Ngũ Đắc Chí nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, chuyện này vẫn nên giao cho hệ thống công an xử lý thì thỏa đáng hơn.”
Đồng Tú Tú kiên quyết nói: “Không! Tôi nhất định phải tự mình điều tra chuyện này mới được!”
Ngũ Đắc Chí thầm thở dài một tiếng.
Trương Dương đã có được thứ mình cần, khi hắn đang chuẩn bị rời đi, thì Ngũ Đắc Chí lại nói: “Trương Dương, anh có thân thủ tốt như vậy, tại sao lại không gia nhập vào quốc an chúng tôi?”
Trương Dương hỏi lại: “Quốc an rất hay ho sao? Anh cho rằng một quan chức cấp chính sở thì oách hơn hay là một đặc công quốc an đến thân phận cũng không dám tiết lộ ra oách hơn?”
Ngũ Đắc Chí nói: “Mỗi người không giống nhau, thì giá trị quan đương nhiên cũng khác nhau, nếu như tôi đổi vị trí cho anh, thì tôi nhất định không đồng ý.”
Trương Dương cười nói: “Tôi cũng sẽ không đồng ý!”
Sau khi cuộc điều tra lan đến Cát Tinh Hỏa và Bang Tử, liền không có được chút tiến triển nào nữa. Điều làm cho cả tổ chuyên án rất sốt ruột, còn việc buôn bán ma túy ở Đông Giang càng ngày càng mở rộng và trở nên khó kiểm soát, tỉnh đã coi đây là một vụ án quan trọng, chọn ra một đội quân tinh nhuệ từ các nơi, Vinh Bằng Phi đã đề cử Khương Lượng của Giang Thành dưới trướng mình để làm tổ trưởng tổ chuyên án. Khương Lượng đến Đông Giang làm còn một nguyên nhân nữa, con trai của gã giờ đây học ở trường cấp ba trong trường đại học sư phạm Đông Giang, gã đến đó làm cũng là để tiện chăm sóc con trai.
Trước khi Khương Lượng đến Đông Giang, gã không hề nói với ai cả, thậm chí gã cũng giữ bí mật với cả bạn tốt của gã là Trương Dương, khi báo cáo với Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi đã nói bằng một thái độ rất nghiêm trọng: “Khương Lượng, đây là vụ án khó phá nhất từ khi tôi bắt tay vào làm cảnh sát đến nay, những phần tử bán thuốc phiện cực kỳ xảo quyệt, tổ chức của chúng nghiêm mật, từ trên xuống dưới đều là liên lạc một phía, chúng tôi đã hạ được hai ổ trong số đó, nhưng vẫn không thể tìm được nguồn của thuốc phiện.”
Khương Lượng nói: “Vinh cục yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn sức toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ lần này, cố gắng phá vụ án này trong thời gian sớm nhất.”
Vinh Bằng Phi nói: “Khương Lượng, tôi biết khả năng làm việc của anh, tôi tin rằng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao phó lần này, nhưng có mấy điểm tôi phải nhắc nhở anh trước, một là, nhiệm vụ lần này khá khó khăn, anh là tổ trưởng tổ chuyên án, anh cũng phải chuẩn bị trước về việc có thể sẽ phải đánh nhau với phần tử tội phạm, trong quá trình phá án sẽ xuất hiện không ít nguy hiểm. Thứ hai, cần phải giữ bí mật, dù là với bạn của mình cũng không được phép tiết lộ những tình tiết liên quan đến vụ án. Thứ ba, tôi điều anh đến đây, là vì tôi nghi ngờ trong tổ chức chúng ta có nội gián, bọn bán thuốc phiện ngông cuồng đến vậy, chúng ta không thể tìm thấy con cá lớn đằng sau tấm màn, có lẽ là vì có người tiết lộ tin tức hành động của chúng ta cho bọn chúng.”
Khương Lượng gật mạnh đầu.
Vinh Bằng Phi nói: “Anh đã xem qua hồ sơ vụ án rồi, anh có suy nghĩ gì không?”
Khương Lượng cười.
Vinh Bằng Phi khích lệ gã: “Đừng lo, có gì thì anh cứ nói nấy.”
Khương Lượng nói: “Manh mối đã điều tra ra Cát Tinh Hỏa và Bang Tử rồi, trước đó chúng ta luôn hướng suy nghĩ vào việc thuốc phiện này đến từ nước ngoài, nhưng căn cứ vào những thuốc phiện chúng ta giành được hiện nay, những thuốc phiện này không giống với thuốc phiện đến từ Hồng Kong, độ thuần chất cao hơn, hơn nữa, với tình hình hiện tại, Đông Giang có thể là nơi tập trung của việc buôn bán thuốc phiện, số lượng thuốc phiện lớn như vậy, nếu như đều được buôn lậu từ nước ngoài vào, thì không thể nào tránh nổi con mắt của hải quan, năm kia tôi đã từng điều tra một vụ án chế tạo thuốc phiện, lợi dụng một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách là đã có thể sản xuất thuốc phiện rồi, đương nhiên quy mô của nó khá nhỏ. Điều này cũng đã cho chúng ta một con đường mới, số thuốc phiện được phát hiện ở Đông Giang này liệu có phải được sản xuất ở chính bản địa không?”
Vinh Bằng Phi gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Khương Lượng, anh nói tiếp đi.”
Khương Lượng nói: “Chế tạo loại thuốc phiện này cần thành phần chủ yếu là chất Ma Hoàng, thật ra chúng ta luôn giữ một nguyên tắc với những vụ án thuốc phiện, nếu chế tạo thuốc phiện thì bắt buộc phải tìm ra nguồn nguyên liệu, nhiều thuốc phiện như thế này cần một lượng lớn chất ma hoàng, trong nước có hai cách thường thấy để lấy được chất ma hoàng, một là trực tiếp mua nguyên liệu gốc, còn một cách nữa là lấy từ các loại thuốc, hợp chất theophylline, ephedrine kiềm cùng với hợp chất Paracetamol, Diphenhydramine đều có thể lấy được chất ma hoàng, những người kỹ thuật cao có thể lấy được trên 70% trong đó, hai loại thuốc này mặc dù đều là thuốc bị nhà nước quản lý nghiêm ngặt, nhưng lại dễ dàng có được hơn nhiều so với việc lấy được chất ma hoàng.”
Vinh Bằng Phi nói: “Ý của anh là phải điều tra từ nguồn nguyên liệu?”
Khương Lượng nói: “Cần phải điều tra từ nguồn nguyên liệu. Chỉ cần điều tra ra nguồn nguyên liệu ma hoàng đến từ đâu, là thế thể tìm ra được tên bán thuốc phiện đang giấu mặt.”
Vinh Bằng Phi nói: “Dựa đoán của anh có nghĩa là ở Đông Giang có tồn tại cơ sở chế tạo thuốc phiện ngầm.”
Khương Lượng nói: “Theo những phán đoán của tôi, thì khả năng này rất lớn.”
“Được, vậy thì cậu cứ điều tra thoải mái, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi sẽ gánh cho anh.” Thái độ của Vinh Bằng Phi làm cho Khương Lượng cảm thấy rất tự tin.
Rời khỏi phòng làm việc của Vinh Bằng Phi, Khương Lượng mới nhớ đến nên gọi cuộc điện thoại cho Trương Dương, gã cũng nghe nói ít nhiều về việc Trương Dương có liên quan đến vụ án này, vừa rồi những lời mà Vinh Bằng Phi nói có lẽ nhằm ám chỉ Trương Dương, ngành nào cũng có quy tắc ngành, rõ ràng là Trương Dương đã làm việc hơi vượt quá giới hạn của mình, làm cho hệ thống công an rất khó làm việc, Khương Lượng cũng suy nghĩ rất chu đáo, về sau chỉ có thể nói chuyện bạn bè chứ không thể nói chuyện công việc với Trương Dương.
Trương Dương nghe nói Khương Lượng được điều đến Đông Giang làm việc, ngay lập tức liền nói: “Này, Khương Lượng anh đúng là chẳng ra sao cả, chúng ta là quan hệ gì chứ? Anh đến Đông Giang mà cũng không báo trước với tôi một câu sao? Anh coi thường tôi có phải không hả?’
Khương Lượng cười nói: “Đừng đùa nữa, giờ đây cậu là phó tổng chỉ huy của khu đô thị mới Đông Giang, dưới một người mà trên vạn người!” Người nói vô ý nhưng người nghe có ý, Trương đại quan thầm nói, tên này nhất định có ý nói kháy hắn, một người đó chẳng phải là Tần Thanh hay sao? Những tin xấu về hắn và Tần Thanh, Khương Lượng biết rất rõ, Trương Dương nói: “Mẹ kiếp, anh thật là chẳng ra sao!’
Khương Lượng ngớ người, gã thật sự không nghĩ đến chuyện nói khích bác gì Trương Dương, Trương Dương nói như vậy làm gã đột nhiên nhớ ra, quan hệ của Trương Dương và Tần Thanh không bình thường như vậy, câu này của gã rõ ràng là vô tâm, nhưng với Trương Dương thì nhất định hắn sẽ nghĩ sang một hướng khác, Khương Lượng vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không có ý gì khác đâu.”Câu nói này rõ ràng là càng nói càng đầy ý nghĩa.
Trương Dương cười hà hà một tiếng: “Gì nhỉ, tối nay tôi mời anh ăn cơm để đón anh nhé, chúng ta chọn địa điểm luôn đi, đến Vọng Giang Lâu nhé, tôi bảo Viên Ba chuẩn bị mời khách!”
Khương Lượng nói: “Thôi, người anh em, hôm nay tôi vừa đến Đông Giang, tôi muốn đi thăm con trai một chút, buổi tối đưa nó ra ngoài chơi, chúng ta đi uống vào hôm khác có được không?”
Trương Dương ngạc nhiên nói: “Con trai anh cũng đến Đông Giang rồi?”
Khương Lượng cười nói: “Năm nay nó thi đỗ vào trường cấp ba trong đại học sư phạm Đông Giang, thành tích khá tốt, bình thường ở trong trường học, lần này tôi đến cũng là để tiện chăm sóc nó.”
Trương Dương nói: “Thế mà anh cũng không nói với tôi, người làm chú như tôi thế này dù gì cũng phải chăm sóc nó.”
Khương Lượng nói: “Tôi thật sự không muốn nó tiếp xúc nhiều với anh, sợ anh dạy hư nó!”
Trương Dương cười ha ha, biết rằng hai cha con Khương Lượng lâu vậy không gặp nhất định muốn ở riêng với nhau, Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn hàn huyên với Khương Lượng mấy câu nữa, rồi hỏi về việc công tác mà lần này Khương Lượng phụ trách.
Khương Lượng cũng không giấu hắn, gã nói một lượt về chuyện mình phụ trách tổ chuyên án, Trương Dương vừa nghe liền thở dài nói: “Khương Lượng, vụ án này rất khó giải quyết, công an và quốc an đều tham dự vào rồi, điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa có kết quả gì hết.”
Khương Lượng nói: “Đến đâu cũng là làm việc mà thôi, nếu như tôi không có năng lực phá án ,thì tôi sẽ ngoan ngoãn về Giang Thành, nói thật lòng, tôi cũng không định ở lâu dài tại Đông Giang.”
Trương Dương nói: “Đến đâu hay đến đó vậy, tôi thấy Vinh cục cũng không còn cách nào nữa mới điều cậu đến đây, người anh em, thứ khác thì không nói, nhưng có việc gì cần giúp đỡ thì anh đừng ngại tìm tôi, nhảy vào biển lửa tôi cũng cùng anh.”
Câu này làm cho Khương Lượng ấm áp trong lòng, mặc dù Trương Dương nói rất khoa trương, nhưng Khương Lượng tin rằng những điều Trương Dương nói là sự thật, gã mỉm cười nói: “Được! Tôi không quên được anh đâu!”
Trương đại quan đặt điện thoại xuống, ngay lập tức tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Tần Thanh gọi cho hắn.
Trương Dương đến phòng làm việc của Tần Thanh, nhìn bí thư Tần mặc một bộ quần áo màu đen ngồi ở trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi nghĩ đến việc vừa rồi Khương Lượng nói dưới một người mà trên vạn người, bở môi liền nở một nụ cười.
Tần Thanh rất hiểu tính Trương Dương, thấy hắn cười như vậy, đã biết hắn chẳng có ý đồ gì tốt, Tần Thanh nói: “Tiểu Trương, ngồi xuống đây, tôi tìm cậu có việc đây!”
Trương Dương nhìn, rồi cười ngồi xuống ghế sô pha.
Tần Thanh nói tiếp: “Thành phố rất ủng hộ việc xây dựng lại Thu Hà Tự, bí thư Lương cũng rất coi trọng, khi em thông báo vấn đề này cho ông ấy, ông ấy ngay lập tức đã tiến hành thảo luận trên cuộc họp thường ủy, và đã được thông qua rồi, em đã nói tin này với Tuệ Không pháp sư, ông ấy sẽ chuẩn bị tiền ở Hồng Kong, Đài Loan, Ma Cao, cố gắng đến mùa xuân năm sau bắt đầu công việc xây dựng lại Thu Hà Tự.”
Trương Dương nói: “Việc tốt mà, không ngờ lần này hiệu suất làm việc của thành phố chúng ta lại cao như vậy.”
Tần Thanh nói: “Thành phố rất ủng hộ việc xây dựng khu đô thị mới mà, nên thông qua rất nhiều việc cho chúng ta. Em gọi anh đến đây, là vì chuyện của Thu Hà Tự, công tác xây dựng lại chùa chiền lần này, cố gắng khôi phục lại ở mức lớn nhất Thu Hà Tự, điều này cần phải thu thập rất nhiều tư liệu lịch sử, cần phải thỉnh giáo nhiều chuyên gia liên quan, việc xây dựng kiến trúc cổ cũng không giống với việc xây dựng các công trình kiến trúc bình thường, cần phải có đội ngũ kiến trúc chuyên nghiệp đến.”
Trương Dương nói: “Về mặt này anh cũng là người ngoài đại thôi, có điều có một người rất lợi hại, em mời người đó đến là được rồi.”
Tần Thanh nói: “Ai vậy?” Thật ra cô đã đoán được người mà Trương Dương nói đến là ai rồi.
Trương Dương nói: “Cha của em! Lúc đầu phố cổ Giang Thành, tường thành cổ, nha môn cổ đều là do ông sửa sang mà. Một chuyên gia giỏi như vậy mà không dùng, em còn muốn mời ai nữa?”
Tần Thanh nói: “Em không phải chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng ông ấy là cha em, nếu như em mời ông ấy đến, thì người khác liệu có nói rằng em lợi dụng tình riêng không?”
Trương Dương không nhịn nổi cười: “Cái gì mà em gọi là lợi dụng tình riêng chứ, với người như cha em, chỉ muốn dành hết tiền lương của mình cho những công trình cổ thôi, không hề nghĩ đến việc lấy một chút lợi lộc nào của quốc gia cả, nếu như ông đến làm cố vấn, thì em chăm sóc ông cũng tiện hơn.”
Tần Thanh liền gật đầu.