Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm khí và bọt nước va chạm, bọt nước hóa thành mưa bụi nhỏ bé, mà kiếm khí cũng bị nội lực ẩn chứa trong đó triệt tiêu, đồng thời biến mất, bóng kiếm đầy trời cuối cùng cũng một lần nữa tụ thành một đường, lộ ra mũi kiếm dày đặc hàn ý, đột phá màn nước, đâm thẳng vào cổ họng Trương Dương. Một hạt nước to bằng viên bồ đào cản phía trước mũi kiếm, vừa mới chạm vào mũi kiếm đã vỡ tan.

Trương Dương vươn hai ngón tay ra, chuẩn xác kẹp lấy Ẩm Huyết kiếm.

Giọt nước giống như bay đầy trời rải về phía Văn Linh, phạm vi gần thân thể cô ta một thước bị nội lực của cô ta chấn cho hóa thành hơi nước mênh mông.

Ánh mắt hai người so với mũi kiếm của Ẩm Huyết kiếm thì còn sắc bén hơn, khi tiếp xúc với nhau, vẻ mặt của Văn Linh càng lạnh hơn, Trương đại quan nhân thì cười như gió mùa xuân: Khôi phục nhanh thật, chị Linh, chẳng lẽ trong Ẩm Huyết kiếm này quả thực có bí mật gì đó mà người ta chưa biết ư?

Văn Linh nói: Cậu chết rồi tôi sẽ nói cho cậu! Ẩm Huyết kiếm giống như linh xà rung lên, dao động kỳ dị truyền tới giữa hai ngón tay của Trương Dương.

Dưới chân Trương Dương chấn động, bồn tắm lớn bị hắn chấn thành hai nửa từ giữa, Trương Dương giơ chân phải đá lên bồn tắm lớn, bồn tắm lớn mang theo một cỗ kình phong, bắn tới Văn Linh, dưới khoảng cách gần như vậy, Văn Linh không thể không lựa chọn rút kiếm hóa giải phản kích của Trương Dương trước.

Bàn tay trắng nõn của Văn Linh đánh lên bồn tắm lớn, giống như đánh trúng gỗ mục, bồn tắm lớn vỡ vụn, mảnh nhỏ bị nội lực của Văn Linh nghịch chuyển, bắn nhanh về phía Trương Dương, thân thể bay thẳng lên, khi tới gần nóc phòng thì đột nhiên biến thành bắn xuống, song chưởng đánh lên đỉnh đầu Văn Linh.

Văn Linh hừ lạnh một tiếng, tả chưởng đón đánh, trong mắt của Trương Dương thì hành động này của cô ta cực kỳ sai lầm, muốn dùng đơn chưởng hóa giải công kích của song chưởng của mình, nếu trước khi Trương Dương tu luyện đại thừa quyết có lẽ còn được, nhưng hiện tại thực lực của hai người đã phát sinh nghịch chuyển, sau khi Văn Linh chọn dùng phương pháp kim châm thứ huyệt để kích phát công lực, nội lực hao tổn chắc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mà Trương Dương trong khoảng thời gian này cần cù tu luyện đại thừa quyết, võ công đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Nhưng khi Trương Dương sắp tiếp xúc với tả chưởng của cô ta, bỗng nhiên phát hiện trong lòng bàn tay của Văn Linh lóe sáng, thì ra trong tả chưởng của cô ta đã thủ sẵn một cây độc châm, Trương Dương ứng biến cực mau, rụt tay lại, thân thể thay đổi phương hướng trong không trung một cách bất khả tư nghị, lướt qua đỉnh đầu Văn Linh, từ cửa phòng bay ra ngoài.

Văn Linh quát lên: Chạy đi đâu? Mũi chân điểm một cái, thân thể và Ẩm Huyết kiếm hợp thành một thể, bay theo sau Trương Dương.

Trương đại quan nhân ngạc nhiên phát hiện, võ công của Văn Linh lúc trước khi giao thủ ở Hán Thành thì tựa hồ lại tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể nói, vết thương của Văn Linh lúc bọn họ đối chiến ở Châu Phong chắc đã hồi phục, thậm chí so với lúc trước còn mạnh hơn nhiều, Trương Dương đoán, Văn Linh chắc là trong khoảng thời gian này đã có được linh đan diệu dược gì đó. Hoặc là cô ta đã tìm được phương pháp hồi phục nội lực cực nhanh, có điều chắc không phải là đại thừa quyết, biến hóa phát sinh trên người cô ta khẳng định có quan hệ rất lớn với thanh Ẩm Huyết kiếm này.

Trương đại quan nhân chạy tới đại sảnh tầng một. Văn Linh như bóng với hình, như âm hồn bất tán đuổi sát sau hắn, Trương Dương bất hạnh trên người chỉ mặc áo tắm, ảnh hưởng cực lớn đến sự phát huy của hắn. Huống chi trong tay Văn Linh còn cầm một thanh Ẩm Huyết kiếm vô kiên bất tồi, điều này khiến cho Trương Dương kiêng kị không ít.

Kiếm trong tay Văn Linh ở trên hư không vẽ ra một chữ thập, hai đạo kiếm khí giao nhau ập tới người Trương Dương, Trương Dương không dám đỡ, liên tiếp lui về phía sau, thân hình vừa tới cửa thư phòng, dùng lưng hất văng cửa lao vào trong.



Hai đạo kiếm khí va vào trên khung cửa, lưu lại hai đạo ấn ký rõ ràng, bụi bặm và vụn gỗ bay loạn.

Văn Linh tay cầm Ẩm Huyết kiếm đi vào trong thư phòng thì thấy Trương Dương nhân lúc chạy vào phòng đã quấn chặt áo tắm lên người. Chỉ có như vậy mới không còn ảnh hưởng đến động tác của hắn.

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Chị Linh, xem ra chị hôm nay không thèm nghĩ tới tình cảm chị em nữa rồi.

Văn Linh lạnh lùng: Tình cảm chị em ư? Cậu còn muốn lừa tôi à? Giao ra bí mật của đại thừa quyết và sinh tử ấn tôi có lẽ có thể tha cho cậu một mạng.

Trương Dương chậc chậc nói: Chị thật sự là đến chết cũng không hối cải, lớn như vậy rồi vì sao không tìm một nam nhân để gả, cả ngày chém giết múa đao vung kiếm, chẳng trách hơn ba mươi rồi vẫn không có ai cưới chị.

Văn Linh chậm rãi giơ Ẩm Huyết kiếm lên, tóc đen không gió động, tung bay phần phật.

Trương Dương không dám chậm trễ, tay phải giấu ở sau người đánh ra, trên tay có thêm một thanh trường đao phong cách cổ xưa, chắn đao hình lăng, nửa thân đao điêu khắc hai con thanh long tinh mỹ, nửa thân trước thì không có bất kỳ trang sức nào. Chỉ có chính dưới nhô ra rãnh máu, mũi đao cực mỏng, giống như cánh ve.

Hai mắt Văn Linh tựa hồ bị ánh đao khiến cho đau nhói, đồng tử chợt co rút lại, cô ta nói khẽ: Đao này cậu lấy từ đâu?

Trương Dương cố ý nói: Chị biết thanh đao này à? Chị rốt cuộc là ai vậy? Vì sao lại nhận ra thanh binh khí cổ này? Là nhà khảo cổ học a? Hay chị căn bản chính là quái vật cổ đại.

Văn Linh quát lên một tiếng, tóc đen từng sợi dựng thẳng lên, Ẩm Huyết kiếm trong tay giơ cao, giống như một một luồng điện bắn tới ngực Trương Dương.

Trương Dương không chút hoang mang, nghi đao trong tay triển khai một quyết chữ phong, ngăn cản Ẩm Huyết kiếm, một chiêu này của hai bên đều là dồn hết toàn lực, đao kiếm chạm nhau, hai cổ nội lực làm cho người ta sợ hãi va chạm, khí lãng lấy thân thể bọn họ làm trung tâm bắn ra chung quanh, một loạt giá sách chung quanh liên tiếp ngã xuống, sách vở bay tán loạn.

Trương Dương nói: Văn Linh, có gan thì đi theo tôi, đừng phá hủy di vật của Thiên Trì tiên sinh. Chân hắn giậm một cái, sàn gõ dưới chân lập tức nứt ra, tiếp theo xi măng bên dưới cũng bị hắn chất cho nứt từng tất, từng cái lỗ đen xì xuất hiện trong phòng, thân thể của Trương Dương đột nhiên biến mất trước mặt Văn Linh.

Văn Linh quả nhiên đuổi theo, men theo dấu chân của Trương Dương đi tới thạch thất dưới đất, liếc một cái đã phá hiện ra cửa động ở trên tường, tiến vào động không lâu thì Văn Linh liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trong bóng đêm một ánh huỳnh quang sáng lên, trăm ngàn con đom đóm chiếu sáng cả thế giới dưới đất mỹ lệ này.

Trương Dương đứng ở bờ sông, tay cầm nghi đao, lẳng lặng nhìn Văn Linh, nói: Tôi ngẫu nhiên phát hiện ra địa động này, địa động này là từ thời Tùy, nơi kiếm khách Cao Ly Kim Bổ Mậu dưỡng thương, Kim Bổ Mậu ám sát Tùy Dương đế không thành công, bị tứ đại cao thủ của Tùy cung truy tung đến đây, về sau lại liều chết đánh một trận, đồng quy vu tận, Kim Bổ Mậu, Khưu Oán, Sở Tử Đồng tất cả đều chết ở chỗ này, thanh đao này cũng chính là tôi phát hiện bên cạnh di của Kim Bổ Mậu.



Vẻ mặt của Văn Linh vẫn lãnh khốc, nhưng hai mắt của cô ta đã lộ ra vẻ bi thương không thể khống chế được.

Trương Dương nói: Kim Bổ Mậu có một người con gái tên là Kim Văn Linh, thật sự là rất khéo, hình như có quan hệ với chị.

Văn Linh nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: Ngươi là ai?

Trương Dương nói: Rất khó tin, một người có thể xuyên qua ngàn năm mà linh hồn bất diệt, nếu tôi đoán không sai, chị không thuộc về thời đại này, người khác đều nghĩ chị là Văn Linh, nhưng chị chỉ mượn thể xác của Văn Linh mà thôi mà thôi một nữ nhân ngủ say hơn mười năm không thể tỉnh lại lại có võ công đáng sợ như vậy, càng không thể quên một nam nhân tình thâm nghĩa trọng với cô ta, trước đây tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng sau khi tôi phát hiện ra huyệt động dưới đất này, tất cả bỗng nhiên trở nên rõ ràng, chị không phải là Văn Linh, chị căn bản chính là con gái của Kim Bổ Mậu!

Văn Linh lạnh lùng nói: Thật sự là bội phục sức tưởng tượng của cậu, cậu không nên làm quan, nêu đi viết tiểu thuyết trinh thám.

Trương Dương nói: Tôi không biết chị vì sao lại tới thế giới này, nhưng có một điểm tôi thấy rất rõ, chị và thế giới này không hợp nhau, chị muốn về, chị muốn về thời đại mà chị đã sống trước kia, cho nên chị mới tích cực tìm kiếm tất cả những thứ liên quan tới quá khứ, bản dập của nghịch chuyển càn khôn, sinh tử ấn, đại thừa quyết, tất cả những thứ này không phải đơn giản chỉ là võ công, có lẽ trong đó bao hàm bí mật có thể xuyên qua thời không để trở về quá khứ.

Văn Linh mắng: Hoang đường!

Trương Dương nói: Tôi đích xác cũng cho rằng rất hoang đường, nhưng chị thì lại tin tưởng là vậy.

Văn Linh gật đầu nói: Trương Dương, cậu biết nhiều chuyện như vậy, xem ra cậu cũng rất không đơn giản, có lẽ cậu mới là cổ nhân từ thời Tùy vượt không gian tới đây.

Trương Dương nói: Tôi không phải là cổ nhân, tôi là Trương Dương, tôi chẳng muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn sống ở đây, làm chức quan tép riu của tôi, sống những ngày tháng bình thường của tôi.


Văn Linh nói: Tốt, vậy cậu giao bí mật của sinh tử ấn và đại thừa quyết cho tôi, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông.


Trương Dương lắc đầu nói: Chị là nữ nhân không có chữ tín, cho dù là tôi thật sự có những thứ này thì tôi cũng sẽ không đưa cho chị.


Ánh mắt của Văn Linh trở nên càng âm trầm đáng sợ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK