Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh, tôi nhận được mấy bức ảnh này, cảm thấy có người muốn làm điều bất lợi đối với Thanh Hồng, anh biết đó, tuy rằng tôi đã ly hôn cùng Thanh Hồng, nhưng mà trong lòng tôi, tôi vẫn luôn quan tâm cô ấy bảo vệ cô ấy, tôi không cho phép bất luận kẻ nào làm cô ấy tổn thương."

Lương Thành Long nghe vậy thẳng nhíu mày: "Ngừng lại, tôi nói đội trưởng Trình này, anh cùng Lâm Thanh Hồng cũng đã ly hôn, bây giờ anh mới quan tâm cùng bảo vệ có phải có chút dư thừa hay không?"

Trương Dương ở một bên nghe thấy trong lòng mừng thầm, nếu như không phải bận tâm đến cảm nhận của Lương Thành Long, thằng nhãi này đã sớm không nhịn được cười ra tiếng rồi.

Trình Quốc Bân vẫn là biểu hiện ra hàm dưỡng tốt, y cười nói: "Tôi là người hay nói tương đối trực tiếp, nghĩ cái gì liền nói cái đó, Lương tiên sinh nghìn vạn lần đừng lấy đó làm phiền lòng." Y hướng Trương Dương nhìn thoáng qua nói: "Tôi thấy được trên ảnh chụp . ." Dừng lại một chút lại nói: "Hình như trên ảnh chụp đó có một người chính là vị Trương tiên sinh này!"

Lương Thành Long nói: "Trương Dương cậu ấy là huynh đệ tốt của tôi, cậu ấy không làm chuyện có lỗi với tôi."

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh đương nhiên hiểu bạn của mình, nhưng mà tôi không biết, tôi thấy được tấm ảnh này, tôi cảm giác chuyện không ổn cho nên đem ảnh chụp đưa cho Thanh Hồng xem trước tiên, tôi sợ người có lòng dạ khác đem những tấm ảnh này tạo ra sự cố, sẽ bất lợi đối với Thanh Hồng. "

Lương Thành Long nói: "Tôi có chút không rõ, vì sao người có lòng dạ khác đó lại đem ảnh chụp đưa cho anh, bây giờ anh với Thanh Hồng ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải!"

Trình Quốc Bân nở nụ cười: "Lương tiên sinh, ai nói ly hôn thì nhất định phải thành thù nhân? Tôi không thể như vậy đối với Thanh Hồng, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, tuy rằng chúng tôi đã ly hôn, nhưng trong lòng tôi vẫn coi cô ấy như người thân của tôi."

Lương Thành Long dã lăn lộn tại trên thương trường bao lâu lâu rồi, sao hắn lại có thể nghe không hiểu, Trình Quốc Bân ngày hôm nay là chọc tức hắn, càng là như vậy thì mình càng là không thể tức giận. Lương Thành Long nói: "Thanh Hồng cũng không coi anh là người thân, nhắc tới anh, cô ấy rất buồn, suốt ngày nói với tôi rằng đoạn hôn nhân kia là một khúc sai lầm, cô ấy cực kỳ hối hận."

Trình Quốc Bân nói: "Anh cùng Thanh Hồng kết hôn cũng đã hơn một năm rồi phải không? Tuy rằng thời gian ở chung của hai người không dài bằng chúng tôi, nhưng mà có lẽ anh cũng có thể có chút lý giải đối với tính tình của cô ấy, Thanh Hồng quá mạnh mẽ, trong mắt cô ấy không dung được một hạt cát, không cách nào dễ dàng tha thứ cho một chút lỗi lầm của người khác,i khi đó tuổi tôi còn trẻ, tính tình hai người chúng tôi đều tương đối nóng nảy, xảy ra mâu thuẫn, ai cũng không muốn cúi đầu, cho nên ầm ĩ đến cuối cùng, quan hệ càng nháo càng bế tắc, kết quả cuối cùng là ly hôn, tôi bây giờ nhớ tới quả thực là rất hối hận."

Lương Thành Long nói: "Chuyện quá khứ đã là quá khứ, hối hận cũng đã muộn. "

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh, tôi nghe nói hôn nhân của hai người hình như cũng gặp vấn đề thì phải?"

Lương Thành Long phùng má giả bộ hảo hán nói: "Chúng tôi không có chuyện gì, rất đằm thắm, rất tốt. "

Trình Quốc Bân cười nói: "Lương tiên sinh, kỳ thực đàn ông chúng ta ngồi nói cùng một chỗ nên là thẳng thắn thành khẩn một chút, tôi đã trò chuyện với Thanh Hồng về hôn nhân của hai người, Thanh Hồng bây giờ rất thống khổ, cô ấy không nghĩ tới hôn nhân lần thứ hai của mình lại gặp phải vấn đề giống như lần đầu tiên, Lương tiên sinh, chúng ta đều đã từng trải qua, vốn tôi không có tư cách nói cái gì với anh, nhưng mà tôi lại không đành lòng nhìn Thanh Hồng thống khổ, anh đã cưới cô ấy thì phải có trách nhiệm đối với cô ấy, không thể phản bội cô ấy trên mặt tình cảm."

Lương Thành Long có chút phát hỏa, hắn nhìn thẳng vào Trình Quốc Bân nói: "Đội trưởng Trình, anh có cái tư cách gì nói tôi chứ?"

Trình Quốc Bân vẫn là vẻ mặt cười cười: "Chính là bởi vì tôi phạm sai lầm, bởi vì tôi sai lầm làm cho Thanh Hồng chịu tổn thương, cho nên tôi không hy vọng cô ấy lại bị tổn thương như thế nữa, đáng tiếc. . ."

Trương Dương không nói một lời đứng ở bên cạnh quan sát Trình Quốc Bân, tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Quốc Bân, nhưng mà hắn đã có thể kết luận, người này tuyệt đối là một tên có tâm cơ thâm trầm, còn lão luyện hơn Lương Thành Long rất nhiều, trong quá trình nói, y liên tục lợi dụng quan hệ của y cùng Lâm Thanh Hồng để kích thích Lương Thành Long, Lương Thành Long đã có chút thiếu kiên nhẫn, nói tới âm mưu quỷ kế, thương nhân chính là vẫn còn kém quan viên một bậc.

Lương Thành Long nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần phải thảo luận những vấn đề buồn chán này, hôn nhân của tôi với vợ tôi, là chuyện nội bộ gia đình chúng tôi, không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân, tôi chỉ là muốn hỏi, mấy tấm ảnh này rút cục là làm sao mà có? "

Trình Quốc Bân nói: "Tôi cũng muốn biết những tấm ảnh chụp là làm sao. Lương tiên sinh, bất luận mấy tấm ảnh này là thật hay giả, nếu truyền ra đều sẽ tạo thành tổn hại cho đối với thanh danh của Thanh Hồng, bất luận là chồng trước hay là bạn bè, tôi cũng không muốn Thanh Hồng bị tổn thương."

Lương Thành Long nói: "Tôi chỉ là cảm thấy tò mò đối với việc người khác đem những tấm ảnh này gửi cho đội trưởng Trình."

Trình Quốc Bân cười nói: "Lương tiên sinh hình như có nghi ngờ tôi, tôi là một quân nhân, tôi sẽ không làm loại chuyện bỉ ổi đê tiện này, hơn nữa, tôi làm như vậy thì có chỗ tốt gì?"

Lương Thành Long nói: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như thế, tôi nhất định phải tra kẻ đứng sau màn mấy tấm ảnh này là ai?"

Trình Quốc Bân nói: "Hy vọng anh có thể sớm điều tra ra kết quả. "

Sau khi Lương Thành Long cùng Trương Dương rời khỏi trung đoàn Tiêu Đãi của thành phố Nam Vũ, Lương Thành Long hướng Trương Dương nói: "Anh có nhìn ra được điểm gì đáng ngờ không?"

Trương Dương nói: "Trình Quốc Bân là một kẻ dối trá, y cố ý làm anh tức giận."

Lương Thành Long cũng đã nhìn ra được, hắn thở dài nói: "Tôi cảm thấy chuyện này mười có tám chín phần chính là y làm, nhưng mà tôi lại không có chứng cứ gì."

Trương Dương nói: "Hình như y vẫn chưa dứt được tình đối với vợ của anh, anh phải cẩn thận."

Lương Thành Long nói: "Anh nói còn có thể có những người cũng cầm được mấy tấm ảnh này hay không ?"

Trương Dương nói: "Ảnh chụp thì chứng minh được cái gì?"

Lương Thành Long nói: "Nhưng nếu như vạn nhất mấy tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài, mặt mũi của tôi biết giấu chỗ nào."

Trương Dương nói: "Tôi con mẹ nó mới bị oan chứ?"

Lương Thành Long nói: "Đừng nói chuyện này nữa, sau này nghìn vạn lần đừng nói ra nữa." Kỳ thực trong lòng Lương Thành Long cũng có chút tính toán, Trình Quốc Bân là đáng ngờ nhất, y muốn phá hư tình cảm của mình với Lâm Thanh Hồng, có lẽ chính là y bay ra âm mưu này, chỉ có điều y không nghĩ tới Trương Dương lại ở cùng một chỗ với Lâm Thanh Hồng, cho nên kế hoạch của y không thực hiện được, Lương Thành Long nói không đề cập tới chuyện này là không muốn Trương Dương tiếp tục nói sàm, chuyện trong nhà hắn, hắn muốn sử dụng cách của mình để giải quyết.

***

Khi cuộc thi đấu tiến vào ngày thứ ba, hội nghị công tác thể thao do Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia mời dự họp chính thức khai mạc tại lễ đường thể dục, ngày đầu tiên của hội nghị là Phó chủ tịch tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ đích thân đến đây đọc diễn văn.

Hồng Vĩ Cơ là thủ trưởng cũ của Trương Dương, trong quá khứ y đã từng đảm nhiệm bí thư Thành Ủy của Giang Thành, sau lại bởi vì tác phong sinh hoạt có vấn đề nên phải chuyển đi, phải nói Hồng Vĩ Cơ từ sau khi rời Giang Thành vẫn là chú ý giữ gìn thể diện, sau khi đi tới Vân An đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh cũng biểu hiện rất cẩn trọng, tại trong mắt dân chúng Vân An, Hồng Vĩ Cơ cũng được cho là một vị chủ tịch tỉnh không tồi.

Trương Dương biết rất rõ nội tình của Hồng Vĩ Cơ nên khi nhìn y chậm rãi nói trên đài chủ tịch, trong lòng hắn tràn ngập khinh thường, Thường Hải Tâm cũng tương đối quen thuộc với Hồng Vĩ Cơ, trước khi Hồng Vĩ Cơ đi tới Giang Thành trước, đã làm tại Lam Sơn rất nhiều năm, đã từng cùng phe với Thường Tụng cha nàng.



Thường Hải Tâm nói: "Tài nói của chú Hồng thực sự tốt."

Trương Dương cười nói: "Cũng chỉ là tài nói tốt mà thôi, còn việc làm thì nên xem ông ta đã làm bao nhiêu chuyện tại Giang Thành."

Thường Hải Tâm cười nói: "Hình như anh có chút ý kiến với ông ấy."

Trương Dương nói: "Cũng không phải trong một tỉnh, vậy còn có ý kiến gì, chỉ là anh cảm thấy cán bộ bây giờ, cứ nghĩ rồi nói trước, sau đó mới suy nghĩ đến việc có thể làm được hay không. Đa số người trong thể chế chỉ là lý luận suông, người làm được việc thực sự thì quá ít."

Lý Hồng Dương ngồi ở phía bên trái của Trương Dương, nghe thế không kìm được cười vui vẻ, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương quá bi quan rồi, ky thực đội ngũ cán bộ Nam Vũ chúng ta vẫn là tương đối trong sạch."

Trương Dương nói: "Lời này anh cũng tin tưởng được sao? Chỉ là chuyện Nam Tích lần này mà đã có mấy người Thường Ủy rớt đài rồi? Anh lại có thể dùng hai chữ trong sạch để hình dung sao?"

Lý Hồng Dương có chút ngại ngùng cười cười.

Thường Hải Tâm nói: "Hiện tượng người hủ bại chỉ là cá biệt trong Đảng, không phải là toàn bộ, chủ nhiệm Trương, anh cũng không thể lấy thiên lệch toàn bộ."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ là trong mắt không chịu được hạt cát, kỳ thực tôi cũng tin tưởng đa số cán bộ Đảng viên vẫn là tốt, trong mỗi người nhân tính luôn luôn có một mặt sáng." Nói đến đây, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới chủ tịch xã Hắc Giả Sơn Hồ Ái Dân, khi người này đang trên vị trí chủ tịch xã cũng không xứng chức, con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quan chức, một lòng muốn hướng đi lên phái trên, nhưng tại lúc xảy ra lũ lụt, lại liều thân ra bỏ mình để cứu người, chứng minh bản chất của hắn cũng không xấu. Có thể là thời đại phát triển, đang cấp tốc xây dựng phát triển kinh tế, dẫn đến việc xây dựng văn minh tinh thần chưa đồng bộ cho nên rất nhiều cán bộ trong Đảng tại dưới loại tình thế này nổi lên dao động trong tư tưởng. Quá khứ Trương Dương vẫn cho rằng xây dựng văn minh tinh thần chỉ là lời nói suông, nhưng theo kinh nghiệm hắn trải qua nhiều hơn làm cho hắn phát hiện xây dựng văn minh tinh thần thực sự rất quan trọng.

Bởi vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên của hội nghị công tác thể dục quốc gia, cho nên đặc biệt an bài một ít tiết mục biểu diễn, sau khi mấy vị lãnh đạo phát biểu dài dòng diễn thuyết chừng hơn nửa tiếng, tiết mục biểu diễn chính thức bắt đầu, tiết mục thứ nhất là múa tập thể do đám trẻ con em cán bộ nhân viên của thành phố Nam Vũ biểu diễn.

Trương Dương nhìn bọn nhỏ khả ái trên sân khấu kia không khỏi nở nụ cười, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Xem bọn nhỏ nhảy múa còn thú vị hơn nghe các ông ấy phát biểu."

Trương Dương thấp giọng nói: "Em thích trẻ con?"

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, mặt Thường Hải Tâm cũng đỏ lên, cắn cắn môi anh đào, do dự một hồi mới "ừ" một tiếng.

Trương Dương từ trên vẻ mặt của Thường Hải Tâm đã đoán được nàng đang nghĩ đến nhiều thứ lắm, có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

Trong đầu Thường Hải Tâm cũng rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được, hai ngày nay cùng Trương Dương kích tình triền miên, cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện tránh thai, mình sẽ không có thai chứ? Nếu như thực sự có thai, vậy chẳng phải là xấu hổ chết người đi được.

Vì một câu nói của Trương đại quan nhân khiến cho cảm xúc của Thường Hải Tâm phập phồng, đứng ngồi không yên.

Các cán bộ thể dục bị tiếng cười hoan ca của bọn nhỏ lây nhiễm, mọi người đều vỗ tay.

***

Nhưng trong lúc mọi người ở đây đều đang chìm đắm tại trong vui sướng, ngọn đèn trên sân khấu bỗng nhiên phụt tắt, sau đó liền ngửi thấy được một cổ mùi vị cháy khét, ngọn lửa từ trên màn sân khấu thoáng cái bốc lên, hầu như tại trong nháy mắt đã bốc lên tấm bảng phía trên sân khấu. Tất cả bọn nhỏ còn chưa kịp đi tới lối ra đều bị dọa ngây người, đứng ở trên sân khấu chẳng làm sao làm tốt, cả đám khóc lớn lên.

Cả hội trường hoảng loạn lên, rất nhiều người xoay người hướng phía cửa an toàn chạy đi, Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện hỏa hoạn đột phát này, Trương Dương hướng Thường Hải Tâm nói: "Em theo lão Lý đi ra chỗ an toàn trước đi !"

Thường Hải Tâm kinh hãi nói: "Anh muốn làm gì?"

Trương Dương nói: "Anh đi cứu bọn nhỏ!"

Đám quan viên tai hiện trường trước việc hoả hoạn bất thình lình xảy ra rối loạn thành một đoàn, cả đám đều chen chúc tới lối ra an toàn, trong bóng tối bỗng nghe được có người lớn tiếng kêu lên: "Mọi người bình tĩnh, ở lại vị trí của mình, tránh ra nhường chỗ trên lối ra an toàn, để cho các lãnh đạo đi trước. "

Trương Dương vừa nghe lời này liền bốc lửa, giận dữ hét: "Nhường chỗ con mẹ nó rắm thối! Mau cứu bọn nhỏ trước. "

Một thanh âm cũng theo đó rống lên: "Toàn bộ con mẹ nó đều tránh qua một bên cho tôi, tôi là Ngưu Tuấn Sinh, các đội viên của tôi nghe đây, cùng tôi đi cứu bọn nhỏ!" Ngưu Tuấn Sinh cũng đẩy đoàn người ra, liều mạng chen đến hướng sân khấu đi tới.

Ngưu Tuấn Sinh ngồi ở hàng trên, hắn còn cách sân khấu gần hơn Trương Dương, hắn là người đầu tiên nhảy lên trên sân khấu, ôm lấy một đứa bé đang khóc nỉ non thả xuống.

Năng lực thăng bằng siêu cường của Trương đại quan nhân rút cục phát huy công dụng, hắn giẫm lên lưng ghế dựa vượt qua đoàn người đi tới trước sân khấu, bước chân vừa rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, có một bàn tay liền đẩy hắn ra: "Tránh chỗ tránh chỗ, để cho bộ trưởng Lưu đi trước!"

Trương Dương mới vừa kìm nén tức giận khi nghe được câu vừa rồi, bây giờ lại gặp phải loại chuyện này, căn bản là bất chấp tất cả, một quyền rồi một quyền đánh thẳng giữa mặt đối phương, đánh cho tên kia kêu trời kêu đất ngã ngồi ở trên mặt đất, bưng mũi, máu tươi chảy ròng, kêu thảm thiết nói: "Làm sao anh đánh người. . ." (thằng này ngu vãi, thế mà còn hỏi, đáng đánh) )

Trương Dương không nhiều lời vô ích với y, nhảy lên trên sân khấu, lúc này mấy tên đệ tử của Ngưu Tuấn Sinh, Thường Hải Tâm, Lý Hồng Dương đều từ trong đám người chen đến trước sân khấu, bọn họ phụ trách tiếp ứng cho Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh ôm bọn nhỏ xuống từ trên san khấu.

Trương Dương hét lớn: "Tất cả không cần kinh hoảng! Lửa không lớn! Cứu bọn nhỏ trước!" Thanh âm của hắn dùng mười phần công lực hét to, chấn cho màng tai mỗi người đều kêu ông ông, đám người công tác thể dục này từ trong kinh hoảng lúc đầu dần bình tĩnh lại, quả thật, lửa là từ trên sân khấu đi lên, thế lửa còn chưa lan đến phạm vi bên ngoài san khấu, trên sân khấu còn có hơn hai mươi đứa bé.

Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ đang trên đường chạy trốn nghe được những lời này của Trương Dương cũng thanh tỉnh lại, y bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, phẫn nộ đẩy hai gã nhân viên đang kéo y hướng về phía cửa an toàn đào tẩu nói: "Đừng kéo tôi! Đi cứu bọn nhỏ. "

Ngưu Tuấn Sinh từ trên sân khấu ôm lấy một đứa bé gái đang bị hoảng loạn chạy tới bên rìa sân khấu, bỗng nhiên bảng đèn từ trên sân khấu chợt rơi xuống, Ngưu Tuấn Sinh nghe thấy tiếng nổ trên đỉnh đầu, kinh hãi ngẩng đầu lên, trong lúc nguy cấp hắn làm ra một cái động tác vô ý thức, đem bé gái kia gắt gao ôm vào trong ngực, dùng thân thể bảo vệ xung quanh cho tính mạng bé nhỏ kia.

Mắt nhìn thấy bảng đèn sẽ nện xuống thân thể của Ngưu Tuấn Sinh, một thân ảnh cao lớn chợt vọt qua, hắn vung lên song chưởng, vững vàng bắt được bảng đèn, hét lớn một tiếng, lại có thể giơ bảng đèn nặng nề như vậy lên cao trên đỉnh đầu. Bời vì lửa đốt nóng nên một mặt bảng đèn đã nóng đỏ lên, bất luận kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, người đàn ông dũng cảm xông lên này phải thừa nhận thống khổ như thế nào.

Ngưu Tuấn Sinh nhìn hắn một cái, gã không nghĩ tới người tại trước mặt sống chết lao thân ra cứu mình cùng bé gái này một mạng lại có thể là Trương Dương.

Trương Dương hét lớn: "Nhìn cái gì ? Còn không mau cứu người?"

Ngưu Tuấn Sinh này mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít ôm bé gái trong lòng giao cho Thường Hải Tâm ở phía dưới sân khấu.



Mọi người đã bình tĩnh lại, càng nhiều người quay đầu lại qua trợ giúp bọn họ cứu viện, hiện trường khói đặc cuồn cuộn, tầm nhìn trong toàn bộ lễ đường rất thấp, Ngưu Tuấn Sinh bị khói hun làm cho chảy nước mắt liên tục, gã lớn tiếng nói: "Còn có ai ở trên sân khấu nữa không?"

Trương Dương giơ bảng đèn, hắn không dám hạ xuống, lớn tiếng nói: "Ở phía trái của tôi, trong góc còn có một đứa bé nữa!"

Ngưu Tuấn Sinh căn bản không mở ra được mắt, gã lục lọi hướng bên trong đi đến, đi vài bước rốt cục nghe được tiếng khóc, thính lực của gã đương nhiên không cách nào so với Trương Dương. Ngưu Tuấn Sinh mất một phen công phu mới tìm được đứa bé đang khóc nỉ non kia, bế nó đi ra.

Lúc này toàn bộ sân khấu đều đã bị khói mù của lửa đỏ tràn ngập, Ngưu Tuấn Sinh cũng cảm thấy có chút kinh hãi.

Trương Dương kêu rống lớn : "Tôi ở chỗ này, hướng qua phía tôi đi. "

Theo tiếng của Trương Dương, Ngưu Tuấn Sinh đi tới bên người hắn, Trương Dương nói: "Mau rời khỏi đây."

Mấy người ở phái dưới sân khấu hỗ trợ cứu viện thấy thế lửa bắt đầu lan tràn ra xung quanh, phải lùi về phái sau một chút, Ngưu Tuấn Sinh ôm bé trai kia nhảy xuống sân khấu, Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm thấy từ trên sân khấu có một người nhảy xuống, vốn tưởng rằng là Trương Dương, đến gần mới nhìn thấy là Ngưu Tuấn Sinh, toàn bộ sân khấu đã rơi vào trong một mảnh biển lửa, Thường Hải Tâm lo lắng tới cực điểm cao giọng gọi: "Trương Dương!" Lý Hồng Dương cũng gào theo :"Chủ nhiệm Trương"

Trên sân khấu truyền đến một tiếng nổ do vật năng rơi xuống đất, trong bụi mù, Trương Dương ném bảng đèn rồi nhảy xuống từ trên sân khấu, hắn lớn tiếng nói: "Mau lui lại, đều đứng ở chỗ này làm gì? Đi mau, nguy hiểm!"

Thường Hải Tâm lúc này mới yên lòng, vài người cùng nhau yểm hộ mấy đứa bé hướng về cửa ra an toàn lui lại.

Trên cơ bản thế lửa đều tập trung tại trên sân khấu, tuy rằng trong lễ đường tràn ngập khói mù nhưng cũng may tốc độ thế lửa lan ra cũng không nhanh.

Khi bọn Trương Dương đi tới cửa ra an toàn, nhìn thấy Phó chủ tịch tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ cùng Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình đều đứng ở trước lối ra an toàn, hai người thoạt nhìn tựa hồ đang chỉ huy sơ tán, người sáng suốt vừa nhìn liền biết hai vị lãnh đạo này thực sự là cáo già, vị trí này tiến có thể công lùi có thể thủ, nếu như rời khỏi lễ đường, không chừng sẽ có người nói bọn họ lâm trận bỏ chạy, nhưng nếu ở lại trong lễ đường thì không biết sẽ có cái tình huống gì, vạn nhất không thể khống chế được thế lửa thì không may sẽ đem tính mệnh bỏ ở bên trong.

Thấy mấy đứa bé đi ra, Hồng Vĩ Cơ liền bước dài hướng lên, rốt cuộc vẫn là lão tướng lăn lộn lâu năm trong chính đàn, bản lĩnh diễn trò quả thực không tầm thường, ôm một cái đã ôm lấy một bé gái đang khóc vào lòng, cả vành mắt cũng đỏ lên, cũng không biết là vì áy náy hay là bị khói lửa hun cho chảy ra, Phó chủ tịch tỉnh Hồng xúc động nói: "Con à. . . Con chịu khổ rồi. . . "

Đa số mọi người chung quanh bị hành động cao siêu của Phó chủ tịch tỉnh Hồng này lừa gạt, trong lòng nói vị Phó chủ tịch tỉnh Hồng này thực sự là yêu dân như con. Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình trong lòng sáng lên, y chỉ hận mình sao không tranh lấy một đứa bé trước Hồng Vĩ Cơ, có điều là vẫn còn có cơ hội, cũng liền ôm một cái lấy một bé gái đang khóc, một bên khuyên giải an ủi đứa bé, một bên hướng tới Trương Dương từ bên trong đi tới hỏi: "Bên trong còn có người hay không?"

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của hai người này thì có chút buồn nôn, hắn lạnh lùng nói: "Sao ông không tự mình đi nhìn đi?"

Một câu nói này làm cho Lưu Thành Bình thiếu chút nữa nghẹn chết, Hồng Vĩ Cơ đã sớm lĩnh giáo tính tình của Trương Dương, trong lòng cười thầm Lưu Thành Bình không hiểu được xem xét thời thế, lúc này còn chủ động tìm rủi ro.

Trương Dương đem một đứa bé trai trong lòng giao cho nhân viên công tác, lúc này, lính phòng cháy chữa cháy cùng xe cứu thương đều đã tới rồi.

Thế lửa của lễ đường thể dục cũng không lớn, một lúc sau cũng đã khống chế được thế lửa, hiện trường chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ, cũng không phải bởi vì trận hỏa hoạn thình lình xảy ra này, mà là bởi vì lúc hoả hoạn phát sinh bị chen chúc giẫm đạp tạo thành.(bình thường 90 % người chết trong đám cháy là do tranh nhau chạy^^)

Trương Dương đi ra chỗ cung cấp nước ngoài cửa lễ đường rửa mặt, tẩy rửa hết tro bụi khi chạy trong đám cháy trên mặt đi, vừa vặn Ngưu Tuấn Sinh cũng qua rửa mặt, ánh mắt hai người gặp nhau, đều muốn nói cái gì đó, nhưng lại cũng không có ai nói chuyện, Trương Dương dẫn đầu nở nụ cười, đi qua lần hoả hoạn này hắn phát hiện trên người vị huấn luyện viên Ngưu Tuấn Sinh truyền kỳ này không chỉ tồn tại ngạo khí, cũng tồn tại rất nhiều điểm sáng.

Ngưu Tuấn Sinh cũng cười, gã hướng Trương Dương giơ ngón tay cái lên: "Người tốt!" Có điều là có một điểm Ngưu Tuấn Sinh không giải thích được, khi bảng đèn từ trên cao rơi xuống, lực lượng mạnh kinh người, làm sao Trương Dương tiếp được? Hơn nữa bộ phận bằng sắt của nó đều bị cháy đến đỏ bừng, hắn chỉ bằng vào một đôi nhục chưởng tiếp lấy, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ cũng không bị thương, thực sự làm cho gã khó hiểu.

***

May mắn nhất chính là, tất cả trẻ con tham gia biểu diễn không có đứa nào bị thương, có điều là khó tránh khỏi kinh hãi, Thường Hải Tâm cùng mấy nữ đồng chí đang ở chỗ kia hỗ trợ an ủi bọn nhỏ khỏi cơn kinh hoàng.

Bởi vì hội nghị mời người làm việc thể dục dự họp trong lễ đường thể dục là hội nghị do Ủy Ban Thể Dục Quốc Gia mời, cho nên ảnh hưởng rất lớn, lãnh đạo Tỉnh Ủy Vân An, Thành Ủy Nam Vũ đối với sự kiện cháy lần này rất coi trọng, phản ứng thần tốc, lúc này liền xuất động trung đoàn phòng cháy chữa cháy của thành phố Nam Vũ, trong khoảng thời gian ngắn lửa lớn đã bị dập tắt.

Đội trưởng trung đoàn phòng cháy chữa cháy thành phố Nam Vũ Trình Quốc Bân đang đứng ở đó hướng Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ báo cáo tình huống, nguyên nhân đã điều tra rõ, là bởi vì vi mạch sân khấu bị chập tạo thành, sau đó dẫn lửa lên màn sân khấu, nhanh chóng tạo thành trận hoả hoạn này, ở hiện trường chỉ có bốn người bị thương nhẹ, tất cả đám nhỏ đều không có việc gì.

Hồng Vĩ Cơ nghe được kết quả này, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi đã sớm nói qua, phải cực kỳ chú trọng công tác phòng cháy chữa cháy, nhất định phải làm cho tốt công tác phòng cháy chữa cháy, may mà phát hiện trận hoả hoạn đúng lúc, không gây thành đại họa."

Lúc này phóng viên của đài truyền hình của tỉnh cùng với các tòa soạn báo truyền thông đã đi tới hiện trường, nghe nói Phó chủ tịch tỉnh ở chỗ này, tất cả đều vây tới phỏng vấn.

