Trương Dương cười khinh thường, ấn tượng của hắn đối với Thương Ngọc Khiết không được tốt lắm. Theo hắn thấy Tần Manh Manh cho dù không phải là con gái ruột của bà ta thì bà ta cũng không nên có biểu hiện tuyệt tình như vậy. Bà ta nói với cảnh sát những lời này rõ ràng là cố ý muốn che giấu chân tướng của sự việc, Thương Ngọc Khiết rốt cuộc là sợ cái gì? Ánh mắt của Trương Dương hướng ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn rõ tình hình trong nhà Tần Manh Manh, cho dù Tần Chấn Đông muốn khuyên Tần Manh Manh về, vì sao lại tốn nhiều thời gian như vậy? Chỉ vì để thu thập chứng cứ Tần Manh Manh ngược đãi trẻ em ư?
Hai người trở lại phòng khách. Trương Dương ngồi xuống trước vũng máu của Tần Chấn Đông nhìn nhìn, nhân lúc Trình Chí Vĩ không chú ý, hắn lấy một cục máu đã đông.
Trình Chí Vĩ nói: "Lúc đó trong phòng bật đi bật lại bài hát "Khoảng thời gian bị quên lãng của" Thái Cầm, xem ra là Tần Manh Manh thích nghe bài này. Giết người rất bình tĩnh, mỗi một bước đều suy nghĩ rất chu đáo."
Trương Dương nói: "Tần Manh Manh mà tôi quen là một cô gái lương thiện."
Trình Chí Vĩ ý vị thâm trường, nói: "Bất kỳ ai cũng đều có hai mặt, cho dù là hung đồ thập ác bất xá, nhưng trong lòng hắn cũng có một mặt yếu đuối."
...
Trương Dương sau khi rời khỏi hiện trường của vụ hung sát, lại tìm tới Hình Triêu Huy, hắn đã lấy được mẫu máu của Tần Chấn Đông, hắn muốn giám định quan hệ giữa Tần Hoan và Tần Chấn Đông. Tần Chấn Đông thuê căn phòng ở đối diện căn nhà của Tần Manh Manh, đoạn thời gian này hắn một mực theo dõi hai mẹ con Tần Manh Manh, cho dù là một người anh thì hành động của hắn cũng có chút quá kiên nhẫn. Nếu nói Tần Chấn Đông thật sự là chết trong tay Tần Manh Manh, Tần Manh Manh vì sao lại muốn giết hắn? Rốt cuộc là dạng cừu hận gì mới khiến Tần Manh Manh đi tới bước này. Trương Dương bắt đầu hoài nghi động cơ của Tần Chấn Đông, cũng bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa bọn họ.
Kết quả giám định DNA khiến Trương Dương vô cùng chấn động, Tần Chấn Đông không ngờ lại là cha ruột của Tần Hoan, lúc hắn bước vào phòng của Tần Chấn Đông, hắn đã có dự cảm này, nhưng hắn thủy chung không ngờ kết quả cuối cùng của chuyện này lại tàn khốc như vậy.
Trương Dương đã đoán ra được toàn bộ chân tướng của chuyện này. Lúc Tần Manh Manh mang thai mới có mười sáu tuổi. Tần Chấn Đông nhất định biết cô ta không phải là em gái ruột của mình, cho nên mới vô sỉ hãm hiếp cô ta, Tần gia sau khi biết chuyện này muốn che giấu chân tướng, đuổi Tần Manh Manh rồi khỏi nhà. Một nữ hài tử mười sáu tuổi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, cuối cùng sinh ra một đứa bé. Trương Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao Tần Manh Manh lại giết Tần Chấn Đông.
Khi Trương Dương nói lại kết quả cuối cùng cho Hà Trường An, Hà Trường An đau đớn nắm chặt hai tay, y không thể nào tưởng tượng được, con gái mình trong những năm nay lại phải chịu đựng sự khuất nhục và thống khổ đến như vậy, mà tất cả đều là do Tần gia tạo thành. Khi y biết được Tần Manh Manh là con gái ruột của mình, còn có một tia áy náy đối với Tần gia, nhưng hiện tại cái còn lại chỉ là cừu hận.
Hà Trường An nói khẽ: "Một gia đình đạo mạo trang nghiêm, bọn họ hủy đi con gái của tôi, tàn hại một đời của con gái tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh này."
Trương Dương sau khi biết chân tướng, cũng cho rằng Tần Chấn Đông chết trong tay Tần Manh Manh, hắn thở dài: "Bất kể là thế nào, Manh Manh giết Tần Chấn Đông là sự thực."
Hà Trường An kích động nói: "Nhất định là thằng súc sinh đó bức nó, nếu không thì nó cũng không giết hắn, giết hay lắm, loại người không bằng cầm thú này nên tống xuống địa ngục."
Trương Dương nói: "Tần gia rõ ràng là sớm đã biết chân tướng, nhưng bọn họ lại không dám nói ra chuyện này, bởi vì chuyện này chỉ cần đưa ra công chúng, Tần gia họ tất nhiên sẽ mất hết mặt mũi."
Hà Trường An nói: "Tôi mặc kệ mặt mũi gì, tôi chỉ cần con gái tôi được bình an."
Trương Dương nói: "Cô ấy tới hiện tại vẫn chưa liên lạc với tôi, không biết là cô ấy đang ở đâu."
....
Tần Manh Manh ngồi trong quán cà phê Lam Vũ, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa thu lại rơi, cảnh vật bên ngoài biến thành mờ mờ, khiến Tần Manh Manh cảm thấy thế giới ở bên cạnh biến thành hư ảo mà không chân thực. Trước mắt cô ta nhấp nhoáng khuôn mặt không còn chút sinh khí của Tần Chấn Đông, bên tai thì vang vọng tiếng hát trầm bổng của Thái Cầm. Mình giết hắn ư? Tần Manh Manh khổ sở suy nghĩ, nhưng bất kể là cô ta có nỗ lực nhớ lại như thế nào thì cũng không nhớ được là mình đã nổ súng bắn Tần Chấn Đông.
Tần Chấn Đông chết rồi, nhưng sự khuất nhục và đau đớn mà hắn mang lại cho mình vẫn còn tồn tại. Tần Manh Manh uống một ngụm cà phê, để mùi thơm của cà phê chậm rãi thấm trong miệng, thần kinh khẩn trương của cô ta từ từ được thả lỏng. Từ sau khi từ trong phòng của Tần Chấn Đông chạy ra, trong đầu Tần Manh Manh mơ mơ màng màng, cô ta không biết mình đã làm gì, đang nghĩ gì, hôm qua cô ta ở hầm cầu cách khu nhà không xa ở cả một đêm, sau khi trời sáng, cô đi thẳng tới quán cà phê này, cô ta cần bình tĩnh lại, cô ta cẩn phải suy nghĩ một chút, mình rốt cuộc là nên làm thế nào.
Cho tới hiện tại, Tần Manh Manh vẫ chưa nghĩ ra là mình vì sao lại tới nước này, sau khi ý thức được sự thực rằng Tần Chấn Đông đã chết, trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới con trai mình, đây chính là nguyên nhân mà cô ta không báo cảnh sát, cô ta sợ rằng sau này không được nhìn thấy con trai mình nữa. Nhớ tới con trai, Tần Manh Manh lại có một loại xung động muốn khóc, không biết Trương Dương có đang ở cùng với con trai của cô, con trai đã ăn cơm chưa? Nó có nhớ mẹ không? Tần Manh Manh cắn chặt môi, mắt đỏ lựng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe cảnh sát chậm rãi lái qua, Tần Manh Manh vô thức cúi đầu xuống, cô ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mình cả đời này không thể cứ trốn tránh như vậy mãi được, cô ta phải tới cục cảnh sát, phải nói rõ chuyện này ra. Nhưng trước khi làm vậy, cô ta phải gặp con trai của mình, chỉ cần được nghe giọng nói của nó thôi cũng được.
Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Tần Manh Manh, đang cùng Tần Hoan xem tivi, Tần Hoan rõ ràng là tình tự rất kém, thỉnh thoảng lại hỏi chuyện của mẹ mình. Trương Dương vội vàng đưa di động cho Tần Hoan.
Nghe thấy con trai mình gọi mẹ, Tần Manh Manh lập tức rơi lệ, cô ta ôm chặt miệng, sợ rằng mình lại bật khóc, một lúc mới khống chế được tình tự của mình, nói khẽ: "Tiểu Hoan, con phải nghe lời cha nuôi nhé, không được bướng bỉnh đâu đấy!"
"Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
Tần Manh Manh nói: "Mẹ ra ngoài công tác, vài ngày nữa mới về được!"
Tần Hoan nói: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"
Tần Manh Manh cố nhịn để không rơi lệ, cô ta cố nén chua xót, nói: "Tiểu Hoan, mẹ cũng nhớ con lắm, ngoan.. đưa điện thoại cho cha nuôi nào."
Tần Hoan đưa điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương nhận lấy điện thoại, bước sang một bên, nói khẽ: "Manh Manh, em đang ở đâu, anh đi đón em!"
Tần Manh Manh rơi lệ, nói: "Không cần, nghe được giọng nói của tiểu Hoan là em yên tâm rồi. Em đi tự thú đây, em tới cục cảnh sát nói rõ chuyện này, em chịu đủ cảnh trốn đông trốn tây rồi!"
Trương Dương nhìn Tần Hoan ở đằng sau, lại đi ra xa mấy bước, hạ thấp giọng, nói: "Tần Chấn Đông có phải là do em giết không?"
Tần Manh Manh ra sức lắc đầu, nói khẽ: "Em không nhớ, em thật sự là không nhớ mình đã làm gì?"
Trương Dương nói: "Người của Tần gia đang tìm em khắp nơi, cảnh sát cũng đang tìm em, bọn họ cho rằng em đã giết Tần Chấn Đông."
Tần Manh Manh nói: "Có lẽ là do em làm thật."
Trương Dương nói: "Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh có thể giúp em!"
Tần Manh Manh nuốt lệ, nói: "Không cần, em biết mình nên làm thế nào."
"Manh Manh, tình huống hiện tại rất bất lợi đối với em!"
Tần Manh Manh nói: "Tất cả mọi người đã muốn em chết, em bất tất phải khiến họ thất vọng!"
Trương Dương khuyên: "Đừng quên, em còn có tiểu Hoan, em nếu xảy ra chuyện thì nó phải làm sao?"
"Anh, chiếu cố tiểu Hoan giùm em!" Tần Manh Manh nói xong câu này liền gác máy.
Hà Trường An bưng một khay bánh bao nhân thịt tôm do tự mình làm ra, đặt xuống trước mặt Tần Hoan, Tần Hoan thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này đã quen với y hơn nhiều, vui vẻ nói: "Ông Hà ơi, vừa rồi mẹ con gọi điện thoại tới đấy!"
Hà Trường An trong lòng rung động, trong mắt lộ ra mấy phần vui mừng.
Trương Dương bảo Tần Hoan ăn cơm một mình, hắn đánh mắt ra hiệu cho Hà Trường An, hai người bước ra ngoài.
Hà Trường An vội vàng hỏi: "Manh Manh sao rồi?"
Trương Dương thở dài, nói: "Hiện tại thì không sao, có điều cô ấy hình như muốn chuẩn bị đi tự thú."
Hà Trường An khẩn trương nói: "Nó sao ngốc thế? Không thể tự thú được, người của Tần gia sẽ không bỏ qua cho nó, mau mau liên hệ với nó đi, tôi có thể nghĩ cách an bài cho nó ra nước ngoài, chỉ cần rời khỏi đây có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đúng rồi, số điện thoại vừa rồi nó gọi cho cậu là bao nhiêu? Tìm số đi, tôi có thể tìm ra vị trí của nó."
Trương Dương nói: "Cô ấy dùng điện thoại công cộng để gọi, cho dù là chú tìm ra vị trí của cô ấy thì tới nơi cô ấy cũng đi rồi."
Hà Trường An nói: "Nó nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu nó có chuyện thì tiểu Hoan phải làm sao? Tôi sẽ làm sao?"
Trương Dương nhìn bầu trời u ám, buồn bã thở dài, nghe khẩu khí của Tần Manh Manh vừa rồi chắc là đã hạ quyết tâm rồi, bởi vì không biết vị trí cụ thể của cô ta, cho nên muốn ngăn cô ta lại cũng khó.
Hà Trường An trước giờ luôn lãnh tĩnh hiện tại đã mất đi sự bình tĩnh, trước giờ luôn là quan tâm tất loạn, sau khi biết Tần Manh Manh là con gái của mình, Hà Trường An rõ ràng cũng loạn lòng.
So với Hà Trường An, Trương Dương lãnh tĩnh hơn nhiều, từ chứng cứ hiện tại nắm được cho thấy, chỉ cần Tần Manh Manh rơi vào trong tay cảnh sát, cô ta rất khó thoát khỏi khốn cảnh, tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với cô ta, trong chuyện Tần Chấn Đông bị giết, cô ta là người bị hiềm nghi lớn nhất. Tần gia không thể nào ngồi yên trước cái chết của Tần Chấn Đông, nhất định sẽ truy cứu chuyện này.
Hà Trường An nói: "Tôi sẽ phát động tất cả người đi tìm Manh Manh, nhất định phải cản nó lại trước khi nó đi tự thú!"
Trương Dương nói: "Kinh thành lớn như vậy, chú bảo đi đâu tìm cô ấy đây? Hiện tại quan hệ giữa chú và cô ấy không có người nào khác biết, chuyện này trước tiên đừng để lộ ra, nếu để Tần gia biết thì chỉ tổ càng thêm phiền phức."
Hà Trường An tức giận nói: "Người khác sợ Tần gia, nhưng tôi thì không sợ, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, con gái tôi nếu xảy ra chuyện thì thì tôi sẽ khiến tất cả người của Tần gia phải bồi táng theo nó!" Hà Trường An trước giờ luôn trầm ổn khi nổi giận cũng toát ra một cỗ bạo lệ chi khí.
Trương Dương thở dài: "Làm găng với quân phương, chú cho dù có tiền cũng không thắng được đâu. ưu thế lớn nhất hiện tại là bọn họ ngoài sáng, còn chúng ta ở trong bóng tối. Bọn họ biết quan hệ giữa chú và Manh Manh, hiện tại Manh Manh vẫn chưa bị bắt, chúng ta còn có hi vọng tìm thấy cô ấy trước cảnh sát."
Hà Trường An nói: "Trương Dương, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi thiếu nó quá nhiều, cậu nhất định phải giúp tôi, bất kể là tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không bận tâm, cho dù là lấy tính mạng của tôi ra đổi, tôi cũng sẽ không nhíu mày!"
Trương Dương nói khẽ: "Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, Manh Manh đã phó thác tiểu Hoan cho cháu, cô ta cho rằng cháu sẽ chiếu cố tốt cho Tần Hoan cho nên mới yên tâm đi tự thú, mới tới cục cảnh sát để nói rõ chuyện này, chúng ta cần phải nghĩ cách khiến cô ấy chủ động liên lạc với cháu."
Hà Trường An chớp chớp mắt, y là người tinh minh, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ trong câu nói này của Trương Dương, liền bảo: "Cậu muốn nói là khiến Manh Mah biết được tiểu Hoan xảy ra chuyện ư?"
Trương Dương gật đầu: "Chúng ta phải phát tán tin tiểu Hoan bị thất tung ra ngoài, với năng lực của chú muốn làm chuyện này chắc không khó."
Trên mặt Hà Trường An lộ ra vẻ vui mừng, đầu óc của Trương Dương quả nhiên là linh hoạt. Tần Manh Manh nếu biết tin con trai mình thất tung, nhất định sẽ khẩn trương lo lắng, cô ta sẽ thay đổi ý định đi đầu thú của mình. Tần Manh Manh khẳng định sẽ chủ động liên lạc với Trương Dương để hỏi chuyện của Tần Hoan.
Hà Trường An nói: "Tôi lập tức đi truyền bá tin này, tivi, báo chí, truyền đơn, tất cả trang quảng cáo trong kinh thành đề sẽ đăng tin tiểu Hoan mất tích." Y lại nhớ ra một chuyện: "Manh Manh như vậy sẽ tìm cậu, mà thế thì cảnh sát và Tần gia sẽ theo dõi cậu."
Trương Dương mỉm cười: "vậy thì phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn thôi."
Tần Manh Manh ngồi trong xe taxi, cô ta nhìn màn mưa bên ngoài,kéo cửa sổ xuống, để mặc cho nước mưa hắt lên mặt, ra sức hít thở không khí, có lẽ sau khi bước vào cục cảnh sát, cô ta sẽ không còn cơ hội này nữa.
Trong máy radio đột nhiên chen vào một tin tức - hiện tại xin được báo một tin khẩn cấp, sáng ngày hôm nay một bé trai sáu tuổi ở khu nhà Kim Hòa Uyển đi lạc, trên người mặc áo màu xanh lục, quần thể thao màu xanh lam, đi dày thể thao màu xám, cao khoảng một mét hai, người gầy, tên là Tần Hoan, nếu như có ai gặp được bé trai phù hợp với đặc điểm trên xin gọi tới số..."
Khi Tần Manh Manh nghe thấy tên con trai, mặt lập tức biến sắc, hét lên: "Dừng xe!"
Lái xe giật mình giậm mạnh phanh, Tần Manh Manh vội vàng móc ví ra trả tiền xe, sau đó đẩy cửa đội mưa chạy xuống. Cô ta không thể nào nghĩ được rằng, mình giao phó con trai của Trương Dương chưa được mấy tiếng mà Trương Dương đã đánh mất con trai mình rồi. Tần Manh Manh khẩn trương tới cực điểm, cô ta coi trọng con trai hơn cả sinh mạng của mình.
Cô ta đã nhìn thấy ánh đèn sáng rực ở trước cửa cảnh sát. Tần Manh Manh lắc lắc đầu, từ bỏ ý định đi tự thú, nếu như chưa có tin tức của con trai, cô ta bất luận là như thế nào cũng không an tâm đi tự thú.
Tần Manh Manh chạy tới trạm điện thoại công cộng ở gần nhất, cô ta cầm điện thoại lên thì phát hiện điện thoại đã hỏng rồi. Tần Manh Manh ảo não đập mạnh ống nghe lên điện thoại, lời khỏi trạm điện thoại công cộng, bước tới trạm ở đối diện, có lẽ là đi quá gấp nên ví tiền của cô ta rơi xuống đất.
Tần Manh Manh không phát giác, vẫn bước vào trạm. Cô ta ấn số di động của Trương Dương, Trương Dương ngay lập tức bắt máy.
Tần Manh Manh khóc lóc chất vấn: "Anh sao lại để tiểu Hoan đi lạc."
Trương Dương nói: "Tiểu Hoan không sao, nếu không làm vậy thì anh sao có thể liên lạc được với em?"
"Thật chứ.?" Tâm tình của Tần Manh Manh có thể gọi là lên lên xuống xuống, nuốt lệ hỏi.
Trương Dương cười bảo: "Anh lừa em làm gì? Tiểu Hoan đúng là không sao, anh đã an bài cho nó ở một nơi rất an toàn, em yên tâm đi!"
Tần Manh Manh lúc này mới hơi yên tâm lại, nói khẽ: "Thật sự là không sao chứ?"
"Không sao? Em ở đâu? Có một số chuyện anh phải nói trực tiếp với em."
Tần Manh Manh nói: "Ở trong bốt điện thoại công cộng ngoài cục cảnh sát." Lúc nói câu này cô ta lại nhìn ra ngoài, thấy một cảnh sát đang bước về phía cô ta. Tần Manh Manh lập tức trở nên khẩn trương, cô ta run giọng, nói: "Có cảnh sát bước về phía em!"
Trương Dương trong lòng trầm xuống, nói khẽ: "Đừng hoảng, đừng nhìn hắn, tiếp tục nghe điện thoại đi."
Tần Manh Manh quay người lại, rất nhanh bên ngoài truyền tới tiếng gõ vào kính, cảnh sát đã đi tới bên ngoài rồi, hắn đang gõ cửa kính của bốt điện thoại.
Tần Manh Manh khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ?"
Trương Dương hỏi: "Chỉ có một mình hắn thôi à?"
Tần Manh Manh nói: "Chỉ có một mình hắn thôi."
Trương Dương nói: "Em mỉm cười bước ra, đừng quên kéo cổ áo xuống thấp vào, kéo sâu chút, nhân lúc hắn nhìn em, đạp mạnh một cái vào hạ âm của hắn, hắn nhất định sẽ đau quá mà rùn người xuống, em lúc hắn rùn người thì dùng đầu gối hất mạnh vào cằm hắn!"
Tần Manh Manh do dự nói: "Nhưng!"
Trương Dương nói: "Không có gì mà nhưng cả, em nếu còn muốn gặp tiểu Hoan thì không thể bị cảnh sát bắt được, em có nhớ tiểu Hoan không?"
Tần Manh Manh ra sức gật đầu.
Trương Dương nói: "Nhớ lời anh, mỉm cười bước ra ngoài, sau đó giáng cho hắn một đòn thật mạnh, sau khi thoát khỏi hắn thì chạy thẳng về hướng tây, tìm một nơi an toàn mà trốn, anh giờ tới đón em đây!"
Tần Manh Manh gác điện thoại, có chút xấu hổ nhíu nhíu mày, cởi nút áo ngực ra, phần ngực trắng nõn lộ hết ra ngoài, sau đó quay người lại, mặt mỉm cười tươi tắn, đẩy cửa kính bước ra, ánh mắt của tên cảnh sát đó lập tức bị phần ngực của Tần Manh Manh hấp dẫn, tựa hồ như quên cả mục đích tới đây, ánh mắt ngây ngốc nhìn ngực Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh đột nhiên ưỡn ngực lên, nhân lúc tên cảnh sát đó hồn vía bay lên chín tầng mây liền giơ chân phải lên đá mạnh vào hạ âm của hắn, tên cảnh sát đó không ngờ đối phương lại đột nhiên tập kích mình, bị Tần Manh Manh đá cho đau đớn rên lên một tiếng, cúi người xuống. Tần Manh Manh giơ đầu gối lên toàn lực đánh vào cằm hắn, Tần Manh Manh là nữ quân nhân, trước đây từng được huấn luyện bác kích, hiện tại lại có cao thủ Trương đại quan nhân chỉ đạo, càng như hổ thêm cánh.
Tên cảnh sát đó bị cô ta liên tục giáng cho hai đòn lập tức mất đi sức phản kháng, mềm oặt nằm trên mặt đất ướt nhẹp, thứ cầm trên tay không ngờ lại rơi sang một bên, không ngờ lại là ví của Tần Manh Manh, người ta là hảo tâm muốn trả lại ví cho Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh sau khi đánh ngã tên cảnh sát đó mới biết là mình có thể quá khẩn trương rồi, cô ta cầm ví tiền lên, không ngờ còn không quên nói xin lỗi, sau đó chạy thẳng về phía tây.
Tên cảnh sát đó một lúc sau mới đứng dậy được, móc bộ đàm ra gọi cứu viện.
Có lẽ bởi vì do trời mưa nên sinh ý của taxi rất thịnh vượng, Tần Manh Manh men theo đường lớn chạy hơn năm mươi mét mà không bắt được chiếc taxi nào.
Đồng thời lúc này cảnh sát cũng nhận được tin tức, lấy phó cục trưởng cục cảnh sát Lương Liên Hợp dẫn đầu bộ đội truy bắt nhanh chóng tập kết xuất phát. căn cứ vào tình huống mà họ nắm được, Tần Manh Manh vừa xuất hiện ở bên ngoài cục cảnh sát, cô ta không ngờ lại đánh ngã một cảnh sát rồi bỏ chạy, quả thực là một sự mỉm mai lớn đối với hệ thống công an bọn họ.
Tần Manh Manh nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa, cô ta vươn tay ra, nhưng hết chiếc taxi này đến chiếc taxi khác phóng vụt qua, không có một chiếc nào có ý định dừng lại. Tần Manh Manh sắp tuyệt vọng rồi, cô ta lao vào trong bốt điện thoại công cộng, lại ấn số của Trương Dương: "Anh, em chạy không thoát rồi!"
Trương Dương từ trong di động nghe ra tiếng còi cảnh sát, hắn nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu được em ra!"
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, Tần Manh Manh nín khóc, cô ta nói khẽ: "Anh, giúp em chiếu cố cho tiểu Hoan nhé, nói với nó rằng em mãi mãi yên nó!"
Trương Dương nói: "Em đừng bỏ cuộc, vì tiểu Hoan, em tuyệt đối không được bỏ cuộc!"
Tần Manh Manh ngậm nước mắt, ánh mắt biến thành kiên định và quật cường: "Anh, em sẽ không bỏ cuộc!"
Hơn mười chiếc xe cảnh sát nháy đèn tập kết ở bên ngoài bốt điện thoại, hơn chục cảnh sát cầm súng thật đạn thất vây quanh bốt. Tần Manh Manh lau nước mắt, bình tĩnh đặt điện thoại xuống. Cô ta đẩy cửa bốt điện thoại, chậm rãi bước vào trong mưa gió, giống như là một đóa hoa cúc trong mưa xuân, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy thê lương, khiến người ta cảm thấy não lòng.
Xét thấy án tình của Tần Manh Manh quá nghiêm trọng, thẩm vấn được tiến hành ngay lập tức sau khi cô ta bị bắt, cục trưởng phân cục Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp tự mình tổ thành một tiểu tổ thẩm vấn, tiến hành thẩm vấn Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh lúc này đã hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, cô ta lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nhân viên công an có mặt ở đây đều kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Tần Manh Manh, một sát nhân sau khi sa lưới ít nhiều đều phải biểu hiện ra vẻ sợ hãi bất an, nhưng Tần Manh Manh thì lại không, cô ta không biểu hiện ra một chút vẻ hoảng loạn nào.
"Tôi không giết người." Tần Manh Manh bình tĩnh nói.
Trình Chí Vĩ cầm vật chứng quan trọng trong túi nhựa lên, đó là khẩu súng đã bắn chết Tần Chấn Đông, lạnh lùng nói: "Tần Chấn Đông chết vì bị giết hại, mà hôm anh ta chết, cô và anh ta phát sinh cãi vã ở dưới lầu, sau đó hai người cùng nhau lên căn phòng mà Tần Chấn Đông thuê để nói chuyện, đây có phải là sự thực không?"
Tần Manh Manh gật đầu, nói: "Đúng!"
Trình Chí Vĩ nói: "Hai người nói chuyện gì, vì sao lại phát sinh cãi vã."
Tần Manh Manh nói: "Nội dụng cuộc nói chuyện của chúng tôi không có liên quan gì tới vụ án này!"
Trình Chí Vĩ nói: "Tần Manh Manh, xin cô chú ý thái độ của mình, tôi hi vọng cô hết sức phối hợp điều tra với chúng toi, như vậy mới có thể làm rõ chân tướng của chuyện này."
Tần Manh Manh không nói gì.
Trình Chí Vĩ tiếp tục nói: "Căn cứ vào những gì mà chúng tôi điều tra được, ở hiện trường trừ cô và Tần Chấn Đông ra, không hề có dấu vết của người thứ ba!"
Tần Manh Manh nói: "Tôi không giết anh ta, khi tôi tỉnh lại thì súng đang ở trong tay tôi, tôi rất sợ hãi nên đi rửa sạch máu trên tay."
Trình Chí Vĩ ngắt lời cô ta: "Cô đã không giết anh ta, vậy vì sao lại phải chạy." Gã cho rằng vấn đề này của mình đã đánh trúng chỗ yếu hại.
Tần Manh Manh quả nhiên do dự một chút rồi cắn răng nói: "Tôi biết chuyện này tôi không thể nói rõ ràng được, người khác đều cho rằng tôi giết Tần Chấn Đông, tôi sở dĩ bỏ chạy là không muốn để con trai tôi nhìn thấy cảnh tôi bị các anh bắt đi, tôi không muốn lưu lại một ám ảnh vĩnh viễn không thể xóa nhà trong tâm linh non nớt của nó."
Trình Chí Vĩ nói: "Cô và đại ca cô rốt cuộc là có mâu thuẫn gì? Vì nguyên nhân nào lại khiến cô đi đến nước phải giết anh ta!"
Tần Manh Manh tức giận nói: "Tôi không hề giết anh ta."
Trình Chí Vĩ nói: "Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ, tôi có thể nói rõ cho cô một điểm, chúng tôi đã nắm được đủ chứng cứ rồi.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp sánh vai bước ra ngoài, Trình Chí Vĩ nói khẽ: "Anh thấy sao?"
Lương Liên Hợp nói: "Tần Manh Manh rõ ràng là không nói thực, cô ta khẳng định là có chuyện gì đó giấu chúng ta."
Trình Chí Vĩ nói: "Đúng là con gái của tư lệnh Tần, tố chất tâm lý không tầm thường, xem ra muốn khiến cô ta nói thực không phải là dễ."
Lương Liên Hợp nói: "Chứng cứ sờ sờ ra đó, cô ta muốn chối cũng khó."
Trình Chí Vĩ nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Tần Manh Manh không chịu nói, người của Tần gia cũng không chịu nói thực." Bọn họ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, chuyện Tần Manh Manh sa lưới còn chưa thông tri cho Tần gia."
Lương Liên Hợp nói: "Đã thông tri từ trước rồi!"
Trình Chí Vĩ nói: "An bài cho bọn họ gặp mặt, hi vọng có thể khiến Tần Manh Manh cảm thấy ăn năn, từ đó mà công phá được phòng tuyến tâm lý của cô ta."
..
Hai anh em Tần Chấn Viễn và Tần Chấn Đường cùng mẹ Thương Ngọc Khiết ngay lập tức tới phân cục, Thương Ngọc Khiết đề xuất muốn gặp riêng con gái.
Tần Manh Manh tuy không muốn gặp mặt Thương Ngọc Khiết, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn quyết định gặp mặt bà ta, có những lời thủy chung vẫn phải nói ra.
Ứng theo yêu cầu của Thương Ngọc Khiết, cuộc gặp mặt của bà ta và Tần Manh Manh được tiến hành đơn độc. Tần Manh Manh đeo còng ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt bi thương của Thương Ngọc Khiết, cô ta không có một chút tình cảm nào với bà mẹ nuôi này. Từ khi cô ta còn nhỏ, Thương Ngọc Khiết đã biểu hiện ra sự bài xích đối với cô ta, nhiều lúc thận chí còn biểu hiện ra là ghét bỏ cô ta. Lúc Tần Manh Manh còn nhỏ cảm thấy rất ủy khuất, nhưng từ khi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của cha mẹ, mới biết rằng mình không phải là con ruột của họ. Năm đó cha vì cứu mình nên vứt bỏ cốt nhục thân sinh, chính bởi vì nguyên nhân này mà bà mẹ nuôi luôn chán ghét, bài xích cô ta, cho rằng là cô ta hại chết con gái mình.
Nguyên nhân Tần Manh Manh ghét mẹ nuôi chính là vì hành vi xấu xa của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông hãm hiếp mình, Thương Ngọc Khiết sau khi biết chuyện này không những không đại nghĩa diệt thân, ngược lại còn quỳ xuống cầu khẩn cô ta đừng nói chuyện này ra. Kể từ lúc đó, Tần Manh Manh đã triệt để lạnh lòng đối với Tần gia, trong lòng cô ta sớm đã đoạt tuyệt quan hệ với Tần gia rồi.
Thương Ngọc Khiết lựa chọn gặp riêng Tần Manh Manh là có nguyên nhân, tuy bà ta rất hận Tần Manh Manh, nhưng bà ta cũng sợ một chuyện, Tần Hoan là cháu của bà ta, năm đó con trai cả Tần Chấn Đông cưỡng hiếp Tần Manh Manh là một sự thực không thể phủ nhận, đối với Tần gia mà nói, đây là chuyện xấu trong nhà, nếu Tần Manh Manh bất chấp tất cả, tiết lộ chuyện này ra ngoài, vậy thì Tần gia khẳng định không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa. Thương Ngọc Khiết sau nhiều lần suy nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện trước với Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh từ trong ánh mắt của mẹ nuôi nhìn ra cừu hận khắc cốt ghi tâm của bà ta đối với mình. Cô ta nhìn thẳng vào Thương Ngọc Khiết, đối với Tần gia cô ta không có bất kỳ chỗ nào cảm thấy mắc nợ.
Thương Ngọc Khiết mắt đỏ lựng, nói: "Mày ác lắm, không ngờ lại giết đại ca của mày!"
Tần Manh Manh nói: "Tôi không giết anh ta, mặc dù tôi cho rằng anh ta đáng chết từ lâu rồi, nhưng tôi không giết anh ta, bởi vì tôi sợ máu của anh ta làm bẩn tay tôi!"
Thương Ngọc Khiết bị ngữ khí lãnh mạc của Tần Manh Manh kích thích, bà ta rít lên: "Tiện nhân!"
Tần Manh Manh bĩnh tĩnh nhìn Thương Ngọc Khiết, nói: "Bà đã cho rằng tôi giết con trai bà, vậy thì không cần phải gặp tôi làm gì."
Thương Ngọc Khiết nói: "Tao chính là muốn gặp trực tiếp mày để hỏi, mày sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta tuy không phải là mẹ đẻ của mày, nhưng ta dẫu sao cũng nuôi mày nhiều năm như vậy!" Bà ta rơi nước mắt.
Tần Manh Manh nói: "Cám ơn, kỳ thực bà nên biết, quan hệ giữa chúng ta từ sáu năm trước đã kết thúc rồi!"
Thương Ngọc Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đang uy hiếp tao đấy à?"
Tần Manh Manh lắc đầu, đội nhiên hiểu ra mục đích mà bà mẹ nuôi tới đây gặp mình, bà ta là sợ mình tuyên dương chuyện xấu trong nhà ra ngoài, bà ta sợ mình sẽ làm Tần gia mất mặt. Khóe miệng Tần Manh Manh phác ra một nụ cười mỉm mai, nói: "Bà yên tâm đi, chuyện đó tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra đâu, bà cho rằng là chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với tôi mà nói thì đó là một sự sỉ nhục vĩnh viễn không thể nào xóa đi được!"
Thương Ngọc Khiết nói khẽ: "Cho nên mày giết Chấn Đông!"
Tần Manh Manh đứng dậy: "Tôi nghĩ chúng ta đã không còn cần thiết phải nói tiếp nữa rồi." Lúc cô ta đi tới trước cánh cửa sắt liền quay lại, nhìn Thương Ngọc Khiết mặt đầy cừu hận: "Con trai bà không phải là tôi giết!"
Trương Dương vào ngày hôm sau khi Tần Manh Manh bị bắt mới được cho phép gặp mặt cô ta, tuy chỉ là bị nhốt có một đêm, nhưng Tần Manh Manh rõ ràng là tiều tụy đi nhiều, thấy Trương Dương, cô ta cười gọi: "Anh!"
Sự trấn định mà Tần Manh Manh biểu hiện ra nằm ngoài ý liệu của Trương Dương, sau khi Tần Manh Manh ngồi xuống, hắn lấy ra một bức ảnh, trên ảnh là Tần Hoan và Hà Trường An, hai người cười rất vui vẻ.
Tần Manh Manh nhìn thấy tấm ảnh đó, thấy nụ cười ngây thơ vô tà của con trai, mũi lại cay cay, mắt lập tức ươn ướt, Trương Dương nói: "Trước khi anh tới đã chụp ảnh cho họ, là để em nhìn thấy tiểu Hoan cho em yên tâm."
Tần Manh Manh nuốt lệ gật đầu.
Trương Dương nói: "Là anh hại em, nếu như không phải là anh lợi dụng phương pháp vụng về đó để bức em ra thì em sẽ không bị họ bắt."
Tần Manh Manh lắc đầu, nói: "Chuyện này không liên quan gì tới anh cả, vốn là em đã tới cửa cục cảnh sát, nếu như không phải là nghe tin tiểu Hoan mất tích, em đã bước vào cục đầu thú rồi. Có điều, chính bởi vì nguyên nhân của anh nên em lại bị thêm tội tấn công cảnh sát."
Nghe thấy Tần Manh Manh nói vậy, Trương Dương không khỏi bật cười.
Tần Manh Manh nói: "Em không giết anh ta, tuy trong quá trình em có hôn mê một lúc, nhưng em nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó, em không giết người!"
Trương Dương nói: "Anh tin em!"
Tần Manh Manh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Vì sao anh lại tin em!"
Trương Dương nói: "Bởi vì anh biết, em đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, em phải chiếu cố tiểu Hoan, phải nhìn nó trưởng thành, em phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, sao có thể lựa chọn con đường không thể quay đầu."
Hai mắt của Tần Manh Manh ướt nhẹp, đối với cô ta hiện tại mà nói, không có thứ gì đáng quý hơn lòng tin, cô ta không khỏi cảm khái, nói: "Đáng tiếc là chỉ có anh tin em, cơ hồ là tất cả mọi người đều cho rằng là em giết anh ta, tất cả chứng cứ đều chứng minh là em giết anh ta."
Trương Dương lắc đầu, nói: "Người tin em không chỉ có anh mà còn có tiểu Hoan, còn có ông ấy nữa." Hắn dùng ngón tay chỉ vào Hà Trường An.
Tần Manh Manh tuy biết vị cự phú kinh thành này, nhưng không hề có qua lại gì với y, liền hỏi: "Người khác có tin hay không, đối với em mà nói đã không còn quan trọng."
Trương Dương chỉ vào ảnh nói: "Có phát hiện là khi hai người cười trông rất giống nhau không?"
Tần Manh Manh hơi ngây ra, cô ta nghe ra là Trương Dương tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.
Trương Dương nói khẽ: "Anh tra được một số chuyện!"
Tần Manh Manh cắn chặt môi, đầy vẻ dò hỏi nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Tất cả phải nói từ cái Phật bình an mà tiểu Hoan đeo, Phật bình an đó là Hà Trường An năm xưa tặng cho con gái của mình. Lúc động đất ở Ninh Viễn, y cho rằng vợ và con gái của mình đều chết trong trận động đất đó, nhưng khi giúp tiểu Hoan tắm rửa, y nhìn thấy Phật bình an."
Hai mắt Tần Manh Manh bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn lên, cô ta không biết lai lịch của Phật bình an, chỉ biết mình từ nhỏ đã đeo nó rồi.
Trương Dương nói: "Năm đó tư lệnh Tần suất lĩnh bộ đội đến Ninh Viễn cứu tai, con gái của ông ấy và con gái của Hà Trường An học chung một trường mầm non."
Tần Manh Manh đã hiểu Trương Dương đang nói gì, cô ta không thể nào tin được trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, khi mình bước vào tù, bất ngờ lại nghe thấy tin tức của cha ruột, trong sinh mệnh hai mươi năm nay của cô ta chưa từng biết mình còn có một người cha, cô ta tựa hồ như không thể tiếp nhận được hiện thực này, lắc đầu, nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, trên thế giới này chuyện như vậy nhiều lắm."
Trương Dương nói: "Em có biết có cách giám định thân nhân không? Căn cứ vào mẫu máu đã giám định ra quan hệ huyết thống cách đời."
Tần Manh Manh biết sắc.
Trương Dương nói: "Xin lỗi, anh không chưng cầu ý kiến của em. Vì để chắc chắn chuyện này, anh đã lấy mẫu máu của y và của tiểu Hoan đi giám định, kết quả chứng minh giữa họ quả thực là có quan hệ huyết thống." Trương Dương hạ thấp giọng, nói: "Hà Trường An chính là cha của em, là cha ruột của em đó."
Tần Manh Manh nhất thời không biết nên vui mừng hay là khó chịu, trong con mắt đẹp đầy là nước mắt, cô ta lẩm bẩm: "Đây là sự thực ư? Đây là sự thực ư?"
Trương Dương gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay của Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh lau nước mắt, đột nhiên nhớ ra một vấn đề. Trương Dương đã tra ra quan hệ của mình và Hà Trường An, vậy thì cũng biết nội tình mình không phải là con gái của Tần gia. Cô ta nói khẽ: "Anh à, chuyện này anh đừng nói ra nhé!"
Trương Dương đầy vẻ thương xót nhìn Tần Manh Manh, nói: "Anh biết rồi, những năm nay em phải chịu quá nhiều ủy khuất rồi, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em ra."
Tần Manh Manh buồn bã nói: "Anh, cám ơn anh, em biết mình không có hi vọng được ra ngoài nữa, bọn họ nắm được rất nhiều cái gọi là chứng cứ, cho rằng là em giết Tần Chấn Đông, mà em thì không thể chứng minh điều gì?"
Trương Dương nói: "Anh tin em không giết hắn ta!"
Tần Manh Manh nuốt lệ cười nói: "Phía cánh sát chỉ tin cái gọi là chứng cứ! Trên súng có đầy dấu vân tay của em, em không thể nào nói rõ được!"
Trương Dương nói: "Hà tiên sinh muốn tới thăm em nhưng anh không cho ông ấy tới, anh sợ quan hệ giữa hai người bị người ta biết. Tình huống sẽ càng thêm bất lợi cho em. Em yên tâm đi, ông ấy đã giúp em mời một luật sư nhất lưu trong nước tới biện hộ cho em rồi!"
Tần Manh Manh hiểu ý của Trương Dương, nếu như bí mật mình không phải là con ruột của Tần gia bị tiết lộ ra ngoài, phía cảnh sát nhất định sẽ đoán được quan hệ giữa cô ta và Tần Chấn Đông, nếu tra ra chuyện Tần Chấn Đông năm xưa từng hãm hiếp cô ta, vậy chuyện cô ta giết Tần Chấn Đông càng là điều đương nhiên.
Tần Manh Manh cắn chặt môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Anh, Tần Chấn Đông là cha ruột của tiểu Hoan." Nói ra bí mật phải giữ mãi trong lòng này đối với Tần Manh Manh mà nói là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Em yên tâm đi, anh sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này giúp em!"
Trương Dương ở trong sân của phân cục gặp Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam cũng tới thăm Tần Manh Manh, nhưng Tần Manh Manh không muốn gặp gã, thấy Trương Dương, Văn Hạo Nam vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: "Trương Dương, Manh Manh sao rồi?"
Trương Dương thở dài, nói: "Còn có thể sao nữa?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi hỏi tình tự của cô ấy thế nào?"
Trương Dương biết Văn Hạo Nam chưa dứt tình tình với Tần Manh Manh, vỗ vai gã, nói: "Nói chung là rất phiền phức, Manh Manh nói rằng mình không giết Tần Chấn Đông, nhưng cảnh sát đã nắm đủ chứng cứ, Tần gia cũng không chịu bỏ qua."
Văn Hạo Nam nói: "Manh Manh tâm địa thiện lương, sao có thể giết anh ruột của mình!" Lúc nói câu này, trong lòng gã không khỏi thấy áy áy, nếu không phải là bị bực bất đắc dĩ, gã cũng sẽ không hi sinh Tần Manh Manh, nhưng nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, gã không khỏi lại sinh ra cừu hận, hắn cảm thấy mình bị Tần gia vũ nhục.
Trương Dương còn cho rằng là Văn Hạo Nam nhớ Tần Manh Manh, liền nói khẽ: "Hay là anh giúp nghĩ biện pháp đi."
Văn Hạo Nam cười khổ, nói: "Tôi đã nhắc đến với cha mẹ tôi rồi, nhưng họ không muốn nhúng vào chuyện này, chỉ nói đây là chuyện riêng của Tần gia."
Trương Dương thở dài, chuyện này quả thật là quá phức tạp, người ngoài không tiện gia nhập vào.
Văn Hạo Nam giả vờ đau khổ, nói: "Thấy xử cảnh của Manh Manh hiện tại, tôi đau lòng lắm!"
...
Nếu không phải là thực sự không có biện pháp thì Trương Dương cũng sẽ không tìm Hình Triêu Huy nữa. Hắn đặc biệt ở quán rượu nhỏ gần trụ sở của Quốc An mời Hình Triêu Huy ra ăn cơm, Hình Triêu Huy nghe nói là chuyện của Tần Manh Manh, lập tức đứng dậy muốn đi.
Trương Dương giữ y lại, kéo y ngồi xuống, Hình Triêu Huy cười khổ, nói: "Sớm biết cậu không phải là hảo tâm mời tôi đi ăn cơm, tôi hôm nay không nên tới đây!"
Trương Dương nói: "Tôi mời ông ăn cơm là một chuyện, cầu ông giúp lại là một chuyện khác, cho dù là ông không giúp tôi thì bữa cơm này vẫn phải ăn."
Hình Triêu Huy nói: "Được, cho dù là viên đạn bọc đường thì tôi cũng nhận rồi!"
Trương Dương rót một chén cho y, cung kính đưa cho y.
Hình Triêu Huy có chút thủ sủng nhược kinh, nói: "Làm cái gì vậy? Cậu có gì thì nói đi, đừng có làm trò này!"
Trương Dương nói: "Chén này tôi là kính ơn tri ngộ của ông đối với tôi!"
Hình Triêu Huy nghe hắn nói vậy, gật đầu nói: "Có chút ý tứ, tôi miễn cưỡng cũng coi như là Bá Nhạc của cậu!" Hai người cạn chén này.
Trương Dương lại rót thêm một chén kính ý.
Hình Triêu Huy nói: "Cái này là vì sao?"
Trương Dương nói: "Tần Manh Manh là em gái nuôi của tôi, tôi tuyệt không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị đưa tới đường cùng, vì tôi nhất định phải cứu, nhưng lại sợ tôi làm liên lụy tới các ông, uống xong chén này, tôi và tổ chức triệt để vạch rõ giới hạn, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, cho dù tôi sau này xảy ra chuyện gì cũng không có bất kỳ liên quan nào tới Quốc An cả."
Hình Triêu Huy đặt chén rượu xuống, nói: "Trương Dương, cậu có thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề của Tần Manh Manh không, vứt bỏ tình cảm cá nhân không nói tới, căn cứ vào chứng mà cảnh sát hiện tại nắm được. Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi giết Tần Chấn Đông nhất."
Trương Dương nói: "Cô ấy nói là cô ấy không giết Tần Chấn Đông!"
Hình Triêu Huy nói: "Tôi ít khi thấy sát nhân phạm tội lại chủ động thừa nhận giết người, cô ấy có chứng cứ chứng minh mình vô tội không?"
Trương Dương nói: "Chẳng lẽ phía cảnh sát chỉ dựa vào dấu vân tay là có thể nhận định cô ấy giết người ư?"
Hình Triêu Huy thở dài, nói: "Đây là chuyện của cảnh sát, cậu không thể tin tưởng cảnh sát hơn một chút, để họ đi điều tra à?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi không có lòng tin với họ, sếp, tôi nói một câu thật lòng nhé, từ góc độ của một người bàng quan, ông cho rằng lần này khả năng Tần Manh Manh vô tội được thả có bao lớn?"
Hình Triêu Huy nghĩ một chút rồi nói khẽ: "Cơ hồ là bằng không?"
Hình Triêu Huy nói: "Cậu có cảm giác trong chuyện này tồn tại rất nhiều nghi vấn không? Tần Manh Manh vì sao lại giết anh ruột của mình, sinh ra và lớn lên dưới một mái nhà, rốt cuộc là điều gì mới khiến họ biến thành cừu thị như vậy? Tần gia rõ ràng là có rất nhiều chuyện không muốn nói ra, phía cảnh sát cũng không thể nào can thiệp vào gia sự của họ. Cái mà cảnh sát cần phải làm chỉ có thể là tôn trọng chứng cứ, lợi dụng chứng cứ tìm ra hung thủ giết người, còn động cơ giết người thì không phải là phạm trù mà cảnh sát cần giải quyết."
Trương Dương nắm khá rõ nội mạc của chuyện này, kỳ thực hắn cho rằng Tần Chấn Đông chết là đáng. Tần Manh Manh có một ngàn lý do để giết hắn ta, nhưng Tần Manh Manh đã nói là mình không giết Tần Chấn Đông, Trương Dương vẫn có khuynh hướng tin Tần Manh Manh. Hắn cho rằng nếu Tần Manh Manh muốn giết Tần Chấn Đông để báo thù thì không cần phải đợi tới hiện tại. Hơn nữa cô ta đã quyết định triệt để bỏ lại cuộc sống trước đây, muốn để Tần Hoan thay đổi hoàn cảnh, hiện tại lại đang xử lý chuyện công việc, không có lý do gì lại đi lựa chọn tuyệt lộ này. Có một điểm Hình Triêu Huy nói không sai, cảnh sát chỉ tôn trọng chứng cứ, cho dù là sau này ra tòa, quan tòa cũng sẽ vẫn coi trọng chứng cứ, dấu vân tay trên súng cùng với khẩu cung của những người mục đích khiến Tần Manh Manh trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất, muốn chứng minh cô ta vô tội là rất khó.