- Cái gì? Bắt ta quỳ lạy lão Hổ ư?
Trương Anh Duệ vô cũng tức giận đầu đang ong gong cảm giác như sắp nổ tung những tên khốn nạn này dám bắt mình quỳ lạy tên lưu manh đầu sỏ.
Trước kia mình bị thương cũng là kết quả của bọn xã hội đen này.
Ngọn lửa tức giận như bị dội một gáo nước lạnh, Trương Anh Duệ gượng cười:
- Đại ca, vừa rồi tôi thất thần đúng là không đúng, nhưng quỳ lạy thì xin miễn cho, tôi xin uống phạt một li rượu … À không 3 li! Được không?
Bình thường trong các quán cơm có hai loại rượu, một loại thật một loại giả, trước đó Trương Anh Duệ đã uông 6 chén lại uống tiếp3 chén nữa, chẳng cần biết thật giả thế nào , hai chai rượu mạnh đã được rót hết, nếu là rượu giả thì lượng rượu tối nay Trương Anh Duệ đã uống nếu là rượu giả thì đến độ đi rửa ruột được rồi.
Theo quy tắc của bàn rượu, cho dù có ý định làm nhục người khác làm như vậy đã lên đến đỉnh điểm, nếu ai chủ động uống 3 chén rượu đỏ đền tội dù là thật hay giả thì thành ý vẫn phải là 10 chén, nếu như vậy thì Hồ Đại Hổ không đồng ý hai bên hoàn toàn không có nói chuyện.
Trương Anh Duệ nói muốn uống 3 chén rượu đền tội, vửa rồi lại cò bị tát 4 cái không ngờ tên tiểu tử này lại ác ôn như vậy, Trương Anh Duệ nhìn về phía Hồ Đại Hổ.
Hồ Đại Hổ khẽ lắc đầu.
- Đêm nay, lão tử không muốn chơi đùa, không muốn để ngươi mất mặt, đuổi ngươi ra khỏi thị trấn thì lão tử ta không phải là Hổ ca!
Trương Anh Duệ lại nghe thấy lời nói dữ tợn này.
Bản thân mình là không hề đắc tội với hắn ta, sao lại cố ý nhằm vào mình? Trương Anh Duệ tức giận như có ngọn lửa thiêu trong lòng vậy.
Vô tình Trương Anh Duệ đã nhìn thấy ánh cái cười khểnh trên mặt hắn ta, lúc trước suýt nữa mình đã chết, hắn ta như chậu nước lạnh dội xuống đầu Trương Anh Duệ hận thấu xương bọn người kia cái mạng nhỏ này có thể liều chết với bọn xã hội đen kia không?
Tên lão Hổ này bày mưu tính kế, vừa rồi đã cho Trương Anh Duệ 4 cái tát nghiêng đầu, mặt hắn đầy vẻ vui sướng:
- Tiểu tử, ba chén rượu kia ta tha cho ngươi? Người này là ai? Hãy mau quỳ lạy Hổ ca 3 lạy, có thể Hổ ca còn tha tội cho ngươi, đúng rồi, Mãnh Tử lấy điện thoại ra chụp lại cái cảnh uất ức của thằng nhóc này.
- Ha ha, đúng đúng, nhất định phải chụp lại đưa lên mạng!
Người này nghe thấy vậy liền cười nhạo Trương Anh Duệ, được gọi là Mãnh Tử rất vui:
- Vui quá đi, sao cậu có thể ngĩ ra một việc hay như vậy chứ? Trước kia tôi không nghĩ là đầu óc cậu lại thông minh như vậy nhỉ? Được, ta rất thích.
Mình không chỉ phải cúi lạy mà còn bị ghi hình đưa lên mạng? mắt Trương Anh Duệ đỏ ngầu, đám người khốn nạn kia thật là khinh người quá đáng.
Vừa rồi như bị gáo nước dập tắt đám lửa, giờ khắc này ngọn lửa tức giân đã tăng lên cả ngàn lần.
Lúc này Trương Anh Duệ không biết bọn người kia có bỏ qua trở ngại cho mình không? Mặc kệ dù có phải rơi đầu bọn này cũng không bỏ qua cho mình. Ai mà biết rằng bọn này còn nghĩ ra những cách gì để nhục mạ mình? Nói không chừng không không chỉ rơi đầu,mà chúng còn bắt mình chui vào đũng quần hắn rồi lại bắt mình ăn phân, uống nước tiểu của của hắn nữa ấy chứ.
Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa! Bây giờ Trương Anh Duệ đúng là tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất chỉ có thể là xử lý lão đầu hổ này.
Đúng! Xử lý tên lão Hổ này, chỉ cần xử lý hắn ta thì không còn vấn đề gì nữa.
Suy nghĩ đó chỉ mới xuất hiện trong đầu, lập tức sinh ra suy nghĩ điên cuồng.
Hậu quả của giết lão Hổ này sau đó có thể Trương Anh Duệ sẽ rơi đầu, Trương Anh Duệ nhanh chóng phân tích khả năng này.
Cách lão Hổ này chỉ một cái bàn, nếu như có thể tiếp cận được với lão Hổ đập vỡ đầu hắn.
Chỉ cần có cơ hội tiếp cận gần lão Hổ này thì tuyệt đối có thể đánh bại hắn.
- Tiểu tử, ngươi lạy đi chứ?
Lúc trước Trương Anh Duệ có thể nhẫn nhịn bị gọi là đầu to mà bất lực, Trương Anh Duệ vỗ đầu:
- Lúc dập đầu cần chú ý một chút để không ảnh hưởng đến hình ảnh vĩ đại của Hổ ca.
Đã quyết định như vậy, Trương Anh Duệ bình tĩnh trở lại nhanh chóng xem mình có thể tiến đến gần Đại Hổ như thế nào, tự mình phải tìm lấy cơ hội.
- Hổ ca, tôi muốn biết mình đã đắc tội như nào, ngay cả đến kẻ lưu manh nhỏ tôi cũng không có cơ hội đắc tội, nếu vì câu nói của tôi trong cửa hàng, tôi muốn hỏi nhân vật lớn như ngài Hổ ca đây một khi đã thu hộ phí tôi không có cơ hội đắc tội với ngài… Cho nên dù tôi có phải chết thì ngài cũng không phải nói vì sao, ngài nhằm vào tôi rốt cuộc là vì cái gì?`
Trên thực tế, vấn đề không chỉ là ở Trương Anh Duệ mà cả bốn trợ thủ của Đại Hổ cũng rất kì lạ, chuyện như vậy không phải là trước kia chưa từng làm.
Trong lòng cảm thấy kì lạ, mấy người đều hiểu được, chuyện như thế không nên hỏi, nếu Hồ ca đã không nói thì cũng đừng ai đi chuốc chuyện không vui về mình.
Hồ Đại Hổ bị Trương Anh Duệ hỏi như vậy, cảm giác như mình bị khiêu chiến vậy, hắn không chịu được, ho khan không nói gì với Trương Anh Duệ, mà tát Trương Anh Duệ rồi nói với thuộc hạ:
- Đầu to, ngươi nhớ lấy, tôi nay về cắt đứt 2 đùi của tên tiểu tử này, càng ngày ta lại càng thấy không vừa mắt tên tiểu tử này.
- Mẹ kiếp, không thể giữ lại tên tiểu tử này được.
Trương Anh Duệ nghe thấy lời nói tức giận của Đại Hổ.
Ngoài sức mạnh là quan trọng? Không biết vì cái gì mà Trương Anh Duệ cảm thấy ngoài dùng từ sức mạnh không còn từ nào khác để hình dung về tên Đại Hổ này.
- Mẹ kiếp, mau lạy đi! Không nghe thấy Hổ ca nói sao? Nói cho tiểu tử nhà ngươi biết coi như lần này ngươi tốt số, nếu là trước kia kẻ dám nói chuyện với Hổ ca như vậy đều chịu chết rồi.
Có câu nói này của Đại Hổ, Đầu to liền đá một trưởng vào đầu gối Trương Anh Duệ, quát mắng.
Không phòng ngự được khiến cho Trương Anh Duệ lảo đảo không đứng vững được.
Đầu To và Mãnh Tử cùng mấy người nữa, cười to đắc ý.
Lúc trước lúc để cho Trương Anh Duệ dập đầu, mình ngồi không gian không đủ rộng, khoảng cách khá xa một cú đá của Đầu To đã khiến cho Trương Anh Duệ bổ nhào về phía trước đương nhiên khoảng cách với Đại Hổ đã được kéo gần lại.
Cơ hội.
Cơ hội đã có ngay trước mắt.
Thấy mắt Trương Anh Duệ đã đỏ ngầu, tràn đầy sát ý, bản năng sống nhiều năm của hắn ta cho thấy có điều gì không ổn từ cặp mắt kia, Hồ Đại Hổ cảm thấy người này muốn liều mạng với mình, cần tránh trước đã rồi tính sau..
Muộn rồi
Đã muộn rồi!
Đoán được Trương Anh Duệ đã tiến đến gần Đại Hổ.
Năm đó lúc còn nổi tiếng trong huyện thành, cũng có nhiều chuyện, nhiều năm qua sống sung sướng, cuộc sống đầy đủ khiến cho Hồ Đại Hổ sợ chết, không ai có thể địch lại được Đại Hổ.
Tuy năm đó được rèn luyện khả năng giết người nhưng hai bàn tay của Trương Anh Duệ theo bản năng đã hạ xuống, tuy phản ứng của Đại Hổ không chậm nhưng hành động của Trương Anh Duệ còn nhanh hơn.
Vừa rồi nhờ Mãnh Tử đã đoán được, hơn nữa Trương Anh Duệ cũng đã tích đủ lực không để cho Đại Hổ đỡ đòn Trương Anh Duệ đã nhảy tới trước mặt hắn, nắm chặt nắm đấm đánh vào yết hầu của Hồ đại.
- Rắc rắc…
Một âm thanh vang lên không qua to, giòn.
Âm thanh vang lên, hai mắt Đại Hổ mắp máy, xông ra từ hốc mắt, cánh tay vừa mới giơ lên đã bị chặn đứng ở cổ họng.
Trương Anh Duệ nhanh chóng đi lại phía sau Đại Hổ đánh vào đầu hắn.