Hồng Vĩ Cơ ôm lấy một đứa bé, đứa bé này vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong kinh hãi, lại rất bất hạnh bị Phó chủ tịch tỉnh Hồng ôm lấy làm đạo cụ biểu diễn.

Trương Dương từ xa xa nhìn Hồng Vĩ Cơ, thấy vẻ mặt thằng nhãi này ngưng trọng, vô cùng đau đớn nói: "Chúng ta nhất định phải phòng bị, kiên quyết ngăn chặn loại chuyện này xẩy lần thứ hai, người cộng sản chúng ta, vĩnh viễn đem an toàn tính mạng cùng tài sản của nhân dân đặt ở vị thứ nhất, chúng ta. . ."

Một thanh âm rất đột nhiên cắt đứt lời hùng biện của Hồng Vĩ Cơ: "Phó chủ tịch tỉnh Hồng, tôi muốn hỏi một vấn đề, khi hoả hoạn phát sinh, tôi đã ở hiện trường, xin hỏi, là ai hô lớn: "Tránh ra, để cho lãnh đạo đi trước?" Lúc đó sân khấu trên có nhiều đứa bé như vậy?Lúc đó người này lại hô như vậy, hắn có đem tính mạng cùng tài sản của nhân dân đặt ở vị thứ nhất hay không?"

Tất cả camera đều tập trung tại trên mặt của Hồng Vĩ Cơ.

Sắc mặt Hồng Vĩ Cơ tái nhợt, hai đạo lông mày rậm nhíu cùng nhau, y chỉ dừng lại giây phút rồi lập tức lớn tiếng nói: "Không có chuyện như vậy, tôi đã ở hiện trường, tôi không nghe được có người nói như vậy, tôi cùng Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chủ nhiệm Lưu tại trước khi khống chế được hỏa hoạn cũng không có rời khỏi hiện trường, chúng tôi phải nghĩ cách cứu những đứa bé này, thẳng đến khi bảo đảm tất cả bọn nhỏ đều thoát khỏi nguy hiểm, chúng tôi mới rời khỏi hiện trường!"

Bé trai vốn đang kinh hồn ở trong lòng Hồng Vĩ Cơ lại bỗng nhiên nói: "Ông này. . . , cô giáo nói bé ngoan không nên nói dối. . . Không phải ông cứu cháu. . . Là hai chú kia. . .", bởi vì nguyên nhân Hồng Vĩ Cơ ôm nó, nó nhìn được khá xa, bàn tay nhỏ bé chỉ hướng Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh đứng ở xa xa.

Sắc mặt của Hồng Vĩ Cơ như bị người ta đánh một cái bạt tai, từ xanh biến trắng, trong cả cuộc đời chính trị của y, chưa bao giờ đối mặt với cục diện quá xấu hổ như vậy.

Hiện trường bỗng nhiên yên lặng xuống tới, yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, các phóng viên không ai nhắc lại vấn đề, một gã phóng viên trước hết xoay người sang chỗ khác đem bóng lưng lưu lại cho Hồng Vĩ Cơ, hướng Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh đi đến, một người, hai người, ba, tất cả phóng viên đều đi qua, đem Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh vây quanh ở trung tâm.


Hồng Vĩ Cơ đứng ở nơi đó, y bỗng nhiên cảm giác được mình thành một diễn viên trong vở hài kịch, Hồng Vĩ Cơ chậm rãi bỏ đứa bé trai kia xuống, bé trai này lớn tiếng gọi: "Ông nội!"


Hồng Vĩ Cơ ngẩng đầu, Phó chủ tịch tỉnh Vân An, Thường Ủy tỉnh Vân An, bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng suất lĩnh các thành viên Đảng uỷ đi tới hiện trường, Hồng Vĩ Cơ thực sự là không nghĩ tới đứa bé mình ôm để chế tạo biểu tượng thân dân, lại có thể là cháu trai của Tiêu Nãi Vượng.


Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình có chút đồng tình nhìn Hồng Vĩ Cơ, xem ra làm gì cũng không thể làm quá, thảo nào cổ nhân nói, tốt quá hoá dở, diễn trò cũng phải chú ý một giới hạn, vị Phó chủ tịch tỉnh Hồng hiển nhiên là không làm tốt về mặt này, ngay cả trẻ con cũng không nhìn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK