Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùy Quốc Minh thấy Trương Dương không nói lời nào, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “ Trương Dương, chúng ta là thành phố anh em, lần này nhất định phải ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn!

Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng nói mẹ nó chứ, nếu như tôi thật sự muốn đá chén cơm của các người, các người chỉ có theo sau ăn đất.

Lương Hiểu Âu nói điện thoại mười phút, lúc trở về, trong đại sảnh chỉ còn lại có Trương Dương, Trương Dương cũng không phải định đợi cô ấy, chỉ là thủ tục vào của tương quan còn chưa có xong xuôi, đang ở chổ phục vụ chờ.

Lương Hiểu Âu đi tới bên cạnh Trương Dương, ngượng ngùng cười cười: Ngại quá, khiến anh đợi lâu.

Trương Dương nói: Tôi không đợi cô, chờ bọn họ làm thủ tục.

Lương Hiểu Âu không nhịn được trừng mắt liếc hắn, thằng nhãi này cũng không để cho người ta mặt mũi.

Trương Dương nhếch môi cười cười: À, ai gọi điện thoại thế, thời gian dài như vậy? Đường dây nóng à!

Lương Hiểu Âu nhịn không được cười nói: Trương Dương, anh đúng là không nghiêm chỉnh bao giờ.

Trương Dương nói: Cái này không phải quan tâm cô sao? Chúng ta không phải là bạn bè?

Lương Hiểu Âu thở dài nói: Phiền chết, bạn trai tôi hay ghen lắm.

Trương Dương nói: Ghen chứng minh người ta quan tâm cô.

Lương Hiểu Âu cười cười ngọt ngào, nhưng cô thấy Tát Đức Môn Thác lúc này lại đi tới, trong lòng có chút sợ hãi, cái lão người Mỹ này cười quá dâm đãng, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, nếu như không phải vì công tác, Lương Hiểu Âu mới không muốn ứng phó.



Tát Đức Môn Thác bên cạnh còn có một cô gái nước Mỹ, cái nước ý nghĩ của lão khách làng chơi Mỹ này là tương đương giảo hoạt, ông ta nói với Trương Dương: Trương Dương, vị này chính là quản lý bộ phận mở rộng hải ngoại của công ty English Bender Tát Lạp, cô ấy muốn đi mua chút đồ, cậu đi cùng cô ấy nha!

Trương đại quan nhân nghe ra, cái này rõ ràng là muốn đuổi mình đi.

Tát Lạp nhìn xa thấy cũng không tồi, tóc vàng mắt xanh, ngực tấn công mông phòng thủ, bất quá da thật sự là quá trắng, cô ấy nở nụ cười với Trương Dương, cười coi như mê người, bất quá cái miệng hơilớn, Trương đại quan nhân phỏng chừng nếu như mình “KISS cùng cô ấy, phỏng chừng cả khuôn mặt đều bị cô ấy nuốt vào.

Trương Dương nói: LEET’ S GOO bởi vậy có thể thấy được, trình độ tiếng Anh của Trương đại quan nhân còn chưa đâu vào đâu.

Tát Đức Môn Thác đuổi được Trương Dương, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Lương Hiểu Âu: Lương tiểu thư, có thể ở chỗ này nhìn thấy cô, tôi thật sự là rất mừng rỡ!

Lương Hiểu Âu nói: Thành phố lúc đầu an bài tôi tiếp đãi toàn bộ hành trình của đoàn đại biểu, giữa đường bởi vì có việc, tôi bỏ đi một đoạn, chuyện vừa làm xong, tôi liền chạy đến đây, chổ chiếu cố không chu toàn mong rằng Tát Đức Môn Thác tiên sinh lượng giải., Tát Đức Môn Thác lắc đầu nói: Lương tiểu thư, Trung Quốc là đất nước lễ nghi chi bang, hành trình Bình Hải lần này để lại cho tôi ấn tượng khắc sâu, ấn tượng tôi đối với lương tiểu thư càng khắc sâu.

Lương Hiểu Âu nói: Ấn tượng của tôi đối với Tát Đức Môn Thác tiên sinh cũng rất sâu.

Tát Đức Môn Thác chỉ chỉ bên ngoài nói: Chúng ta đi tán bộ nha!

Từ giờ đến lúc ăn cơm chiều còn một tiếng đồng hồ, Lương Hiểu Âu thật sự nghĩ không ra lý do từ chối, hơn nữa ngày hôm nay đặc biệt chạy tới chính là vì lôi kéo làm quen người ta , phương diện kinh tế không thể nói, mục đích chính trị tương đối rõ ràng, nhất định phải đem chuyện thành phố hữu hảo xác định xuống.

Hai người đi dọc theo đường đá của Cẩm Loan, Tát Đức Môn Thác hít một ngụm không khí, khoa trương phập phồng nói : Lương tiểu thư, không khí của Cẩm Loan thật sự mới mẻ!, Lương Hiểu Âu nói: Cẩm Loan là một trong các địa điểm du ngoạn nổi tiếng của Bình Hải chúng tôi, là khu phong cảnh cấp quốc gia, nơi này có lịch sử văn hóa lâu đời Lương Hiểu Âu vốn định tiếp tục giới thiệu, Tát Đức Môn Thác lại đột nhiên cắt đứt lời nói của cô ấy: Bên trong không khí mới mẻ còn kèm theo hương vị thân thể của Lương tiểu thư, thật sự là thấm vào tim phổi!

Lương Hiểu Âu mặt đỏ lên, Tát Đức Môn Thác thật sự là da mặt dày, không nói được hai câu đã bắt đầu quấy rầy mình, Lương Hiểu Âu nói: Tham nghị viên tiên sinh, ông có khảo sát thỏa mãn với Đông Giang chúng tôi hay không? Cô ấy sửa lại gọi tham nghị viên tiên sinh ý là nhắc nhở Tát Đức Môn Thác chú ý thân phận.

Tát Đức Môn Thác nhìn mặt cười của Lương Hiểu Âu, nuốt nước bọt, vừa gật đầu vừa nói:, Thoả mãn, thoả mãn, cực kỳ thoả mãn , tôi đối với tiếp đãi của Lương tiểu thư càng thoả mãn! Lương Hiểu Âu nói: Lúc ở Đông Giang, Lương bí thư có ý định cùng New York kết thành bạn, tham nghị viên tiên sinh đối với cái đề nghị này có cảm tưởng gì không?



Tát Đức Môn Thác cười nói: Đông Giang rất không tồi, rất thân thiện!

Lương Hiểu Âu nghe ông nói như vậy trong lòng vui vẻ, nhưng Tát Đức Môn Thác lại nói tiếp: Tôi đi tới Bình Hải không lâu, thế nhưng các nơi đều rất thân thiện với chúng tôi, Nam Tích cũng không sai, cũng là thành phố thân thiết với New York!

Lương Hiểu Âu trong lòng thoáng lộp bộp, Tát Đức Môn Thác thật sự là một lão bánh quẩy, ông ta không có tỏ thái độ, không chỉ không tỏ thái độ, còn cố ý đem Nam Tích nói ra, ông ta muốn cho mình khẩn trương.

Tát Đức Môn Thác là nhân vật gì? Tại chính đàn nước Mỹ trà trộn lâu như vậy, ông tuyệt đối là lão cáo già, từ khi gặp được Lương Hiểu Âu, Tát Đức Môn Thác đã sinh ra suy nghĩ không an phận, Tát Đức Môn Thác biết cô ấy muốn cái gì? Trên đời này không có miễn phí của cơm trưa, bạn muốn thứ gì từ tôi, thì phải nỗ lực trước một chút.

Lương Hiểu Âu nói: Tham nghị viên tiên sinh, mục đích chuyến này của ngài không phải vì thúc đẩy phát triển chính trị và kinh tế Trung Mỹ sao?, Tát Đức Môn Thác nói: Cảnh sắc Cẩm Loan đẹp quá, những chuyện công vụ này, chúng ta buổi tối nói! Câu nói đầu tiên làm câu nói kế tiếp của Lương Hiểu Âu đều bị nghẹn lại.

... ... ... ... ... . . .

Trương Dương cùng Tát Lạp đi tới phố đặc sản của Cẩm Loan, Tát Lạp cảm thấy hứng thú đối với mấy món ở đây, một hồi sờ sờ cái này một hồi chạm chạm cái kia, mấy người bán hàng rong môn thấy người nước ngoài, lập tức phấn khởi tinh thần, chợ du lịch trong nước rất không có quy tắc, gặp phải loại thời điểm này, bên tiểu thương đầu tiên nghĩ đến cũng là hung hăng chặt một đao, Tát Lạp vừa cầm lấy một túi đan bằng tay màu sắc rực rỡ, bên kia tiểu tiểu thương vươn năm ngón tay. Trương đại quan nhân cho rằng hắn muốn năm mươi, nhưng người bán hàng rong mở miệng dùng tiếng Anh nói: Năm trăm!

Tát Lạp rất thích lật qua lật lại nhìn, cô ấy cũng hiểu được mặc cả: Ba trăm!

Người bán hàng rong giả làm ra vẻ rất luyến tiếc: Ba trăm tám!


Tát Lạp gật đầu: Ok! Cô ấy mở túi tiền lấy tiền.


Trương Dương ngăn cản cô ấy, nói với người bán hàng rong: Với cái túi rách nát này mà anh còn muốn ba trăm tám, thật đúng là biết hét giá!, người bán hàng rong nói: Người anh em, cậu có phải là người Trung Quốc không? Phải thì ngoan ngoãn tránh ra!


Trương Dương chỉ vào mũi hắn nói: “Anh nghe rõ cho tôi, kinh doanh hợp pháp, thành tín làm vốn, chợ du ngoạn Nam Tích chúng ta cũng là vì bị loại tiểu thương không hợp pháp như anh làm cho thối nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK