Trương đại quan nhân đi nhanh theo: Này, có đủ thời gian để đo đạc đất Tân Hải mà, đừng nóng vội!
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, trong đầu anh cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?
Trương đại quan nhân giả vờ trầm tư: Nghĩ làm thế nào để người mà tôi quan tâm được sống vui vẻ!
Kiều Mộng Viện dừng chân trên bờ cát: Anh không chi phối được đâu, anh thậm chí ngay cả vận mệnh của chính anh còn không chi phối được thì sao quan tâm được tới sự vui vẻ của người khác?
Trương Dương nói: Mộng Viện, thật ra con người ta hoàn toàn có thể sống thoải mái một chút, không cần thiết cứ phải tạo áp lực quá lớn cho mình, nhân sinh quan của tôi chính là sống tốt hôm nay, sống tốt đời này, không nghĩ gì khác, không hỏi gì khác, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, trong thời gian hữu hạn tôi cố gắng đi tìm khoái hoạt lớn nhất.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi thật sự là hoài nghi anh sao lên làm bí thư thị ủy được, với giác ngộ này của anh, ngay cả người dân bình thường cũng không bằng.
Trương Dương cười nói: Bí thư thị ủy thì sao? Bí thư thị ủy cũng từ người dân mà ra thôi, tôi chính là người dân, tôi có hỉ nộ ái ố, tôi cả đời này cũng không thể làm được quan lão gia cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian.
Không khỏi cười nói: Tôi vẫn kiên trì cho rằng anh không thích hợp làm quan, một chút cũng không thích hợp.
Trương Dương nói: Đối với tôi mà nói thì làm quan là một loại tu hành. Chờ tôi tu hành viên mãn rồi. Có gọi tôi là ông nội tôi cũng chẳng làm nữa.
Kiều Mộng Viện trợn mắt lườm hắn.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không có ý bảo cô gọi tôi là ông nội.
Kiều Mộng Viện gắt: Ngứa miệng à?
Trương Dương nói: Đói bụng rồi, con người tôi một khi đói là nói đặc biệt nhiều. Hắn chỉ chỉ ra xa: Bên kia có đồ nướng hải sản, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó đi.
Kiều Mộng Viện nói: Ăn đồ đó là không tốt cho sức khỏe nhất.
Trương Dương cười nói: Người còn sống đừng có cẩn thận như vậy, thật ra trên đời này thứ không tốt cho sức khỏe nhất đó chính là tư tưởng của con người, đồ nướng so sánh với tư tưởng thì thuần khiết hơn, khỏe mạnh hơn nhiều.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chẳng liên quan gì tới nhau cả đồ nướng và tư tưởng sao có thể kéo lại cùng một chỗ.
Trương Dương nói: Tại sao lại không? Đồ nướng cần trải qua khảo nghiệm của than lửa mới có thể biến thành mỹ thực thơn ngon, không đủ lửa thì sống, nướng lâu quá thì khô! Tư tưởng cũng phải được khảo nghiệm thực tiễn, chỉ có thông qua khảo nghiệm mới là tư tưởng cách mạng.
Kiều Mộng Viện thán phục: Anh cũng đừng khoe khoang lý luận đồ nướng của anh nữa, thực tiễn xuất phát từ hiểu biết chính xác, anh cứ nướng tốt đồ nướng rồi sau đó hẵng lên tới tư tưởng.
Tiêu chuẩn đồ nướng của Trương đại quan nhân vẫn không tồi. Ít nhất cũng được Kiều Mộng Viện công nhận, bóng đêm bất tri bất giác bao phủ bãi biển này, hai người tán gẫu thật sự rất vui vẻ, từ sau khi qua đời qua đời, Kiều Mộng Viện vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy, cô ta cuối cùng cũng tìm được cảm giác thoải mái thít thở, có lẽ áp lực mà cô ta tạo cho mình hơi lớn một chút, người sống trên đời này, đơn giản mới là thật, Kiều Mộng Viện quyết định thay đổi cách sống. Giống như Trương Dương, coi quan trường trở thành một nơi tu hành, không biết lần tu hành này có thể cho xóa tan đi phiền não của cô ta hay không?
