Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì? Bên Cục dân chính của thành phố không ra tay sao?

Trương Anh Duệ trả lời khiến cho Khương Minh vui sướng ra mặt.

- Đây cũng không phải là nhiều khó khăn?

Khương Minh phản ứng khiến cho Trương Anh Duệ có chút khó chịu, dù gì thì cũng là bạn bè tự thân xuất mã, chút chuyện nhỏ mà cũng không làm được thì có phải làm bạn mất mặt không.

Lúc đã không muốn nhớ sao mình lại còn làm cho Định Nhạc Phong nhức đầu mãi không thôi.

- Đúng, đúng, đúng…

Khương Minh vỗ vỗ, vẻ mặt xin lỗi và hối hận vô cùng, không ngớt lời khen tặng:

- Anh Duệ cậu tự thân lập nghiệp, có làm được chuyện này hay không thì đầu óc tôi cũng quên hết cả rồi.

Nói như vậy nhưng có thể trong lòng Khương Minh bây giờ đang vô cùng sợ hãi: vốn là để cho tên tiểu tử này tự mình đi giải quyết chuyện này thì nhanh nhất cũng phải 3, 4 ngày nhưng thật không ngờ là chỉ trong một ngày chuyện này đã làm xong, trước sau gì thì Phó thị trưởng cũng xong.

Vốn dĩ Khương Minh cũng không biết năng lực của Trương Anh Duệ, không có cài gì chính xác mặc dù biết trong tỉnh có người như thế nhưng mình không thể như vậy được, cho mình bao nhiêu sự trợ giúp, dù sao thì từ tỉnh đến huyện cũng chỉ là một cơ cấu hành chính nhỏ nhưng trên thực tế khoảng cách này thực sự rất xa, xa đến nỗi không phải là người trong nội bộ thì không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng hành động triệt để lần này của Trương Anh Duệ khiến cho Khương Minh tỉnh ngộ, vốn dĩ trong tỉnh người này vẫn còn trẻ tuổi, nhưng năng lực khá cao. Nếu như có được quan hệ tốt với hắn thì sau này…

Nghĩ như vậy nên trong lòng Khương Minh nôn nóng vô cùng.

- Vậy được, cứ như vậy đi, đúng rồi Khương cục phát hiện ra chuyện bán và xây dựng thì sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?

Trương Anh Duệ gật đầu, thầm tính toán, sau khi khoe khoang xong, sau đó duỗi tay ra cũng không nói được gì thêm.

Nghe được Trương Anh Duệ nói những câu này, ngay lập tức Khương Minh quay về phía Trương Anh Duệ:

- Cậu yên tâm, đã có đích thân lão đệ của cậu ra tay thì cái gì là ngưu quỷ, xà thần sao dám xuất hiện? tuyệt đối không có vấn đề gì đâu!

Vỗ ngực nhưng có thể lúc này đây Khương Minh lại đang phải cười khổ trong lòng: bởi vì vị này có thế lực mạnh, ai còn dám mon men vào địa bàn của ngài? Chán sống hay sao?

Khương Minh nghe nói, trong huyện này có lũ tiểu tử nhưng sau khi nghe nói đến Trương Anh Duệ thì bị hù dọa phải rụt đầu trở về: tiền đương nhiên là tốt nhưng nếu như vì tiền mà đắt tội với một số nhân vật nghịch thiên thì quả thực là có chết cũng không biết mình sẽ chết thế nào.

Đắc tội với Trương Anh Duệ, người ngu cũng biết mình phải làm thế nào.

- Vậy được.

Có những lời này của Khương Minh, Trương Anh Duệ cũng cảm thất thư thái cả người:

- Mai tôi sẽ cùng với Vương Mãnh bàn với anh chuyện này.

- Được.

Khương Minh gật đầu cười.

Vương Mãnh là ai, đương nhiên Khương Minh biết rất rõ, không khách sáo thì sẽ nói bây giờ nhìn vào Phòng ruộng đất thì đúng có thấy Trương Anh Duệ nuôi một con chó, bây giờ có biết bao nhiêu người hâm mộ Vương Mãnh… Làm một con chó, đi theo chân chủ nhân không ngờ lại là con chó lớn nhất của tạo hóa.

Đối phó với Khương Minh xong, sau khi gọi điện báo cho Triệu Văn Đường Trương Anh Duệ cũng gọi điện luôn cho Vương Mãnh.

Lúc này trong nhà Vương Mãnh đang cũng với một người đàn bà lạ làm chuyện vận động pít- tông, Vương Mãnh cường tráng có thể là vận động khá lâu rồi nên bây giờ toàn thân anh ta toát đầy mồ hôi.

- Này… này… Anh Mãnh, anh thật là lợi hại!

Trên giường cô gái đang rên rỉ, khen ngợi Vương Mãnh thật ra mà nói công phu của Vương Mãnh cũng không tệ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ hoạt động đã hơn 1 tiếng đồng hồ mà nhìn anh ta vẫn như một con long tinh, mãnh hổ.

Phụ nữ am hiểu tâm lý đàn ông, có khen năng lực của đàn ông trên giường thế nào đi nữa cũng không đủ.

- Đó là! Cũng không nhìn xem anh Mãnh Tử là ai.

Được cô gái xen ngợi, Vương Mãnh lại mạnh mẽ thêm hai phút, một bên dùng sức nâng eo còn một bên thì dương dương đắc ý.

- Anh Mãnh, anh thật lợi hại.

Cô gái càng ôm chặt Vương Mãnh, ôm lấy đầu và cắn lên người anh ta.

- Reng, reng, reng…

Đúng lúc quan trọng thì tiếng điện thoại vang lên.

Điện thoạt đột nhiên kêu lên khiến cho Vương Mãnh đàng hành động cũng phải run lên, cái kia lúc vừa còn cứng như sắt thép đã mềm ra…Những lúc như thế này là nói đối với đàn ông họ không thể khoan dung được, hơn nữa lại là Vương Mãnh đại ca bị người ta cắt đứt hứng thú, tên khốn nạn nào gọi vậy!

Đang ở trên giường cùng với cô gái, Vương Mãnh lấy điện thoại định tắt máy đi hơn nữa còn thề sau khi xong việc nhất định phải trừng trị tên khốn nạn này: dám làm chậm chuyện tốt của anh Mãnh Tử, ngươi nhất định là chán sống rồi.

Nhưng khi Vương Mãnh nhìn thấy tên người gọi trong điện thoại thì sự tức giận đã tan hết, mềm nhũn cả người… Không ngờ điện thoại là của anh Trương gọi đến.

Vương Mãnh nhìn điện thoại sững sờ, lúc đang thoải mái với cô gái kia thì mất cả hứng:

- Anh Mãnh, ai làm mất hứng vậy? Tắt điện thoại đi, chúng ta tiếp tục…Biến người ta thành nửa vời…

Đáng tiếc là những lời của cô gái này đã làm tỉnh Vương Mãnh, anh ta không những không tắt máy mà còn lườm cô một cái, rồi mắng một câu:

- Nhiều chuyện!Tôi nghe điện, không được nói gì!

Cô gái lập tức vênh lên: đối với phụ nữ mà nói, rất cần những lời ngọt ngào che chở của đàn ông, có thể thấy được những lời này của Mãnh Tử rốt cuộc có uy lực như thế nào.

Trong lòng mất vui, có thể Vương Mãnh ở cùng với cô gái nhưng ít nhiều cô ta vẫn còn tỉnh táo, anh Mãnh bị quấy rầy mất vui nhưng nếu anh Mãnh không tức giận, vẫnh nghe điện thì hẳn là chuyện quan trọng.

Ý thức được điều này, cô gái không những không nói gì nữa mà chủ động lật người lại,mặc kệ Vương Mãnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK