Thường Hải Tâm cáo từ, để lại cho bọn họ không gian nói chuyện riêng.
Thường Hải Thiên chờ em gái đi rồi mới: Trương Dương, tỉnh lý lần này rõ ràng là đang nhằm vào anh!
Trương Dương cười nói: Chỉ phân công lại công tác thôi, đâu có gì đâu.
Thường Hải Thiên nói: Còn nói không phải ư, lúc trước khu bảo lưu thuế nhập khẩu là anh đề suất đầu tiên, cũng là anh khổ cực tranh thủ được, hiện tại đã khởi động xây dựng toàn diện, tài chính cũng đã có, thì liền thu hồi quyền quản lý của anh, thế là sao? Căn bản chính là qua cầu rút ván. Hắn vẫn còn là chọn từ dễ nghe.
Trương Dương nói: Khái niệm Khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không phải là tôi đề suất sớm nhất, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia sở dĩ có thể tranh thủ được cũng không phải là công lao của tôi, là tỉnh trưởng Chu đả thông các mặt quan hệ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới có thể được đặt ở Tân Hải, hiện tại tỉnh lý cho rằng khả năng của tôi không đủ để quản lý một hạng mục lớn như vậy, nên chọn người cao minh khác, cũng là cân nhắc từ đại cục.
Thường Hải Thiên nói: Nếu bọn họ cho rằng như vậy thì sao không làm sớm đi? Anh đã trả giá bao nhiêu tâm huyết bao nhiêu cố gắng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi thấy hết, Trương Dương, chúng ta không chỉ là quan hệ thượng cấp hạ cấp, chúng ta còn là hảo huynh đệ, tôi bỏ thương tòng chính còn không phải là bị thành ý của anh đả động ư? Tỉnh lý hôm nay nếu có thể thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngày mai có thể sẽ lấy đi quyền quản lý Tân Hải của anh, Trương Dương, tôi tuy rằng thời gian tòng chính không dài bằng anh, nhưng tôi cũng biết chén cơm chính trị không dễ ăn, anh gần đây gặp phiền toái nhiều phiền toái như vậy là vì có lãnh đạo nhìn anh không vừa mắt. Thường Hải Thiên không hề nói rõ ra là ai.
Trương Dương nói: Không nghiêm trọng như vậy chứ.
Thường Hải Thiên thở dài: Anh đừng giả vờ, trong lòng anh khẳng định đã sớm hiểu rõ rồi, nếu anh không phải chia tay với Sở Yên Nhiên thì sao lại luân lạc tới bước này? Quan hệ của anh và Cung Kì Vĩ trước đây rất tốt. Hiện tại hắn đối với anh như vậy. Còn không phải bởi vì cấp trên cho hắn chỉ thị ư?
Trương Dương nói: Hải Thiên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
Thường Hải Thiên nói: Phải! Anh nếu không chú trọng vào chuyện này thì tình cảnh chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó, tôi cũng không phải là nói chuyện giật gân đâu. Anh phải có hành động.
Trương đại quan nhân cười nói: Hải Thiên, theo ý kiến của anh thì tôi nên áp dụng hành động như thế nào?
Thường Hải Thiên nói: Cây chết người sống, nếu lãnh đạo Bình Hải đã không muốn thấy anh thì anh việc gì phải miễn cưỡng ở lại Tân Hải, so với bị người ta đuổi đi, chẳng ta chủ động bỏ chạy.
Trương Dương nói: Chạy ư? Tôi khổ cực tạo ra cục diện ngày hôm nay? Nếu tôi đi thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?
Thường Hải Thiên nói: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đã đến nước này rồi, anh chẳng lẽ vẫn chưa nhìn rõ Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ư?
Trương Dương nói: Hải Thiên, anh quen tôi lâu như vậy, tính tình của tôi anh chắc cũng hiểu rõ.
Hiểu rõ. Anh chính là có cái tính tình không chịu thua, càng gian nguy thì càng tiến về phía trước! Nhưng hiện tại khác với lúc xưa rồi, anh cảm thấy mình còn có vốn gì để dựa vào không?
Trương Dương cười nói: Tuổi trẻ chính là vốn. Tôi không sợ ngã đau. Có thời gian là có thể đứng lên được.
Thường Hải Thiên thở dài nói: Thật không biết nên nói gì với anh nữa.
Trương Dương nói: Hải Thiên, anh không cần lo lắng cho tôi. Tôi có lòng tin đối với mình, tôi sẽ không thua tới mức không gượng dậy nổi đâu.
Thường Hải Thiên gật đầu, hắn nhìn ra Trương Dương ý đã quyết, cho dù khuyên ngăn cũng vô dụng, hắn nói khẽ: Nói tóm lại, anh nếu đi thì tôi cũng không định tiếp tục ở lại Tân Hải.
Trương Dương nói: Anh không cần phải làm như vậy, anh có sự nghiệp của anh, anh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu công tác không tồi, Cung Kì Vĩ gần đây tuy rằng có chút mâu thuẫn với tôi, nhưng người này trên phương diện quản lý vẫn rất có tài, hắn coi trọng cán bộ có năng lực, chắc sẽ không làm khó anh.
Thường Hải Thiên nói: Thông qua tao ngộ của anh, tôi đã bắt đầu thất vọng đối với quan trường này rồi.
Lúc này Phó Trường Chinh tới thông tri Trương Dương họp, Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ vai Thường Hải Thiên: Chờ sau này có cơ hội lại nói tiếp, Hải Thiên, đừng nghĩ vẩn vơ, cứ làm tốt công tác của anh đi.
Mọi người tới phòng họp, nhìn thấy các thường ủy đều đã đến, hắn cười cười: Mọi người đến sớm vậy!
Trong mắt các thường ủy Tân Hải, thằng cha này biểu hiện ra ra thái độ ôn hòa hiếm thấy, một đám thầm đoán trong lòng, xem ra thằng cha này bởi vì thất sủng cho nên không còn vênh váo tự đắc như trước đây nữa.
Thị trưởng Hứa Song Kì tuy rằng vẻ mặt không biến hóa nhiều, nhưng trong lòng thì đang nở hoa, tỉnh lý bảo Cung Kì Vĩ toàn bộ phụ trách khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mình cũng là phó tổ trưởng của tiểu tổ quản lý, Trương Dương thân là bí thư thị ủy thì lại bị bài trừ ra ngoài, chẳng khác nào tỉnh lý đang giúp hắn vả vào mặt thằng cha này, khiến Hứa Song Kì trút được cục tức nghẹn trong lòng bấy lâu.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: Đã lâu rồi không, trong khoảng thời gian tôi tới kinh thành, tham gia hội kinh mậu mùa hạ, các vị ở nhà vất vả rồi.
Các thường ủy đều cười cười, ngay cả phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ xưa nay thích tiếp lời cũng không nói gì, hướng gió thay đổi, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nếu phân không rõ tình thế, nói không chừng sẽ trở thành đối tượng bị trả thù trong mắt các lãnh đạo, Đổng Ngọc Vũ hiện tại cũng không xem trọng phát triển tương lai của Trương Dương.
Trương Dương nói: Lần này tới kinh thành, thu hoạch khá tốt, thông qua hội kinh mậu lần này, chúng ta đã tuyên truyền công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, giới thiệu các mặt ưu thế của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải ra xã hội, tiến hành quảng bá hữu hiện, giành được công trạng chiêu thương khả quan. Trương đại quan nhân cầm chén trà lên uống một ngụm, tạm dừng rất đúng lúc rồi sau đó nói: Công tác của Khu bảo lưu thuế nhập khẩu trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, tôi hiện tại cũng có thể dồn nhiều tinh lực và chú ý hơn vào những chuyện khác của Tân Hải.
Các thường ủy nhìn nhau, ai cũng có thể nghe ra Trương Dương đây là đang tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, không phải anh không muốn quản chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mà là cấp trên không cho anh quản nữa.
Trương Dương nói: Tỉnh lý đồng ý với đề nghị của tôi, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu về sau chủ yếu do đồng chí Hứa Song Kì phụ trách, phó bí thư thị ủy Cung sẽ đại biểu cho phía Bắc Cảng tiến hành giám thị.
Cho tới bây giờ đều là Trương Dương tự nói, không ai tiếp lời.
Trương Dương nói: Lão Hứa, anh có gì muốn nói không?