Không phải mỗi người đều coi quan lộ là một hồi tu hành, trong mắt Tưởng Hồng Cương, sĩ đồ của mỗi người đều là một lịch sử chiến tranh, mà hiện tại hắn muốn khai hỏa trận chiến tranh này, trong sinh mệnh của Tưởng Hồng Cương có một người cực kỳ quan trọng, lão bạn học, lão bằng hữu Đinh Cao Sơn của hắn, Tưởng Hồng Cương khi có suy nghĩ gì, có quyết định trọng đại gì thì luôn sẽ cùng thương lượng với Đinh Cao Sơn.
Đinh Cao Sơn toàn lực ủng hộ Tưởng Hồng Cương cạnh tranh chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, nếu có thể thành công, là bằng hữu tốt nhất của Tưởng Hồng Cương, hắn không nghi ngờ gì nữa trong tương lai cũng sẽ có được lợi ích khôn lường.
Đinh Cao Sơn luôn xem trọng tiền cảnh chính trị của Tưởng Hồng Cương, hắn hiểu Tưởng Hồng Cương. Hiểu rõ năng lực của Tưởng Hồng Cương, cũng biết dã tâm và khát vọng của hắn.Sự ủng hộ của Đinh Cao Sơn đối với Tưởng Hồng Cương tuyệt đối không giới hạn trong ngôn ngữ, hắn sẽ đổi thành hành động, biết Tưởng Hồng Cương sắp tới Đông Giang, Đinh Cao Sơn lập tức đưa ra một quyết định: Tôi và anh cùng đi.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Anh đi làm gì?
Đinh Cao Sơn nói: Em gái Trương Dương kết hôn, tôi nói sao cũng phải tới, hắn đã từng tham gia hôn lễ của con gái tôi, lễ thượng vãng lai, về tình về lý tôi đều phải đi một chuyến.
Tưởng Hồng Cương nói: Cao Sơn à, Trương Dương đến bây giờ ngay cả thếp cũng không gửi cho tôi, anh đi như vậy liệu có mạo muội không?
Đinh Cao Sơn mỉm cười nói: Lễ nhiều người không trách, Trung Quốc chúng ta từ xưa đã chính là như vậy, tôi tới đi tham gia hôn lễ của em gái hắn đã là nể mặt hắn rồi, có điều lần này cũng không chỉ là đi về chuyện này, tôi là cùng đi với người bạn cũ là anh mà.
Tưởng Hồng Cương nói: Cao Sơn à, không cần đâu.
Đinh Cao Sơn nói: Rất cần! Hồng Cương, chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, tình bạn này rất đáng quý, anh nghĩ gì thì trong lòng tôi minh bạch.
Tưởng Hồng Cương cười cười, không nói gì, Đinh Cao Sơn thực sự là rất hiểu con người hắn.
Đinh Cao Sơn nói: Tôi tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng vẫn hiểu biết một số quy tắc trong đó, muốn bước lên được thì một là phải có bối cảnh, hai là phải có quan hệ, nếu hai phương diện này đều không có thì phải dựa vào tiền, tôi đương nhiên biết, trên thế giới này rất nhiều chuyện không phải cứ còn tiền là làm được, nhưng cái thứ tiền này ít nhất cũng có thể giúp lót đường.
Tưởng Hồng Cương nói: Cao Sơn, thật sự là không cần mà, tâm ý của anh tôi hiểu.
Đinh Cao Sơn nói: Yên tâm đi, tôi biết phải làm như thế nào, lần này tôi tới Đông Giang cũng sẽ không đi theo anh, lão Quách mồng một tháng năm cũng về Đông Giang , tôi đi thăm bạn học, có mỗi số quan hệ cũng cần phải đi.
Tưởng Hồng Cương gật đầu, chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương và bọn họ đều là lão bạn học, Quách Thụy Dương cũng có một số quan hệ ở tỉnh lý, Đinh Cao Sơn lần này tới là để giúp mình khơi thông quan hệ, nghĩ đến đây, Tưởng Hồng Cương trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Cao Sơn đổ chuông, hắn cầm điện thoại, lại là em trai Đinh Cao Thăng gọi tới, sau khi nghe xong, Đinh Cao Sơn không khỏi nhíu mày, hắn nói khẽ: Tại sao có thể như vậy? Thôi, cứ kệ họ!
Tưởng Hồng Cương nghe ra hắn hình như xảy ra chuyện, chờ sau khi Đinh Cao Sơn gác điện thoại mới hỏi: Có phải gặp phiền toái gì hay không?
Đinh Cao Sơn cười nói: Ở Bắc Cảng này thì có thể có phiền toái gì chứ? Chuyện nhỏ thôi, không cần anh phải ra mặt đâu.
Tưởng Hồng Cương gật đầu: Gần đây trị an Bắc Cảng không tốt lắm, mấy ngày trước, con trai Viên Hiếu Thương bị người ngang nhiên bắt cóc, nếu không phải Trương Dương ra tay thì chỉ sợ chuyện ầm ĩ lên rồi.
Đinh Cao Sơn nói: Gần đây tình thế của Bắc Cảng có chút không ổn, huynh đệ Viên gia thay nhau gặp chuyện không may, tôi cảm giác sau lưng việc này chắc là có người phá rối.
Tưởng Hồng Cương nói: Thời đại hiện giờ, bất kể làm quan hay làm ăn đều phải cẩn thận, con người ta sống đúng là không dễ dàng gì.
Đinh Cao Sơn cười nói: Anh còn có tiền đồ tốt, chỉ cần nghiêm túc kinh doanh thì trên thế giới này không có chuyện gì là không làm được.
Tưởng Hồng Cương nhìn đồng hồ: Tôi phải đi rồi!
Đinh Cao Sơn giữ Tưởng Hồng Cương ở lại ăn cơm, Tưởng Hồng Cương uyển chuyển từ chối, hắn đã đáp ứng phải về nhà ăn cơm chiều.
Tưởng Hồng Cương đi không lâu thì Đinh Cao Thăng về nhà, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ khẩn trương: Đại ca!
Đinh Cao Sơn bảo hắn đóng cửa thư phòng lại ròi nói: Làm sao vậy? Có gì mà gấp thế?
Đinh Cao Thăng nói: Một thuyền hàng hóa tất cả đều bị hải quan kiểm tra và thu giữ rồi, cái tên hỗn đản Mai Thiên Hà không phải là người, bình thường chúng ta cho hắn không ít lợi ích, vậy mà thằng chó này giờ lại trở mặt không nhận được, biết rõ là hàng của chúng ta mà con mẹ nó còn làm vậy!
Đinh Cao Sơn trừng mắt lườm hắn một cái: Mày hò hét cái gì? Chuyện có bao lớn đâu? Người khác tra những hàng hòa này là việc công, Mai Thiên Hà thân là lãnh đạo của ban phòng chống buôn lậu trên biển, phát hiện không đúng thì đương nhiên muốn giam hàng rồi.
Đinh Cao Thăng nói: Nhưng hắn hành động thì cũng phải báo trước một tiếng chứ? Không nên chơi như vậy, may mà chúng ta tính toán chu đáo, nếu chỗ hàng này mà bị tra tới chúng ta thì phiến phức to rồi?
Đinh Cao Sơn nói: Xảy ra chuyện thì trước tiên đừng vội trách người khác, trước tiên phải tìm nguyên nhân từ trên người mình... Di động của hắn đổ chuông, Đinh Cao Sơn ra hiệu, bảo Đinh Cao Thăng đừng lên tiếng, bắt máy rồi nói: Mai đội, có gì chỉ giáo?