- Các đồng chí lãnh đạo lo cho tôi được thế này là rất chu đáo rồi ạ.
Trương Anh Duệ nói một thôi một hồi.
Lưu Kim Quốc rất hài lòng với thái độ của Trương Anh Duệ, ông ta gật đầu cười nói:
- Tôi đến thăm, hài lòng là tốt rồi, để mọi người yên tâm công tác đây cũng là việc nên làm.
Gần gũi mà cũng thật uy nghiêm, điều này Lưu Kim Quốc làm rất tốt.
- Ha ha, Bí thư chăm sóc người trẻ.
Trương Anh Duệ mỉm cười gật đầu.
Lưu Kim Quốc cũng không vòng vo với Trương Anh Duệ nữa, không đợi hắn hỏi ông ta đã nói đến ý đồ của mình:
- Phó Trấn Trường Trương, chuyện là như vậy, có một số đại biểu bên Công thương nghiệp, hôm nay có nghe Phó Trấn Trường Trương đến nhậm chức, muốn cậu mời khách từ phương xa đến một bữa cơm không biết tối nay cậu có sắp xếp được không?
Ngươi đã nói như vậy thì kể cả có việc bận ta cũng phải điều chỉnh thôi. Trương Anh Duệ oán thầm trong lòng, nhưng lại liên tục gật đầu ra vẻ sung sướng và sợ hãi:
- Sắp xếp được chứ có gì mà không được, nhưng chuyện này… cũng thấy hơi xấu hổ?
- Có gì mà xấu hổ.
Lưu Kim Quốc cũng rất hài lòng với thái độ của Lưu Kim Quốc, ông ta hào hùng khoát tay, cười sảng khoái nói:
- Sau này cậu cũng coi như là quan phụ mẫu của Trấn chúng ta rồi, bọn họ còn phải mới cậu ăn cơm ấy chứ?
- Nếu đã như vậy thì…
Trương Anh Duệ vừa mới do dự một chút liền gật đầu ngay:
- Vậy… để tôi thể hiện một chút.
- Nên, nên chứ.
Dù sao đây cũng là lần giao tiếp đầu tiên của mình cũng cần phải oai phong một chút, nói với Trương Anh Duệ xong chuyện này, Lưu Kim Quốc cũng đi.
Thấy Lưu Kim Quốc định đi, Trương Anh Duệ toát cả mồ hôi hột:
- Bí thư, chỗ tôi có ít lá trà, nghe nói rất ngon ngài mang một ít về dùng thử?
Nói xong hắn lấy ra từ dưới bàn làm việc của mình một gói lá trà, nhìn qua cũng biết đó chỉ là một chiếc lá.
- Ồ?
Nghe thấy Trương Anh Duệ nói như vậy, Lưu Kim Quốc dừng bước cười nói:
- Có lá trà, lại được Phó Trấn Trường Trương lấy ra thì nhất định là thứ tốt rồi.
- Là bằng hữu tặng, nói là là xuân trà Long Tĩnh, tôi cũng không biết có phải hay không nhưng uống so với trà Long Tĩnh thường thì ngon hơn hẳn.
Trương Anh Duệ cười nói, nhét gói trà vào tay Lưu Kim Quốc.
- Xuân trà Long Tĩnh?
Mắt Lưu Kim Quốc sáng lên, đây là thứ tốt mà.
Lưu Kim Quốc thích uống trà, đây là thói quen mười mấy năm qua của ông ta, lúc trước cũng bằng cách này mà ông ta đã khiến lãnh đạo của mình vừa ý… Nếu hiểu ý lãnh đạo thì làm việc cũng rất hiệu quả.
Những năm gần đây văn hóa trà đang được nghiên cứu, ngay cả Lưu Kim Quốc cũng không biết mình là học đòi văn hóa hay là thực sự thích uống trà đây, nhưng không hoài nghi gì nữa Trương Anh Duệ nói đây là trà Long Tỉnh mặc dù hắn không dám khẳng định nhưng cái này chắc chắn là trà Long Tỉnh.
Tuy đã có trong tay rất nhiều trà Long Tỉnh chính hiệu nhưng người hiểu biết cũng thừa biết rằng, trà Long Tỉnh cho sản lượng rất ít, tuy chưa thể nói cực kì khan hiếm nhưng người mua được loại trà này cũng rất ít, nhiều khi có tiền mà cũng không mua được. Bây giờ nghe thấy Trương Anh Duệ nói những lời này Lưu Kim Quốc cảm động mãi không thôi.
Trương Anh Duệ gật đầu cười:
- Ha ha, trong nhà có người buôn bán, được bằng hữu tặng ấy mà.
- Tôi mà từ chối thì bất kính rồi.
Lưu Kim Quốc quyết định nhận lấy lá trà, lá trà hay không phải lá trà cũng không là vấn đề nhưng lúc cần thiết nó có thể giúp cho các quan hệ xã hội.
- Ngàn vạn lần đừng khách sáo.
Trương Anh Duệ cười nói.
Tiểu tử này, cũng không tồi đâu biết phép tắc đấy, về sau phải nhìn thật kĩ rồi mới nói được. Lưu Kim Quốc đánh giá thầm trong bụng.
Trương Anh Duệ có quan hệ không nhỏ với Thư kí Triệu, hơn nữa tiểu tử này vẫn còn có các quan hệ khác với các lãnh đạo trong tỉnh, nghe được tin này Lưu Kim Quốc lập tức phải điều chỉnh thái độ của mình với Trương Anh Duệ, nếu thân thế của tên tiểu tử này sau này to hơn, trông về đại cục không thì sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của mình, sau này biết đâu lại ngang hành nhau?
Chỉ cấn tốt với tên tiểu tử này là được, không nói hắn có cấp trên nếu mình mượn được hắn thì cũng không còn ai dám chèn ép mình. Vậy thì cũng nên biết quy củ một chút nếu không sau này đấu tranh trong chốn quan trường tàn khốc, đến lúc khóc lóc thì cũng không thể trách người khác được.
- Tốt lắm, cứ như vậy đi, tiểu Bặc sẽ đi thông báo.
Lưu Kim Quốc trầm ngâm một lúc rối nói.
Tiểu Bặc chính là Thư kí của Lưu Kim Quốc, tên là Khiếu Bặc Siêu, tuy quy tắc là ở làng quê và thị trấn không có phép bồi thư kí nhưng tình hình thực tế thì không thể không có thư kí.
Trương Anh Duệ cười gật đầu, sau này không phải khiêm nhường rồi.
Lưu Kim Quốc đi rồi, còn hơn một tiếng nữa là hết giờ làm việc, ngày hôm nay mình cũng không còn việc gì cả, phải tự mình đi xem tư liệu.
Từ nay về sau đã làm chủ chỗ này, vậy thì phải đi thăm dò tình hình trong Trấn một chút:
- Chủ nhiệm Lưu, ông có tài liệu về Trấn mình không? Tôi muốn xem qua một chút.
Lãnh đạo muốn giải thích thì phải nói kể lại chi tiết cụ thể rồi, tuy chỉ còn một lúc nữa là tan tầm nhưng lãnh đạo đã muốn Lưu Binh cũng không dám thờ ơ, nói:
- Trấn Trường Trương, ngài chờ một lát tôi sẽ mang qua ngay.
- Làm phiền rồi.
Trương Anh Duệ cảm ơn.
- Không phiền, không phiền, đều là điều nên làm mà.
Lưu Binh được sủng ái mà thấy lo sợ.