Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó Tần Thanh tới Bắc Cảng, Trương Dương khi biết được chuyện này thì cô ta đang cùng Thường Hải Tâm mua sắm ở thành Hàn Quốc Bắc Cảng, hai người mua không ít đồ, bảo Trương Dương tới cửa ra đón họ.

Trương Dương tới cửa thành Hàn Quốc thì nhìn thấy hai người trong tay đều cầm một cái túi rất to, hắn đẩy cửa xuống xe, giúp đỡ họ đặt đồ vào cốp, tràn ngập hiếu kỳ nói: Mua cái gì mà nhiều thế?

Tần Thanh nói: Quần áo, Hải Tâm giới thiệu cho tôi đi mua một ít đồ thời trang, giá ở đây so với giá ở chợ thì rẻ hơn nhiều.

Trương Dương cười nói: Hiện tại hàng giả của thành Hàn Quốc tràn ra, cẩn thận mua phải hàng giả đó.

Thường Hải Tâm nói: Tôi quen ông chủ ở đó, người Hàn Quốc, hắn cũng không kinh doanh hàng giả.

Trương Dương nói: Hải Tâm từ lúc nào trở nên sính ngoại như vậy.

Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn một cái, Tần Thanh cười nói: Lái xe!

Trương Dương sau khi khởi động ô tô mới hỏi: Bí thư Tần, đi đâu?

Thường Hải Tâm nói: Đi ăn thịt nướng Hàn Quốc.

Trương đại quan nhân không khỏi thở dài: Thứ đó có gì mà ngon đâu? Văn hóa ẩm thực của Hàn Quốc so với mỹ thực của Trung Hoa chúng ta thì còn kém cả ngàn dặm, đồ nướng của bọn họ so với đồ nướng Tân Cương của chúng ta thì cũng kém xa, hay là tôi mời hai người tới nhà hàng Thổ Lỗ ăn đồ Tân Cương nhé.

Thường Hải Tâm cười nói: Tùy, dù sao cũng là anh mời khách, đi đâu cũng được.

Trương Dương chở hai người tới nhà hàng Thổ Lỗ, nhà hàng Tân Cương này là một bác gái Duy Ngô Nhĩ mở, đồ ăn Tân Cương rất tiêu chuẩn, đương nhiên để thích ứng với khẩu vị của người nội địa. Đối với đồ ăn cũng tiến hành thay đổi không ít, gia tăng những món mà người nội địa thường ăn.

Trương đại quan nhân gọi thịt dê nướng, gà, trà sữa...

Tần Thanh nhìn một bàn đầy đồ ăn, không khỏi nói: Không cần phải long trọng như vậy đâu, lãng phí là đáng xấu hổ, anh có biết hay không!

Trương Dương nói: Hôm nay là ngày đáng chúc mừng.

Thường Hải Tâm nói: Chị Thanh, chị thấy chưa. Chị vừa tới anh ấy đã cao hứng như vậy đấy.

Mặt Tần Thanh nóng lên. Trong lòng lại rất ngọt ngào, nói: Nói hưu nói vượn, hắn không phải vì chuyện này. Vả lại tôi tới là tìm em, không phải tìm hắn. Lời này lộ ra ý tứ giấu đầu lòi đuôi.

Trương Dương cười nói: Chị Thanh tới tôi đương nhiên cao hứng rồi, đây là lần đặc biệt, hôm nay tôi là song hỷ lâm môn, còn có một đại sự được giải quyết.

Thường Hải Tâm biết Trương Dương gần đây bởi vì vấn đề tài chính của khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà rất đau đầu, cô ta kinh hỉ nói: Anh tìm thị lý xin tiền được rồi à?

Trương Dương lắc đầu nói: Em cho rằng bí thư Hạng hảo tâm vậy ư?



Tần Thanh cười nói: Trương Dương à Trương Dương, em sao phát hiện anh bất kể đến đâu cũng đều không quan hệ tốt được với lãnh đạo thế nhỉ?

Trương đại quan nhân cười hắc hắc nói: Chúng ta không phải là quan hệ rất tốt ư?

Câu này khiến Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đỏ mặt, Tần Thanh gắt: Miệng chó không mọc được ngà voi, đáng đánh!

Thường Hải Tâm nghe thấy câu này, không khỏi bật cười. Cô ta kể lại chuyện Trương Dương hai ngày trước đi đâu cũng ăn đòn, Tần Thanh cười nói: Nếu thích bị đánh như vậy thì lát nữa vừa hay bắt anh ra thử công phu.

Trương đại quan nhân nói: Ai sợ ai chứ!

Thường Hải Tâm nói: Còn chưa nói chuyện vui khác.

Trương Dương nói: Cũng không tính là chuyện vui gì, vấn đề tài chính được giải quyết rồi, Tiêu Quốc Thành đáp ứng trước tiên cho anh mượn năm trăm triệu, có điều hắn cũng có điều kiện, bản kế hoạch đầu tư này anh còn chưa xem. Trương Dương đưa bản kế hoạch đầu tư của Tiêu Quốc Thành cho Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm xem một chút rồi nói khẽ: Em thấy không có vấn đề gì, Tiêu Quốc Thành không ngờ hảo tâm như vậy, thoáng cái đã cho anh mượn năm trăm triệu rồi. Các anh có quan hệ gì?

Tần Thanh cũng có nghi vấn đồng dạng, có thể khiến một người không chút do dự lấy ra năm trăm triệu cho hắn sử dụng, chứng tỏ quan hệ của Trương Dương và Tiêu Quốc Thành không bình thường.

Trương Dương nói: Cũng không có quan hệ đặc thù gì, thân thể của hắn không tốt, anh giúp hắn khám bệnh, hắn không thích nợ nhân tình, cho nên dùng phương thức này để bồi thường một chút, đương nhiên khoảng tiền này cũng không phải là cho không, anh nếu không đáp ứng yêu cầu đầu tư của hắn, hắn sẽ coi như là cho anh vay ngắn hạn, chẳng những lấy lại vốn mà còn lấy cả lãi nữa.

Tần Thanh lật xem bản kế hoạch, mỉm cười: Bản kế hoạch này làm rất chu đáo, cũng rất công bình, xem ra Tiêu Quốc Thành này sớm có chuẩn bị đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu rồi, anh tìm hắn hỗ trợ, vừa hay đúng ý muốn của hắn.

Trương đại quan nhân nói: Anh hiện tại vẫn không nghĩ thông, trong chuyện này anh có phải chịu thiệt không?

Tần Thanh cười nói: Ít nhất em không nhìn thấy vấn đề gì cả, một thương nhân thành công tuyệt đối sẽ không ham tiểu tiện hỏ, nhất là thương nhân làm ăn với chính phủ, thường thường sẽ nghĩ lâu dài, em không biết Tiêu Quốc Thành, anh nên tự tìm hiểu, người này rốt cuộc là chỉ mong kiếm lợi hay là có tầm mắt xa rộng, anh nên đánh giá công bình.

Trương Dương nghĩ nghĩ: Anh thật sự có chút nhìn không thấu, người này quá sâu, tạo cho anh cảm giác sâu không lường được!

Thường Hải Tâm nói: Bất kể hắn là một người như thế nào, hiện tại người ta nguyện ý bỏ ra năm trăm triệu để giải quyết cái nguy trước mắt cho anh, từ điểm này cũng có thể nhìn ra hắn không muốn hại gì anh, chỉ cần theo trình tự chính quy thì đối với anh là trăm lợi mà không có lấy một hại.

Trương Dương cười nói: Anh cũng không có thù với tiền, hôm nay Tiêu tiên sinh nói một câu khiến anh giống như thể hồ quán đỉnh.

Tần Thanh, Thường Hải Tâm đều nhìn hắn đầy thâm tình, họ thích bộ dạng nói chuyện của Trương Dương, hăng hái, lòng tin mười phần.

Trương Dương nói: Hắn nói, trong mắt thương nhân, trên đời này vạn sự vạn vật đều là sinh ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên cũng là sinh ý, đơn giản là khác nhà cái thôi, hắn làm ăn thì hắn cầm cái, chính phủ làm việc thì quan viên cầm cái, so sánh thương nhân cùng với quan viên thì người sau có một ưu thế lớn nhất, đó chính là chính sách, trên đời này không có mánh lới nào có sức hấp dẫn hơn chính sách.

Tần Thanh nghe xong cũng lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới vỗ tay tán dương, cô ta thấp giọng khen: Người này nhìn việc rất thấu triệt, tuy rằng nói hơi tục một chút, nhưng cũng có đạo lý, vạn sự vạn vật đều là một loại kinh doanh, chúng ta thân là cán bộ vì quốc gia, trên thực tế chính là kinh doanh vì quốc gia, kinh doanh vì nhân dân. Đánh giá một cán bộ có xứng với chức hay không chính là nhìn kết quả kinh doanh của hắn, là lời hay lỗ, có chân chính đạt được lợi ích cho quốc gia hay không, có chân chính mưu cầu phúc lợi cho nhân dân hay không?



Thường Hải Tâm nói: Dựa theo ý nghĩ của hắn, như vậy tòng chính chẳng phải là rất đơn giản, tiêu chuẩn đánh giá chính tích của một người chẳng phải là từ hiệu quả và lợi ích mà hắn mang lại ư!

Tần Thanh nói: Một cán bộ ngay cả xây dựng kinh tế cũng làm không tốt, một cán bộ không giúp được người dân thoát khỏi cảnh nghèo, bất kể là như thế nào cũng không xứng là cán bộ tốt trên ý nghĩa chân chính. Tiêu Quốc Thành có thể nói là nhìn thấu bản chất của sự tình.

Trương Dương nói: Anh có được tính là một cán bộ tốt không?

Thường Hải Tâm nói: Theo em thấy, trước mắt coi như vẫn xứng.

Tần Thanh mỉm cười nói: Một đường thăng chức, một bước lên mây, còn trẻ vậy đã là bí thư thị ủy Tân Hải, điểm này chứng minh lãnh đạo vô cùng hài lòng với thành tích công tác của anh.

Trương đại quan nhân nói: Anh không quan tâm các lãnh đạo nhìn thấy nào, chỉ cần các em hài lòng với anh là được rồi.

Ánh mắt của Thường Hải Tâm và Tần Thanh gặp nhau, hai người đều lộ ra vài phần ngượng ngùng, họ trong lòng biết rõ quan hệ của nhau, Trương Dương này đúng là ma tinh trong số mạng của họ, thế nhưng họ lại cứ cùng thích một người, không thể kiềm chế được.

Trương Dương hỏi bệnh tình của Tần Truyền Lương, Tần Thanh nói: Cảm mạo bình thường thôi, hiện tại đã ổn rồi.

Trương Dương nói: Chú Tần lớn tuổi rồi, em tận lực khuyên nhủ chú đừng để chú làm việc vất vả, công trình tu sửa chùa Thu Hà có thể không làm mà.

Tần Thanh nói: Em đã khuyên vô số lần rồi, nhưng ông ấy cả đời si mê nhất chính là chuyện của phương diện này.

Trương Dương gật đầu nói: Cuối tháng anh sẽ tới Đông Giang.

Tần Thanh nói: Chuyện Tiểu Tĩnh kết hôn à?

Trương Dương nói: Em cũng nhớ nhỉ!

Tần Thanh có chút oán trách trừng mắt lườm hắn một cái, mình và Trương Dương tuy rằng là không danh không phận, nhưng trên thực tế cô ta cũng là chị dâu của Triệu Tĩnh, em gái của chồng kết hôn mình đương nhiên phải chú ý rồi.

Thường Hải Tâm nói: Đến lúc đó chúng ta đều đi.

Trương Dương cười nói: Đương nhiên là phải đi rồi, người một nhà vừa hay mượn cơ hội này tụ họp chút.

Tần Thanh gắt: Ai là người một nhà với anh, uống chút rượu vào là nói hưu nói vượn.


Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Vậy chúng ta có phải là...


Điện thoại của Thường Hải Tâm đột nhiên đổ chuông, là Thường Hải Thiên gọi tới, thì ra Thường Hải Thiên tối nay phải ở bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu để trực, đặc biệt bảo Thường Hải Tâm tới ở với chị dâu cho đỡ buồn.


Thường Hải Tâm nói rõ tình huống với Trương Dương, cô ta đứng dậy đi trước, Thường Hải Tâm rất giỏi hiểu ý người ta, cô ta biết Tần Thanh và Trương Dương lâu như vậy rồi không gặp nhau, tất nhiên có rất nhiều điều muốn nói riêng, tuy rằng cô ta cũng nhìn ra Trương Dương đã lộ ra một loại tà niệm nào đó, nhưng dưới trạng thái tỉnh táo, cô ta vẫn có chút xấu hổ, có một số việc vẫn cần lảng tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK