Tập đoàn Hưng Vượng Trương Dương cũng không xa lạ, là một trong các xí nghiệp dân doanh có lực ảnh hưởng nhất ở đông bắc, gần đây trong quảng cáo của đài truyền hình trung ương bình thường có thể nhìn thấy, hắn có chút vô cùng kinh ngạc nói: Tập đoàn Hưng Vượng, là tập đoàn nhân sâm lớn nhất đông bắc sao?
Chu Hưng Vượng cười hắc hắc nói: Nhân sâm chỉ là một phần, tôi còn làm nông nghiệp, chế cừu da làm áo.
Trương Dương thật sự là không ngờ rằng người đàn ông đông bắc tướng mạo xấu xí lại chính là chủ tịch của một xí nghiệp tiếng tâm lừng lẫy đông bắc. Trương Dương nói: Thất kính thất kính, thì ra anh là danh nhân!
Chu Hưng Vượng cười nói: Danh nhân gì chứ! Đều là người khác cất nhắc tôi, người anh em, vừa rồi nhờ có anh cứu tôi một mạng, anh là ân nhân cứu mạng của tôi.
Trương Dương cười nói: Tôi là Trương Dương, công tác tại ủy ban thể dục Nam Tích.
Chu Hưng Vượng nói: Tôi mời uống rượu nha!
Trương Dương cũng là người nghiện rượu, Chu Hưng Vượng thịnh tình mời, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Chu Hưng Vượng nói: Chổ tôi còn có thịt gà, thịt bò, còn có rượu do tập đoàn chúng tôi sản xuất, sản xuất tinh khiết! Ông ta mở túi du lịch, từ bên trong lấy ra thịt gà thịt bò, vốn định xé ra, bỗng nhiên nhớ tới mình chưa rửa tay, cười nói: Tôi đi rửa tay một chút!
Trương đại quan nhân trong lòng nói, anh cuối cùng cũng nhớ tới việc rửa tay, nếu như không rửa, tôi cũng không dám ăn đồ ăn do chính tay anh làm.
Chu Hưng Vượng trở về nhanh chóng, lúc này Trương Dương đã lấy thịt gà ra rồi, đây là do Tra Vi làm cho Trương Dương mang theo ăn, Trương Dương dùng dao xẻ thịt ra cho hai người.
Chu Hưng Vượng lấy ra rượu do tập đoàn của ông sản xuất, rót đầy ly cho Trương Dương, cũng tự rót cho mình một ly, hai người cùng uống cạn. Trương Dương nói: Chu tổng đi đến đâu vậy?
Chu Hưng Vượng cười nói: Đừng gọi tôi là chu tổng, cứ gọi tôi là Chu đại ca, tôi đi Đông Giang, ngày mốt có một hội chợ đặc sản địa phương toàn quốc, tập đoàn chúng tôi có tham dự, nhân viên của tôi hai ngày trước đã đi qua chuẩn bị, triển khai giai đoạn trước xong hết rồi, lần này tôi đi là vì ký mấy hợp đồng lớn.
Trương Dương cười nói: Tập đoàn Hưng Vượng rất có danh tiếng, đài truyền hình trung ương bình thường thấy quảng cáo của các người.
Chu Hưng Vượng nói: Tôi xuất thân nông dân, không có văn hóa, bất quá tập đoàn chúng tôi cho tới bây giờ đều là thành tín làm vốn, chỉ cần làm được cái này, sự nghiệp có thể càng làm càng lớn.
Trương Dương nói: Chu đại ca, có thời gian có thể đến Nam Tích chơi, tôi có thể giúp anh giới thiệu cơ quan tương quan, nhìn xem có khả năng hợp tác hay không.
Chu Hưng Vượng nói: Được đấy, tôi bận xong cái hội chợ này, nếu có thời gian phải đi Nam Tích chơi một chuyến.
Chu Hưng Vượng có nét hào sảng và thẳng thắn của người đông bắc, nếu như không có Trương Dương ra tay vào thời khắc mấu chốt, ông ta khẳng định sẽ bị thương, hai người trò chuyện rất ăn ý, uống đến mười hai giờ đêm mới nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Hưng Vượng lúc xuống xe ở Đông Giang đặc biệt tặng một hộp nhân sâm cho Trương Dương, hai người cho nhau số điện thoại để sau này liên hệ.
Trở lại Nam Tích, Trương Dương đón xe đi thẳng đến ủy ban thể dục, đi tới ủy ban thể dục đầu tiên thì thấy chiếc xe của hắn đậu ở trong sân đã không còn, Trương Dương có chút kỳ quái, tuy rằng quốc an nói muốn thu hồi xe, nhưng mình còn chưa có trở về, xe đã không còn?
Phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Thôi Quốc Trụ nghe nói Trương Dương đã trở về, nhanh chóng đến đây gặp mặt hắn, Trương Dương hỏi hỏi, biết gần đây ủy ban thể dục công tác coi như ổn định, không có việc đặc biệt phát sinh.
Thôi Quốc Trụ nói: Chủ nhiệm Trương, cậu trở về thì tốt rồi, bên trung tâm thể dục mới, ký túc xá của chúng ta đã lắp đặt thiết bị gần xong rồi, mấy người chúng tôi đều đi qua xem, đã đủ điều kiện làm việc, chỉ chờ cậu định ngày dọn nhà.
Trương Dương gật đầu nói: Trở về tôi đi xem.
Thường Hải Tâm cũng từ trung tâm tin tức đến đây, thấy Trương Dương, trong đôi mắt đẹp không khỏi toát ra một tia vui mừng, Thôi Quốc Trụ rời đi, Thường Hải Tâm nói: Chủ nhiệm Trương rất siêng năng, mới xuống xe lửa đã chạy tới đi làm.
Trương Dương nói: Không phải vội vã đi làm, mà là vội vã gặp em.
Thường Hải Tâm mặt cười ửng đỏ, nhẹ giọng nói: Có ngu mới tin anh! Trong lòng lại cực kỳ ngọt.
Trương Dương nói: Xe của anh đâu rồi?
Thường Hải Tâm nói: Em đang muốn nói chuyện này, đột nhiên bị người ta lấy đi, tôi hỏi qua bảo vệ cửa, bảo vệ cửa nói không thấy.
Trương Dương nói: Sao không thấy được, xe lớn như vậy từ nơi này lái đi hắn không thấy? Xem ra chế độ bảo vệ của chúng ta có vấn đề, sau này phải chỉnh sửa lại thôi.
Thường Hải Tâm nói: Không phải bị lấy cắp chứ, vậy mau báo án đi!
Trương Dương trong lòng biết rõ là quốc an đem xe đi, lắc đầu nói: Thôi kệ đi, chiếc xe cũ nát đó cũng không giá trị bao nhiêu tiền. Trong lòng hắn đối với cách làm của quốc an có chút khó chịu của, xe tuy rằng là quốc an cải trang, nhưng dù sao cũng là của mình, bọn họ không thể nói lấy là lấy, ngay cả một con ốc cũng không để lại cho mình.
Thường Hải Tâm nói: Anh vừa xuống xe lửa, không quay về nghỉ ngơi?
Trương Dương nói: Đi lâu như vậy, luôn cảm thấy có chút bất an, quay về trong lòng mới kiên định.
Thường Hải Tâm nói: Trở lại nghỉ ngơi đi, hồi phục tinh thần rồi trở lại đi làm cũng không muộn.
Trương Dương nói: Được, anh đi về trước đi.
Thường Hải Tâm nói: Em cũng muốn đi trung tâm thể dục mới, tiện đường tiễn anh. Gần đây Thường Hải Tâm bận việc. công tác chuẩn bị, mỗi ngày đa số thời gian đều tại ký túc xá mới của ủy ban thể dục.
Trương Dương gật đầu, Thường Hải Tâm hiện tại đang lái chiếc Audi của anh hai Thường Hải Long, Thường Hải Long mới đổi một chiếc Mercedes Benz, chiế Audi đưa cho em gái, xe Audi được xì sơn trang sức lại, phun thành màu hồng rất đẹp mắt, Trương Dương ngồi vào tấm tắc khen: Nếu như không phải thấy biển số xe, anh còn tưởng em mới mua xe mới.
Thường Hải Tâm cười nói: Tất cả đều là công lao của Triệu Thiên Tài, Viên Ba mở một chổ sửa chữa xe, cho Triệu Thiên Tài phụ trách, cái chiếc xe này là hắn giúp em lắp đặt thiết bị, anh hai em trả tiền!
Trương Dương cười nói: Chút tiền lương của em đúng là không trả nổi khoản này rồi .”
Thường Hải Tâm nói: Vốn em không muốn lái xe, nhưng gần đây cả ngày chạy tới chạy lui, dùng xe của cơ quan cũng không được, dù sao anh hai em đã đáp ứng tất cả chi phí đều do anh ấy trả.
Trương Dương nói: Gần đây hắn làm ăn cũng khá thật, giúp em gái một chiếc xe không tính là cái gì. Đúng rồi, Hải Thiên đã trở về chưa?
Thường Hải Tâm nói: Gần đây đang ở Lam Sơn, vừa từ chức ở nhà máy thuốc Giang thành chế về nhà, ba em mắng cho một trận.
Trương Dương cười nói: Tính tình của lão gia tử vẫn nóng nảy như vậy?
Thường Hải Tâm mỉm cười nói: Không phải nóng nảy, là bá đạo, ba cho rằng anh của em hẳn là nên ổn định, anh của em nghĩ có thể làm một mình, ba em không tiếp thụ loại tư tưởng này của anh ấy.
Lúc chạy qua trung tâm thể dục mới, Thường Hải Tâm không dừng xe, cô ấy muốn đưa Trương Dương về trước, Trương Dương nói: Chậm đã, đi xem ký túc xá mới của chúng ta trước.