình có tình cảm đối với Bắc Cảng sâu đậm như vậy, y nhớ tới lịch trình trưởng thành của mình, nhớ tới tất cả những gì Bắc Cảng đã mang tới cho, Bắc Cảng trong cảm nhận của mình tựa như là người mẹ, nhưng y lại làm thương tổn tới người mẹ, y là cán bộ không xứng chức, y là một nghịch tử.

Hạng Thành nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, y bắt máy.



Giọng nói Trầm thấp vang lên: Mưa lớn như vậy, anh muốn đi đâu?

Hạng Thành nói: Tôi rất hối hận, tôi... Sống tới ngày nay mới nghĩ thông.. Tôi sai rồi, thực sự là rất sai.

Đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đều đã qua rồi, trận bão này tới rất đúng lúc, đã rửa sạch rất nhiều thứ, tất cả đều có thể làm lại.

Hạng Thành nói: Rửa sạch hết gì ư? Anh cho rằng những gì đã phát sinh thì có thể rửa sạch được ư?

Có thể! Trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.

Hạng Thành lắc đầu: Tôi có phải là bộ phận cũng nên bị xóa đi không?

Đối phương trầm mặc một chút rồi sau đó bật cười: Sao có thể? Tôi thủy chung coi anh là đại ca.

Hạng Thành cười cười, nụ cười vô cùng thê lương: Tôi minh bạch rồi.

Minh bạch cái gì?

Minh bạch trong lòng anh muốn làm gì? Nếu anh thực sự coi tôi là đại ca, vậy thì... Hạng Thành tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: Để tôi chết một cách tôn nghiêm.

Đối phương lâm vào trầm mặc.

Hạng Thành nói xong những lời này tôi h ném điện thoại vào trong nước, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Thủy triều đã dần dần biến mất, mặt đất một độ bị che lấp đã lại lộ ra, Tân Hải không nghi ngờ gì nữa là địa phương gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất trong toàn bộ địa khu Bắc Cảng, nội thành có ba phần tư gặp gặp sóng thần, càng không cần phải nói tới bão, địa chấn, mưa đá.

Tám giờ sáng hôm sau, Tân Hải đã phát hiện năm mươi bảy cỗ thi thể, một trăm hai mươi ba người mất tích, ngay cả bí thư thị ủy Trương Dương cũng nằm trong danh sách mất tích.

Trình Diễm Đông bị bắn, sau khi được bệnh viện xử lý khẩn cấp, sau khi lấy ra đầu đạn, hắn không thèm nghỉ ngơi ngay lập tức tới tiền phương phụ trách chỉ huy cứu viện, nơi gặp phải tai họa nghiêm trọng nhất của Tân Hải phải kể tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu, phương tiện cơ sở vừa mới được dựng lên trong trận thiên tai bất ngờ ập đến này đã bị phá tan, cơ hồ gặp đả kích có tính hủy diệt.

Thường Hải Thiên ngơ ngác đứng trong nước, nhìn khu bảo lưu thuế nhập khẩu ngập trong nước, mắt đỏ lên, như sắp khóc, tuy rằng hắn từng một độ muốn rời khỏi Tân Hải, nhưng hắn ở sâu trong lòng rất thương tiếc, hắn đã bỏ quá nhiều nhiệt huyết và tình cảm xuống mảnh đất này, hắn không nỡ rời khỏi nơi này.



Trình Diễm Đông hắn bên cạnh hắn, vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi.

Thường Hải Thiên lẩm bẩm nói: Chúng ta cố gắng nhiều ngày như vậy, chúng ta tiêu phí tâm huyết lớn như vậy, nhưng ông trời trong một đêm đã hủy diệt tất cả.

Trình Diễm Đông nói: Chỉ cần còn sống thì còn có hi vọng!

Thường Hải Thiên nói: Trương Dương đâu? Có tin tức của hắn hay không.

Trình Diễm Đông lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, hắn không lo lắng Trương Dương sẽ bị người Nhật Bản đả thương, cái mà hắn thực sự lo lắng là trận sóng thần tối hôm qua, bất kể võ công của một người cường đại như thế nào, ở trước mặt tự nhiên đều vẫn rất nhỏ bé.

Thường Hải Thiên nói khẽ: Hy vọng hắn không sao?

Trình Diễm Đông nói: Nhất định không sao.

Lúc này hắn nhận được tin tức của đội cứu viện, ở trên hải đăng của cảng Phước Long tìm được Trương Dương, đi cùng hắn còn có Kiều Mộng Viện, hai người đều bình an vô sự.

Nghe thấy tin tức bình an của Trương Dương, Trình Diễm Đông thở phào nhẹ nhõm hắn hắn nói với Thường Hải Thiên tin tức này.

Thường Hải Thiên nói: Vận khí của hắn luôn luôn rất tốt, tôi đã sớm đoán được hắn lần này không sao mà.

Trình Diễm Đông lại nói: Tuy rằng tránh được cái chết, nhưng lần này trách nhiệm chỉ sợ không nhỏ.

Thường Hải Thiên nghe vậy thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn gật đầu: Đúng vậy, lần này vẫn chưa biết có bao nhiêu gn sẽ phải xuống ngựa.

Trương Dương vào chín giờ sáng thì về tới trung tâm hành chính Tân Hải, tín hiệu di động vẫn chưa khôi phục, có điều điện thoại cố định thì hơn phân nửa đã được sửa, Trương Dương liên hệ với bộ phận thường ủy thị ủy, mở một hội nghị khẩn cấp.

Các thường ủy tới họp đều là vẻ mặt mệt mỏi, một đêm không ai được ngủ, thị trưởng Hứa Song Kì sắc mặt vàng như nghệ, đặt mông ngồi xuống vị trí của mình, vô lực lắc đầu: Thiên tai lần này rất nghiêm trọng, là lần đầu tiên từ lúc lập nước tới nay.


Trương Dương nhìn mọi người chung quanh: Mọi người vất vả rồi, chúng ta cũng không đoán được trận thiên tai này lại nghiêm trọng như vậy, tuy rằng chúng ta đã làm tốt biện pháp chuẩn bị, nhưng lần này sóng thần vẫn mang đến cho Tân Hải tổn thất về sinh mệnh và tài sản không thể vãn hồi, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi phải xin lỗi các vị thường ủy, tôi phải xin lỗi toàn thể thị dân Tân Hải.


Hiện trường lặng ngắt như tờ, Trương Dương ngay từ đầu đã thể hiện ra thái độ thành khẩn, ý tứ của hắn rất rõ ràng, đã một mình gánh chịu trách nhiệm chủ yếu lần này, thật ra mỗi người đều minh bạch, chuyện lần này không liên can tới năng lực của lãnh đạo, trước mặt thiên tai thình lình xảy ra như thế này, bọn họ đã làm tốt tất cả biện pháp khẩn cấp, nhưng có một số việc nhân lực không thể thay đổi.


Trương Dương nói: trên Thế giới này trước giờ không có chuyện thuận buồm xuôi gió mãi, tôi cảm thấy rất đau lòng vì những thị dân đã mất, kinh lịch thảm thống lần này sẽ không đánh ngã chúng ta, mà sẽ chỉ làm chúng ta trở nên kiên cường hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK