Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Liêm Minh nói: Tôi cũng là quan tâm anh thôi. Anh là anh tôi, gặp chuyện thì tôi đương nhiên phải đứng ở phía anh rồi.

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Bình thường cảm thấy anh chẳng ra gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn biểu hiện ra một chút tình nghĩa huynh đệ.

Anh Trương, chúng ta đừng nói vậy. Anh vừa nói vậy, tôi liền không biết nên mở miệng nói gì.

Trương đại quan nhân nói: Có chuyện gì à?

Cao Liêm Minh thở dài nói: Cha... cha tôi muốn điều tôi tới Đông Giang.

Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, chắc Cao Trọng Hòa cũng thấy con trai đi theo mình không có tiền đồ, hắn gật đầu nói: Tùy anh, tôi không thể cản trở tiền đồ của anh được, anh nếu quyết định thì tôi sẽ giành thời gian tiễn anh.

Cao Liêm Minh nói: Đừng nói như vậy, trong lòng tôi áy náy lắm.

Trương Dương nói: Cây đổ bầy khỉ tan, có thể mọi người đều cảm thấy tôi sắp rớt đài rồi. Nói xong hắn đứng lên đi ra cửa, chỉ để lại Cao Liêm Minh ngơ ngác ngồi ở đó.

Tuy rằng là diễn trò, nhưng cũng khiến Trương đại quan nhân thể nghiệm được lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, đương nhiên hắn cũng không trách Cao Liêm Minh, Cao Trọng Hòa an bài như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tiền đồ của con trai, trong mắt người ngoài, Trương Dương hiện giờ đã mất đi sự tín nhiệm của Tống Hoài Minh, quan hệ của hắn và Văn gia cũng về con số không, một người tuổi còn trẻ như vậy tất nhiên là không nói gì tới tiền đồ rồi.

Trương đại quan nhân trở lại văn phòng không lâu thì gọi điện thoại tới, hắn nghe nói Văn Hạo Nam tìm Trương Dương, Trần Cương thật ra không phải quan tâm tới Trương Dương, hắn là quan tâm tới chuyện Tang Bối Bối, nếu Văn Hạo Nam tra ra Trương Dương giết chết Tang Bối Bối rồi sau đó lại hủy thi diệt tích, chỉ sợ hắn cũng bị liên luỵ, Trần Cương không khỏi có chút sợ hãi.

Trương Dương nói: Có người muốn chơi tôi!

Trần Cương nói: Tôi đã bịt vụ đó rồi, căn bản không tiết lộ ra ngoài, hắn làm sao mà biết được nhỉ?

Trương Dương nói: Người ta nếu có thể đưa tài liệu tố cáo tới chỗ anh thì cũng có thể đưa đến chỗ Văn Hạo Nam.



Trần Cương nói: Người Biết chuyện này cũng không nhiều, tôi thấy chuyện này mười phần có chín là có liên quan tới tiểu tử Giang Nhạc đó.

Trương Dương nói: Chưa chắc, đám người đó của Thiên Nhai cũng có thể.

Trần Cương nói: Anh đang hoài nghi bọn Trần Thanh Hồng?

Trương Dương nói: Hoài nghi ai cũng không quan trọng, một bar-girl bỏ việc mất tích cũng không tính là đại sự gì, vấn đề là ở trên người Văn Hạo Nam, hắn cắn chặt tôi không buông.

Trần Cương nói khẽ: Xem ra nhất định phải khiến hắn mau chóng cút đi, bằng không thì hắn vẫn sẽ tóm lấy anh không buông.

Trương Dương cười lạnh một tiếng nói: Tôi là không muốn so đo với hắn, nhưng hắn lại cho rằng tôi sợ hắn.

Trần Cương chỉ cho là Trương Dương đang nói cho oai, nếu mất đi sự ủng hộ của Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền, năng lực chính trị của Trương Dương tất nhiên sẽ suy giảm mạnh, phân lượng của hắn không thể đánh đồng với Văn Hạo Nam.

Trần Cương nói: Người này tiếp tục tồn tại thì khẳng định là một sự uy hiếp đối với anh.

Trương Dương khinh thường cười cười, Trần Cương lo lắng cho bản thân hắn, sợ nếu Trương Dương gặp rủi ro thì tất nhiên sẽ liên lụy tới hắn, Trương đại quan nhân nói: Lão Trần, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ mau chóng giải quyết.

Trần Cương buông điện thoại, không nhịn được thở dài một tiếng, lời nói của Trương Dương tuy rằng rất đầy đủ, nhưng Trần Cương không tin, hắn lo lắng tới tình trạng trước mắt của Trương Dương, hắn luôn giữ thái độ hoài nghi với năng lực của Trương Dương, hắn không tin Trương Dương có thể giải quyết vấn đề của Văn Hạo Nam một cách viên mãn.

Có một số bí mật chỉ có thể chia xẻ với số ít người, trong chuyện này, người Trần Cương có thể thương lượng chỉ có một, đó chính là Viên Hiếu Thương.

Viên Hiếu Thương cũng nghe nói Trương Dương gần đây không ngừng gặp phiền toái, có điều hắn không ngờ chuyện của Tang Bối Bối bị người ta đưa tới chỗ Văn Hạo Nam nhanh như vậy, hơn nữa Văn Hạo Nam cũng đã tìm tới Trương Dương.

Trần Cương lo lắng nói: Hiếu Thương, tôi cảm giác chuyện này không ổn rồi, Văn Hạo Nam và Trương Dương trở mặt, từ tình huống gần đây cho thấy, hắn đã nói rõ là muốn đối phó với Trương Dương, hiện tại đã bắt được chuyện của Tang Bối Bối, nếu tra tiếp thì chỉ sợ.

Viên Hiếu Thương nói: Tra tiếp thì làm sao? Hắn có thể chứng minh chuyện Tang Bối Bối mất tích có liên quan tới Trương Dương ư? Hắn đứng dậy châm thuốc cho Trần Cương.



Trần Cương nhận lấy thuốc, ghé vào để Viên Hiếu Thương châm lửa, hít một hơi, phả khói rồi nói: Cấp trên đã giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, rõ ràng chính là ghẻ lạnh và không tín nhiệm Trương Dương, theo tôi thấy thì cách lúc đá hắn xuống không còn xa nữa rồi.

Viên Hiếu Thương nói: Ngày thánh Trương Dương quả thực không dễ sống, có điều hắn hiện tại cũng không có cái thóp nào bị người ta tóm được, cấp trên vẫn sẽ chưa trực tiếp cách chức hắn.

Trần Cương nói: Anh là không hiểu chuyện trên quan trường đó thôi, nếu cấp trên muốn đối phó anh thì căn bản không cần lý do, muốn tìm sai lầm của anh, thì cả người anh đều là sai lầm. Thằng ôn Trương Dương này cuồng vọng quen rồi, tôi thấy lần này là tường đổ mọi người ngã, từ hai chúng ta ra thì chỉ sợ không có ai thiệt tình giúp cho hắn đâu.

Viên Hiếu Thương không phải hoàn toàn đồng ý với những lời này của , Trương Dương một đường đi lên, không chỉ là dựa vào sự giúp đỡ của Tống Hoài Minh và Văn gia, theo hắn, Trương Dương ở trong quan trường có rất nhiều bằng hữu, bao gồm cả quan hệ với bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Kiều Chấn Lương, hiện tại Kiều Mộng Viện, con gái của Kiều Chấn Lương đang nhậm chức dưới tay hắn. Loại người như Trương Dương thường xuyên sáng tạo ra kỳ tích, lần này không biết hắn có thể hoàn thành một lần phản kích tuyệt địa đẹp mắt hay không?

Trần Cương nói: Theo tôi thấy sĩ đồ của hắn ở Bình Hải đã tới điểm cuối rồi. Hắn không tương lai của Trương Dương, nếu Trương Dương rời khỏi Tân Hải thì hắn cũng không lấy làm bất ngờ, thậm chí cảm thấy vui sướng, Trương Dương nếu rời khỏi Tân Hải thì như vậy những chứng cớ mà hắn nắm trong tay sẽ không cấu thành uy hiếp đối với mình nữa, Trương Dương cũng mất đi ý nghĩa uy hiếp hắn, nói cách khác thì hắn có thể an tâm sống thêm ít ngày ở Tân Hải.

Viên Hiếu Thương nói: Bất kể Trương Dương đi hay không đi thì Văn Hạo Nam này cũng không thích hợpở lại đây.

Trần Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: Người này là họa hại.

Trương đại quan nhân chỉ ở Tân Hải trong hai ngày ngắn ngủi, sau đó thì tới Giang Thành, hắn tới Giang Thành có mấy chuyện, thứ nhất là nhận lời mời của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, tham gia tiếc đón ngày mùng bảy tháng một của Giang Thành, đây cũng là hoạt động chính thức cuối cùng của Đỗ Thiên Dã ở Giang Thành, sau ngày mùng bảy tháng một hắn sẽ tới Tân Hải thượng nhiệm, còn có một việc chính là thăm Ngũ Đắc Chí đã phẫu thuật xong ở Giang Thành.

Một loạt hành vi của Trương đại quan nhân trong mắt của rất nhiều người được giải đọc là hắn ở Tân Hải càng lúc càng không như ý, tình nguyện lựa chọn trốn tránh.

Trương đại quan nhân không phải là người thích trốn tránh, hôm nay là ngày Ngũ Đắc Chí cắt chỉ, khi Trương đại quan nhân tới phòng bệnh thì Ngũ Đắc Chí đã cắt chỉ xong, đang nhìn bộ dạng của mình trong gương.


Triệu Thiên Tài cũng ở bên trong cùng hắn.


Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Triệu Thiên Tài ra hiệu cho hắn hắn chớ có lên tiếng, sau đó thì chỉ chỉ vào Ngũ Đắc Chí đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào gương.


Trương đại quan nhân cười cười đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK