- Vậy là đã nhìn ra rồi, nhưng người khác không nhìn ra không có nghĩa là anh Trương không được.
Ngược lại Vương Mãnh nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, đúng là hợp tình hợp lý, cây ngay không sợ chết đứng:
- Anh Trương, anh nghĩ xem người khác không dám đắc tội với chính cục chẳng lẽ anh lại để ý sao? Chẳng qua là bọn họ có được ưu đãi một chút chứ cũng không có gì là không được…Tiền là của cấp trên, chỉ cần anh tìm được cơ hội thích hợp thì số tiền này có muốn hay không thì cũng là của trấn các anh. Nhưng mặt khác anh Trương nếu có được mảnh đất này thì không phải công việc của anh cũng thuận lợi lớn sao, sau khi anh nói chuyện với cấp trên, thì ai còn dám nói chứ “không”?
Những lời này… cũng đúng!Bị Mãnh Tử nhắc nhở như vậy, đột nhiên Trương Anh Duệ có cảm giác như được rẽ mây vậy, đúng vậy chuyện này có khó khăn lớn nhưng nếu được người anh em của ta giải quyết xong thì những người trên trấn ai còn dám đâm họ?
Chuyện này bằng với phải lấy uy sao?
Phàm là có hơi tên nhưng mặt khác tệ cũng có lợi… Trương Anh Duệ xác định rốt cuộc chuyện này là có khó khăn rất lớn, nhưng nếu như mình làm tốt thì sẽ gây được uy tín trong Đảng ủy, lại có thêm được những nguồn trợ giúp lớn.
Chuyện này các anh em cũng không đến nỗi nào!Trương Anh Duệ vỗ đầu, nhanh chóng ra chủ ý: mặc kệ là rốt cuộc chuyện này có những khó khăn gì thì cũng phải làm cho xong bằng được, phải như vậy thôi!
Biết được chuyện này, Trương Anh Duệ đi sắp xếp:
- Mãnh Tử, cậu giúp tôi đi thăm dò suy nghĩ bên dân xem, phải chú ý giữ bí mật, chúng ta không phải đồ đần mà coi tiền bạc như rác được… Chuyện thi công thì cậu cứ yên tâm.
Đúng vậy trừ phi là Lưu Kim Quốc có thể tìm được một vị trí thích hợp trong số nhà dân, nếu không thì vị trí tốt nhất chính là ở chỗ này, Lưu Kim Quốc ngươi có khả năng lấy được sao? Đương nhiên là vô nghĩa Lưu Kim Quốc lại tiếp tục xiên xẹo
Có thể Cục dân chính dàn xếp chuyện này, vấn đề sẽ không lớn lắm nhưng vấn đề là Lưu Kim Quốc muốn dựa vào sức người, đúng vậy nhưng Trương Anh Duệ ngươi là người nhỏ nhất trong phòng có thể mượn sức được sao? Dù có thể nào thì cũng là hơn một vạn ý kiến dân chủ, không thể để có sơ xuất gì được!
Có những lời này của Trương Anh Duệ rồi thì Vương Mãnh cũng không còn ý kiến gì khác, liền cười khà khà:
- Vậy thì yên tâm đi anh Trương, chuyện này cứ giao cho em, nhất định là như vậy… nghe nói là Cục dân chính cũng không tồi, có thể những ngày trôi qua là khổ đấy.
Vưa mới cúp điện thoại thì Liêm Sĩ Sinh gõ cửa.
- Ông chủ, ông cho tôi tự giải quyết.
Liêm Sĩ Sinh đi vào vẻ mặt vô cũng khổ sở, cứ như thể anh ta thiếu tiền của Trương Anh Duệ mà không còn để trả:
- Cái cô Cao Nguyệt Mai kia không phải là món đồ!
Hả? Sắc mặt Trương Anh Duệ trầm xuống, cũng cảm thấy lạ:
- Sao lại thế này.
Tuy bộ dạng của Liêm Sĩ Sinh không thể làm cho người ta có cảm tình được nhưng Trương Anh Duệ vẫn mừng thầm trong lòng, lí giải cũng rất đơn giản, cấp dưới có người tìm ngươi kể khổ nói là ngươi làm lãnh đạo cũng không tồi… Nhưng lại nảy sinh vấn đề khác: Cấp dưới tìm lãnh đạo kể khổ, muốn lãnh đạo giải quyết vấn đề nhưng đôi khi lại làm lãnh đạo khó xử nhất là lúc lãnh đạo mới nhậm chức.
Giả bộ! ngươi ấy à đúng là đang giả bộ! Mấy hôm nữa về nhà mà bú sữa mẹ đi! Liêm Sĩ Sinh cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại càng đau khổ:
- Ông chủ, công việc này, tôi làm không nổi rồi, ngài đổi lại người đi!
- Ai da? Có ai chọc làm cho Sở trưởng Liêm mất hứng hay sao thế? Ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói cho tôi nghe một chút, có vấn đề gì mà không giải quyết được, phải tin tưởng vào tổ chức chứ!
Thấy bộ dạng đau khổ bỏ cuộc của Liêm Sĩ Sinh như vậy, Trương Anh Duệ thấy dễ chịu trong lòng: sao vậy? công việc của ngươi đang có vấn đề gì hay sao? Gặp được vấn đề hay, lãnh đạo đắc ý thì còn có ý nghĩa gì? Còn không phải là giải quyết được vấn đề của mình thì sẽ xác định được uy quyền của mình với cấp dưới sao? Chuyện này mà lãnh đạo không giúp ngươi giải quyết được thì đúng là không phải là một lãnh đạo tốt!
Liêm Sĩ Sinh lại đến kêu khổ với mình, Trương Anh Duệ thấy xem ra thể khái quát lóng lánh bằng hai từ “ Uy tín” là quan trọng hơn hết, bạn thân sau này cũng có thể là đại biểu “ Tổ chức”, đây chính là sự tiến bộ, giỏi dang! Ý thức được điều này Trương Anh Duệ cảm thấy vô cùng thích thú.
- Còn không phải là chuyện vợ của cái gã Sở điện bà Cao Nguyệt Mai ư, đồ khốn nạn…
Hẳn là Liêm Sĩ Sinh bị chọc tức, đang ngồi trên ghế salon mà tay cứ run lên, thở phì phà phì phò, thậm chí là rất tức giận quên mất cả lễ nghĩ với lãnh đạo, cứ đỏ mặt tía tai chắc là bị Cao Ngọc Mai chọc tức cũng không nhẹ đâu… Đương nhiên sau đó Liêm Sĩ Sinh cũng không hề đề cập đến chuyện trừng trị Cao Ngọc Mai, đây vốn là sự bày mưu tính kế của Trương Anh Duệ.
Nhưng đối với chuyện Liêm Sĩ Sinh không thực hiện lễ nghi, phép tắc Trương Anh Duệ cũng không để ý: bị người ta chọc tức rồi tìm đến lãnh đạo xin giúp đỡ, sai lầm nhỏ này cũng có thể hiểu được.
Chuyện cụ thể như thế nào thì Liêm Sĩ Sinh cũng nói ra, dù hắn ta có nói thế nào thì tóm lại vẫn là muốn để ông chủ trừng trị vợ của Vương Trường Ba, tiểu Liêm ta cũng không muốn nói dài dòng làm gì, thật không ngờ là tiểu Liên bé nhỏ không thể trừng trị nổi người đàn bà kia, ông chủ xem, người đàn bà Cao Nguyệt Mai không phải là vấn đề gì quá lớn, có thể mệnh lệnh này là ngài giao cho tôi nhưng mụ ta biết rõ ngài không hài lòng với công việc của mụ nhưng lại cố tinh không nghe tôi phê bình góp ý, đây rõ ràng là không nể mặt tôi, cũng là không nể mặt ngài… Chuyện này tiểu Liêm tôi cũng không thể ứng phó được nữa, lãnh đạo ngài nói đi lúc này tôi nên làm gì? Ngài bảo tôi đi.
Trương Anh Duệ hiểu được ý của Liêm Sĩ Sinh. Không phải là không hiểu rõ tình tiết quả đúng là không nể mặt ông đây rồi!
Lẽ ra vị trí tốt như vậy sớm phải bị người ta tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy mới đúng, sao bây giờ cũng không có ai phát hiện ra, nguyên nhân cũng rất đơn giản tuy rằng đầu năm nay nó là miếng mồi béo bở của Tổng cục giao thông, Cục công an nhưng có ai dám vượt quyền họ không? Đám dân thường ai dám đấu với họ?
Ta đoán rằng mảnh đất này cũng không biết là có bao nhiêu người đang chăm chăm nhìn vào, ngươi đúng là liều lĩnh không sợ chết, chuyện lặt vặt này mà ngươi cũng dám làm? Trương Anh Duệ bị ý tưởng đó của Vương Mãnh làm cho tức giận:
- Tôi nói này, Mãnh Tử, cậu lăn lộn trong huyện này cũng không phải là ngày một ngày hai rồi, tin vịt này sao cậu lại không nhìn ra hả?