Thấy một chiếc xe BMW màu bạc mới tinh, ngay cả biển số xe cũng còn chưa có chậm rãi hướng về cửa lớn chạy tới, đám cảnh vệ ở cửa trụ sở Huyện Ủy không khỏi mở to hai mắt nhìn nhìn thẳng: tôi chửi, BMW đó, ai vậy, lại trâu bò như thế?!
Trong huyện, thực sự được cho là xe tốt, cũng chỉ là Audi, còn BMW? Cả huyện cũng chưa quá vài chiếc. Trái lại cũng không phải mọi người không mua nổi, mà là nguyên nhân khác, xe này là xe tốt thật, nhưng lại quá khoác loác, chẳng phải là rõ ràng không nhầm lẫn nói cho người khác, lão tử có tiền, lão tử có rất nhiều tiền sao! Đến lúc đó mọi chuyện rối loạn sẽ không phải nhiều như con ruồi sao? Đối với đám thương nhân làm theo cách hạ thấp đối đãi trong thị trấn mà nói, chiếc xe BMW này quá khoa trương.
Đương nhiên, nếu ở trong chính phủ lại là một tầng suy nghĩ khác, nhưng vô luận như thế nào, chiếc xe này thật sự không phải người bình thường dám lái.
Nhưng tất cả mấy vấn đề này đối với Trương Anh Duệ mà nói đều không sợ! Mày dám không có ý tốt với lão tử? Lão tử không biết trong bụng mày nghĩ như thế nào sao, muốn hãm hại lão tử? Cả cửa cũng không có đâu! Hơn nữa lão tử có chỗ dựa vững chắc, mày có trâu bò thì cũng có thể trâu bò bao nhiêu chứ?
- Xin hỏi ngài tìm ai? Nhìn lại chiếc BMW, thái độ của cảnh vệ đối với Trương Anh Duệ phi thường khách khí, nếu là người cưỡi một cái xe đạp tới, đã sớm đuổi đi rồi.
- Tôi tìm bí thư Triệu có chút việc.
- Có hẹn trước không?
Đối mặt với vị chủ xe BMW này, sắc mặt cảnh vệ có chút hơi khó xử, cũng không dám không cho người ta đi vào, lại không dám cứ như thế cho vào.
- Không có, anh nói với thư ký Vương của bí thư Triệu một chút đi, nói tôi họ Trương, gọi là Trương Anh Duệ.
Trương Anh Duệ tự báo ra họ tên, nói rất ôn hòa, hòa khí hơn nhiều so với các chủ nhân của xe BMW khác.
Một người cảnh vệ rất nhanh trí, lập tức cầm điện thoại trong phòng cảnh vệ gọi cho thư ký Vương Hải Triệu của Triệu Văn Đường, không tới một phút đồng hồ, cảnh vệ có được tin tức chính xác, trên mặt đầy vẻ tươi cười:
- Ông chủ Trương, thư ký Vương đang chờ ngài đó.
. . .
Mẹ nó, nếu không phải đi cùng ông chủ ra ngoài, lão tử cũng chỉ có thể ngồi Santana thôi đó, tiểu tử này lại có thể ngay cả BMW cũng đều mua được? Nhận được điện thoại từ cửa lớn, Vương Hải Triệu từ cửa sổ văn phòng thư ký của mình nhìn xuống phía dưới, trong ngực không nhịn được mắng một câu đủ thô tục -- thuần túy là ước ao.
Mà khi Trương Anh Duệ đến đứng ở trước mặt y, trên mặt Vương Hải Triệu lộ ra vẻ tươi cười, nhiệt tình nói với Trương Anh Duệ :
- Quản lý Trương, hạnh ngộ hạnh ngộ, chính là đã nghe thấy đại danh của ngài đã lâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội quen biết một chút. . .
Đang nói chuyện, thấy Trương Anh Duệ lúc đến đặt lên trên bàn của mình một cái hộp được đóng gói, mí mắt của Vương Hải Triệu không khỏi chớp một cái, lời phía dưới liền không nói được nữa: đây là thứ định đưa cho ông chủ sao? Nhưng sao dám tặng đồ táo tợn như vậy. . . Mẹ nó! Tiểu tử này cũng quá không lịch sự đi?
- Cậu ngang nhiên tặng lễ cho lãnh đạo như thế, chuyện này truyền ra, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với lãnh đạo chứ?
Có cảm tưởng như thế, Vương Hải Triệu liền nghĩ Trương Anh Duệ có chút ngu ngốc, ấn tượng đối với tiểu tử này kém đi rất nhiều: ngớ ngẩn, người này chẳng lẽ là một kẻ lỗ mãng sao?
Trương Anh Duệ chính là vẫn đều đem lực chú ý của mình đánh tới ở trên người Vương Hải Triệu, trong đầu người này khẽ động, Trương Anh Duệ lập tức biết trong bụng y nghĩ cái gì.
Dám mắng tao? Mẹ kiếp, lão tử nhớ kỹ mày.
Vẻ tươi cười trên mặt không giảm, Trương Anh Duệ chỉ chỉ vào cái hộp đóng gói đẹp đẽ kia, nói với Vương Hải Triệu:
- Một người bạn tặng tôi một cái Ipad2, đồ máy tính của Apple, nghe nói con gái của bí thư Triệu đang học cấp 3, chính là thích những thứ đồ điện tử này, tôi cũng không dùng tới. . .
Một cái Ipad2, không phải là cái gì đáng giá. Khó chịu trong ngực Vương Hải Triệu nhất thời biến mất: thứ biễu diễn này nói không đáng tiền cũng thật sự là không đáng tiền, sản phẩm điện tử hơn ba nghìn đồng mà thôi, đầu năm nay tặng quà sinh nhật trên quan trường cũng là cái số này, ai còn không biết xấu hổ tính toán với ngươi chứ?
Có một tầng ấn tượng như thế, cái nhìn của Vương Hải Triệu đối với Trương Anh Duệ lập tức xuất hiện chuyển biến lớn tới 180 độ, nhất thời nghĩ Trương Anh Duệ lo lắng chuyện này chu toàn: người ta công khai lấy ra như thế, nói rõ chính là không sợ người khác chỉ trích; có thể nói đáng giá cũng thực sự đáng giá, mẹ nó, biễu diễn tặng chính là một cái tâm ý, nhưng lại là quan tâm con gái của lãnh đạo, lãnh đạo cho dù là lãnh đạo, hắn cũng là một người cha, là cha thì có ai không muốn con gái mình hài lòng chứ, ngươi có thể nói phần tâm ý này không đáng tiền sao?
Bỏ đi sự nghi ngờ trong ngực, trong lòng Vương Hải Triệu thở phào nhẹ nhõm, cười cười đối với Trương Anh Duệ :
- Quản lý Trương, xin chờ một chút, tôi vào xem lãnh đạo bận hay không.
Trương Anh Duệ kéo Vương Hải Triệu một cái, vẻ mặt thành khẩn:
- Thư ký Vương, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không thể tặng ngài cái gì, nếu không chính là lôi kéo là hỏng cán bộ quốc gia, phải chú ý một chút, đại thư ký Vương nghìn vạn lần đừng khách khí.
Dứt lời, đem một cái phiếu mua sắm ở siêu thị huyện Ngân Hà nhét vào trong tay của Vương Hải Triệu.
Khóe mắt liếc xuống, thấy trên ngoài mặt giấy của cái phiếu này in chữ 2000, Vương Hải Triệu lập tức hiểu đây là một cái phiếu mua sắm ở bên trong có 2000 đồng ở siêu thị huyện Ngân Hà, 2000 đồng, đã vượt qua tiền lương thu nhập quang minh chính đại một tháng của mình, vẻ tươi cười trên mặt Vương Hải Triệu nhất thời rộ thêm vài phần:
- Quản lý Trương, ngài đây thực sự là. . . Thế này không tốt đâu?
- Khách khí cái gì, sau này quen thuộc, mọi người chính là bạn bè, tôi đây thích nhất là kết giao bạn bè.
Trương Anh Duệ cười ha hả nói, thấy Vương Hải Triệu còn muốn nhún nhường một phen, giả vờ hờn giận:
- Lẽ nào đại thư ký Vương cho rằng Trương Anh Duệ tôi thiếu tư cách làm bạn của ngài sao?
Vương Hải Triệu lập tức lựa sườn núi xuống lừa:
- Ha hả, lời này của quản lý Trương. . . Tôi không thu cũng không được. . . Ngài chờ chút, tôi đi vào hỏi lãnh đạo một chút.
Một lúc sau, Vương Hải Triệu từ trong phòng làm việc của Triệu Văn Đường đi ra, nói khẽ với Trương Anh Duệ :
- Lúc này lãnh đạo đang rỗi đó.
- Cảm ơn thư ký Vương.
Trương Anh Duệ gật đầu, tự động đổi xưng hô đối với Vương Hải Triệu, từ đại thư ký Vương, đổi thành thư ký Vương.
Không nên coi nhẹ chút thay đổi nho nhỏ này, một chữ giảm đi này, liền ý nghĩa quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước, còn có ý nghĩa, sau đó Vương Hải Triệu ngươi có việc mà nói, cứ việc mở miệng.
Đương nhiên, tất cả mọi người biết cái này - ngươi có việc cứ việc mở miệng - trên cơ sở giới hạn là Vương Hải Triệu vẫn là một thư ký Huyện Ủy, có lẽ tương lai có thể thăng chức, nếu như bị giáng chức, những lời này đương nhiên liền trở thành một lời hoàn toàn khách sáo, nhưng trên quan trường, ai mà không như vậy? Ngươi đã không có giới trị lợi dụng, ai còn để ý ngươi là ai?
Ý tứ này, Vương Hải Triệu tự nhiên hiểu, cười tủm tỉm gật đầu:
- Được, đến lúc đó chính là không thể thiếu làm phiền quản lý Trương.
. . .
Vừa tiến vào phòng làm việc của Triệu Văn Đường, hai mắt Trương Anh Duệ theo tập quán quan sát phòng làm việc của Bí thư Huyện Ủy, rốt cuộc là cái dạng gì?
Đập vào mắt, cả gian phòng làm việc khoảng chừng hơn 70 mét vuông, ở giữa bày một cái bàn làm việc cực lớn, Triệu Văn Đường ở phía sau, dựa vào tường ở phía sau là một cái giá sách cực lớn, bên trong để đầy sách; ở phía trước bàn làm việc, có đặt hai cái ghế sô pha, vị trí ở phía Nam dựa vào tường còn lại là đặt hai cái sô pha dài rất lớn, ở giữa bày một cái bàn trà nhỏ, bố trí như này, hiển nhiên là để khi khách đủ phân lượng tới, nói chuyện phiếm thì dùng tới.
Sau khi quan sát một phen, Trương Anh Duệ chính là nghĩ, bố trí của gian phòng làm việc này tuy rằng xa hoa, nhưng trái lại cũng phù hợp với thân phận của Triệu Văn Đường, không đem phòng làm việc của mình trang trí tráng lệ.
Một lần đánh mắt này, chỉ là chuyện trong nháy mắt, vừa nhìn thấy Trương Anh Duệ, Triệu Văn Đường lập tức bỏ văn kiện đang phê duyệt trên tay xuống, đứng lên chủ động chào đón, vẻ tươi cười đầy mặt cầm lấy tay của Trương Anh Duệ :
- Ha hả, anh hùng huyện Bình của chúng ta tới, tới đây tới đây, mau ngồi mau ngồi.
Bộ dáng của Trương Anh Duệ được yêu mà sợ, cầm chặt lấy tay của Triệu Văn Đường dùng sức đong đưa hai cái:
- Bí thư Triệu, ngài quá khách khí rồi, tôi sao đảm đương được tán thưởng như thế của ngài chứ?
Tôi ngất!
Thấy Triệu Văn Đường nhiệt tình đối với Trương Anh Duệ như thế, Vương Hải Triệu ở một bên nhìn trợn tròn mắt, cả tròng mắt thiếu chút nữa cũng đều nhảy ra!
Làm sao ông chủ lại nhiệt tình đối với người này như thế? Đây không phải chỉ là một thương nhân nhỏ sao? Cho dù là hắn đã từng có chuyện cũ đối với cháu gái của Lý lão kia, nhưng hai người bọn họ, một người giống như là thiên nga kiêu ngạo trên bầu trời, người này chính là con cóc ghẻ trên mặt đất,làm cho giữa hai người căn bản không có bất luận cái khả năng gì, phần tình trước đây khẳng định cũng sẽ không có cái qua lạ gì, sao ông chủ ngài còn đối xử với tên này như vậy?
Lẽ nào nói còn có cái chuyện gì mà mình không biết sao? Sau khi những gì mình biết không cách nào giải thích tất cả tình huống lúc này, Vương Hải Triệu chỉ có thể lý giải như vậy, hơn nữa tựa hồ cũng chỉ có loại giải thích này mới có thể giải thích được vì sao ông chủ quá mức nhiệt tình đối với Trương Anh Duệ như vậy.
Trong nháy mắt, Vương Hải Triệu lập tức quyết định, sau này nhất định phải giao hảo với Trương Anh Duệ.
Tuy rằng không biết vì sao ông chủ nhiệt tình như thế đối với Trương Anh Duệ, nhưng cả lãnh đạo cũng đều nhiệt tình với hắn như thế, y chỉ là một thư ký còn dám nói cái gì? Vậy không phải mình so với lãnh đạo còn muốn thông minh cơ trí hơn?
Nhưng mà sau một khắc, chuyện làm cho Vương Hải Triệu càng thêm chấn động xảy ra.
Triệu Văn Đường hiển nhiên rất là vui vẻ đối với việc Trương Anh Duệ đến, hàn huyên với Trương Anh Duệ một chút, lập tức liền phân phó Vương Hải Triệu:
- Tiểu Vương, tới đây, pha trà cho quản lý Trương, ừm, chính là hộp chè Cực Phẩm mao Phong mà lão chiến hữu kia tặng cho tôi đó.
Nói rồi quay đầu lạ cười nói với Trương Anh Duệ:
- Tiểu Trương, cậu chính là có lộc ăn đó, Cực Phẩm Mao Phong này, không phải là cái loại có thể mua được trên thành phố, đây chính là thứ tốt người bình thường không kiếm ra được.
Nếu như nói lúc trước chỉ là chấn động mà nói, như vậy lúc này, Vương Hải Triệu thật sự là trợn tròn mắt.
Hộp chè Cực Phẩm Mao Phong kia là lão chiến hữu của lãnh đạo năm đó tặng cho y, Vương Hải Triệu đương nhiên biết, lãnh đạo coi thứ này giống như bảo bối, cả chính mình cũng đều không thể dễ dàng luyến tiếc uống, lúc này lại có thể muốn cầm tới chiêu đãi tiểu tử này. . . Người này rốt cuộc có cái gì mà mình không biết, lại có thể được lãnh đạo đối đãi như vậy? Vương Hải Triệu nghĩ đầu óc của mình bắt đầu có chút không đủ dùng.
Mặc dù đã vừa làm ra quyết định, lúc này, trong lòng Vương Hải Triệu vẫn là lần thứ hai đem quyết định của mình cường hóa thêm một lần: nhất định phải nghĩ biện pháp giao hảo với Trương Anh Duệ này, vô luận như thế nào, mặc kệ cái tình huống gì, cũng nhất định không thể đắc tội với hắn.