Cúp máy, Lưu Thành Hỉ lộ rõ vẻ hoan hỉ trên mặt.
Cái gọi là không đánh không thành bạn chính là đây. Tuy chuyện của Đoạn Thành Đào không có gì là hay ho, nhưng xét ra cũng chỉ là một chứng bệnh nho nhỏ mà Trương Anh Duệ thường gặp trong chốn quan trường mà thôi. Nói trắng ra, chỉ là chuyện đồn cảnh sát cố tình gây bất lợi, mức độ nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng đến mức ấy. Nhưng nếu có thể nhân dịp này kéo gần lại quan hệ với Trương Anh Duệ, vậy có khác gì trong họa được phúc, thuận lợi ngoài mong đợi sao.
………..
Lão Phương, anh thông báo với mọi người trước giờ tan sở đến phòng họp tập trung!
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lưu Thành Hỉ, Đoạn Thành Đào ngay lập tức nối máy xuống nhân viên phòng chỉ dẫn Phương Chính.
5’ triệu tập họp, sau 5’ ai mà chưa tới, phạt một nửa lương tháng này!
Dừng một lát, Đoạn Thành Đào nói tiếp:
Lão Phương sau khi thông báo xong, lập tức đến phòng làm việc của tôi.
Nhiệm vụ gì quan trọng sao?
Phương Chính không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe đến Đoạn Thành Đào có việc quan trọng cần sắp xếp thì đã dự cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, không dám một chút ngần ngừ, vội vàng thông báo xuống.
Hít một hơi thật sâu, Đoạn Thành Đào hiểu ra, có thể chuyển đổi cục diện hiện thời hay không phụ thuộc vào những bước tiếp theo.
Giờ đây, trong suy nghĩ Đoạn Thành Đào đã liệt Trương Anh Duệ vào hàng cần phải giao hảo tốt, bất luận thế nào cũng không được phép đắc tội.
- Lão Đoàn, rốt cuộc là có chuyện gì, sao có vẻ lo lắng vậy?
Phương Chính sau khi bố trí xong yêu cầu của Đoạn Thành Đào, vội vàng chạy đến văn phòng, sốt sắng hỏi:
- Có phải cấp trên giao phó nhiệm vụ gì khẩn cấp?
Đoạn Thành Đào lắc đầu. chuyện này không thể giấu được Phương Chính, mà ngược lại còn phải phối hợp cùng lão. Đoạn Thành Đào vội vã đem chuyện xảy ra cùng với thông tin thu được từ chỗ chính ủy Lưu Thành Hỉ kể lại cho Phương Chính.
- Ồ, có chuyện như vậy …
Phương Chính thở hắt ra một hơi.
Giờ thì lão đã hiểu ra vì sao Đoạn Thành Đào lại lo lắng thấp thỏm như vậy, quả là một chuyện to tát. Phương Chính lập tức ngay ngắn vỗ ngực cam đoan với Đoạn Thành Đào:
- Lão Đoạn ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lí êm đẹp!
- Đa tạ!
Đoạn Thành Đào cảm kích gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói với Phương Chính:
- Lão Phương, sau khi làm xong nhiệm vụ, ông hãy cùng tôi đến nhà chủ tịch Trương một chuyến, để hồi báo lại với chủ tịch Trương.
Thông qua mạng lưới của đồn cảnh sát, muốn tra ra địa chỉ nhà Trương Anh Duệ thật đúng là chuyện dễ như việc nhịp nhịp tay xuống mặt bàn. Dù trước đây chưa từng đi qua nhà Trương Anh Duệ thì cung không phải là vấn đề gì.
- Okie, sếp!
Phương Chính nhanh chóng nhận lệnh.
- Anh Duệ, vụ án mất xe của chồng dì ba, đồn cảnh sát nói thế nào?
Lúc Trương Anh Duệ về đến nhà thì Trương Đức Vĩ đã có mặt. Thấy Trương Anh Duệ, đầy vẻ chờ đợi vội vàng hỏi.
Trong suy nghĩ của Trương Đức Vĩ, con trai mình giờ đã là cán bộ cấp cao rồi. Đến đồn cảnh sát hỏi, ít nhiều gì thì cảnh sát cũng phải nể mặt con trai mình một vài phần?
Một chuyện đơn giản như vậy mà bản thân cũng làm không xong, Trương Anh Duệ cảm thấy rất xấu hổ, đã tính đến nước ngày mai gây sức ép cho tên đồn trưởng, giờ nghe bố hỏi vậy, bâng quơ trả lời:
- Vẫn đang trong quá tình điều tra, đã có manh mối. Đồn trưởng nói với con nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ vụ án.
- Vậy à.
Trương Đức Vĩ cao hứng gật đầu, không nghi ngờ gì, mừng rỡ bảo:
- Đúng là có quyền chức thật tốt. Con xem con này, nếu không làm quan, trong đồn cảnh sát liệu có ai tận tâm tận lực giúp con? Giờ biết con có chức tước rồi, bọn họ kiểu gì cũng dốc sức làm.
- Vâng, xã hội vẫn thế, không quen biết không quyền lực ai giúp anh làm việc.
Chán nản, Trương Anh Duệ mơ hồ buông thõng một câu.
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo lên, lướt mắt nhìn vào màn hình tên người gọi đến, Trương Anh Duệ hơi kì lạ:
- Sao lại là cô ta?
Trương Anh Duệ thở nhẹ một hơi. Cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc. Nếu như muộn chút nữa, mình cũng không biết phải nói chuyện tiếp thế nào với bố.
- Bố, bố đợi chút, con nhận cuộc điện thoại.
- Đi đi!
Trương Đức Vĩ không cần hỏi, nghi là chuyện công việc của Trương Anh Duệ, xua xua tay tỏ ý đồng ý cho con trai ngừng chuyện ra nhận điện thoại.
- Đại tiểu thư, có tin vui gì không nén được cần báo với tôi sao?
Trương Anh Duệ haha cười bảo.
- Í? Sao anh biết là có tin tốt lành?
Đầu dây bên kia, Lý Tuyết Âm ngạc nhiên hỏi.
- Cái này đơn giản, trên đầu tôi đang có con chim Hỉ Thước kêu đây này. Hỉ Thước đến nhà chuyện vui đến, vừa lúc điện thoại của cô gọi, vậy chắc chắn là có tin vui gì muốn báo với tôi rồi.
- Hứ! Vậy cũng nói? Thế Hỉ Thước đã thành tinh chưa?
Đầu dây bên kia Lý Tuyết Âm không kiềm nổi nỗi vui sướng, cười khúc khích rồi vội bảo:
- Nói ra, quả đúng là một tin mừng.
Nói tới đây, Lý đại tiểu thư mới chợt nhớ ra mình quá tự nhiên rồi, vội vàng phanh lại, lấy lại vẻ dương dương tự đắc:
- Tiểu tử, có muốn biết rốt cuộc là tin gì lại khiến bản tiểu thư vui đến thế không?
Trương Anh Duệ rất hiểu lúc này bản thân mình nên làm thế nào.
- Uhum, ái khanh có chuyện gì mau bẩm báo, vô sự bãi triều.
- Trương Anh Duệ ngươi, cái tên này, đáng ghét!
Lý Tuyết Âm lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hết vào máy điện thoại:
- Vốn dĩ tôi còn định bảo cho anh biết…
- Có phải vị tiền bối chị em với cô đồng ý thử một lần?
Trương Anh Duệ nhanh chóng mở lời hỏi Lý Tuyết Âm.
- Í ? Sao anh biết?
Lý Tuyết Âm bất ngờ, quên béng luôn ý định xử lí Trương Anh Duệ tội lắt léo.
- Phù …
Trương Anh Duệ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt, cố làm ra vẻ bình thản tự nhiên.
- Chuyện này thì có gì đáng lạ chứ, bản thiếu gia đã sớm biết ra rồi, đến cả chuyện năm trăm năm sau ta còn nhìn ra được, chút chuyện cỏn con này sao giấu được đại tiên?
- Ngươi …coi như không bắt được chiêu bài của ngươi. Được rồi, cho ngươi vênh váo đắc thắng một lần, cuộc điện thoại này là em tôi bảo tôi gọi, cô ấy muốn cảm ơn anh đã có ý giúp đỡ.
Lý Tuyết Âm cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói với Trương Anh Duệ.
- Vậy cô giúp tôi chuyển lời tới chị em của cô một tiếng. Bảo cô ấy chớ khách sáo, lúc nào tôi đến Bắc Kinh, mời tôi một bữa ăn là coi như cảm ơn rồi.
Trương Anh Duệ đắc thắng bảo.
Thành công rồi! Trương Anh Duệ sướng rên tự nhủ với mình.