Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ là Trương Anh Duệ nghĩ như thế nào, vừa rồi Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc đều khẳng định là có gì đó uẩn khúc bên trong? Làm trò trước mặt Lý Tuyết Âm tự nhiên hai người không dám hỏi, đành tự suy xét như vậy.

Nằm ngoài dự kiếm của Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường chính là Trương Anh Duệ và Lý Tuyết Âm tản bộ trên đường cái hai người giống như bước chậm trên đường vậy.

- So với kinh thành nơi này không khí nơi này có trong lành hơn.

Lý Tuyết Âm hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy khoái trá.

Vị Đại tiểu thư này có không ít tâm sự, Trương Anh Duệ liếc nhìn Lý Tuyết Âm rồi nói:

- Không thể nào, không biết có bao nhiêu người hằng ngày đều hít thở không khí ở kinh thành mà sống, cô nói câu này có người nghe thấy sẽ thuê người đánh, mắng cô đấy, nếu cố hô to một tiến “Bổn cô nương cần đổi thân phận với ngươi” không chừng sẽ có người xếp hàng từ phố Trường An đến tận Thông Châu đồng ý đổi thân phận cho cô đấy.

- Vậy sao? Xếp hàng đến tận Thông Châu ư? Anh có khoa trương không vậy?

Lý Tuyết Âm hơi nhếch cái môi cong, bây giờ cô đang nói chuyện phiếm với Trương Anh Duệ cầu sự tự do tự tại, thời gian không còn được là mấy đang nói chuyện với Trương Anh Duệ được một lúc, chợt Lý Tuyết Âm phát hiện mình trước kia đã quá cẩn thận.

- Cái này không thể nói là khoa trương được?

Trương Anh Duệ lắc đầu, nghiêm trang nói:

- Tối thiểu khi có thận phân ở kinh thành có thể vỗ ngực nói với người khác, lão tử cũng đang dưới chân thiên tử.Nói ra câu này cảm thấy khoan khoái cực kì.

- Vậy sao?

Nếu không thì tôi giúp cậu có được hộ khẩu ở kinh thành nhé, cho cậu cái bộ dạng lên ngai ấy.

- Không có gì đặc biệt?

Trương Anh Duệ hoảng hôt xua tay luôn tục:

- Tôi tuy theo chân bọn họ nhưng không giống nhau, người ta hoặc có quyền hoặc có thế, còn tôi không gì cả, đến kinh thành sẽ bị người ta nuốt chửng, ngay cả có phao cũng không mạo hiểm được?

- Có người nói khoa trương như vậy sao?

Lý Tuyết Âm có vẻ không vui cố ý cãi nhau với Trương Anh Duệ:

- Nghe ý cậu, người kinh thành cứ như là người Hồng thủy ăn thịt mãnh thú vậy… chẳng phải lúc vừa cậu mới nói có người xếp hàng từ Trường An đến Thông Châu để được đổi thân phận, sao đổi là cậu cậu lại không làm?

- Tôi không giống bọn họ, người ta hoặc có tiền hoặc có thế, người như vậy đi đầy đường kinh thành tôi không bằng cả con chó ở đấy thì có thể làm ăn được gì?Cô không thấy những người từ phương Bắc phiêu dạt đến đấy đều phải ngủ tầng hầm không dậy được đó sao?

Lý Tuyết Âm bắt đắc dĩ vỗ trán:

- Đang nói trái lại, nhưng dù có nói thế nào thì cũng là sự để ý của cậu.

- Ăn ngay nói thật.

Trương Anh Duệ cười ha ha, gật đầu nói.

- Có muốn uống chút gì đó không? Trà sữa cũng không tồi đâu.

Nhìn thấy ven đường có một quán nhỏ bán trà sữa, Trương Anh Duệ lền hói.

- Được.

Lý Tuyết Âm gật đầu.

- Vị đạo trưởng nào vậy?

- Cô đã uống trà sữa chưa?

Trương Anh Duệ hỏi, uống trà sữa, người này tương đối ít thấy, Trương Anh Duệ bình thường trở lại cũng lý giải, thân phận như Lý Tuyết Âm làm sao có thể ăn uống tùy tiện ở ven đường được, như vậy quá bằng đánh mất thân phận rồi.

- Chưa.

Lý Tuyết Âm có vẻ ngượng ngùng.

- Có hương của cam sành, hương thảo, ô mai, đu đủ…có nhiều loại cô uống loại nào?

Trương Anh Duệ cau mày ngẫm lại, mình thường ngày cũng ít khi có thời gian uống những thứ này, sao lúc vội vàng lại nhớ ra được nhiều như vậy.

Nhìn trời, Lý Tuyết Âm có vẻ do dự:

- Cậu là bản xứ, giới thiệu cho tôi nhiều loại như vậy là được rồi, tôi không đi đâu.

Quả thực thời tiết bây giờ so với trước nóng bức hơn, hai người vừa đi dưới bóng cât rừng không cảm thấy gì nhưng nếu muốn đến cửa hàng đó uống trà thì phải qua một đoạn đường không có bóng râm, điều này đối với Lý Tuyết Âm mà nói đúng là một thử thách lớn.

- Thơm như vậy mà.

- Ông chủ cho hai ly trà hương sữa lạnh.

Trương Anh Duệ nhìn về phía cửa hàng nói đùa với Tiểu cô nương.

- Chờ chút.

Tiểu cô nương đang ngồi lập tức đứng lên:

- Có ngay.

Trương Anh Duệ gật đầu, chút hơi buồn xoay người nhìn xung quanh. Chỉ trong chốc lát một chiếc Audi màu đen đã đứng bên cạnh Lý Tuyết Âm, dường như muốn hỏi cô ấy cần gì.

Còn về trong xe là ai, khi Lý Tuyết Âm mở cửa, Trương Anh Duệ chỉ thoáng thấy đó là một tên tiểu tử còn trẻ, hẳn là chưa đến 20 tuổi.

Điều khiến cho Trương Anh Duệ thấy kì lạ là rõ ràng Lý Tuyết Âm không vui lắm, nhưng không hề đuổi tên kia đi, thậm chí còn xua tay không cho đến bên này… hay là người của Tạ Ngọc Quốc đến lo sự an toàn cho Lý Tuyết Âm.

Gặp quỷ? Chuyện gì không biết? Trương Anh Duệ nhíu mày chặc lưỡi.

Không để cho Trương Anh Duệ kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, chiếc xe đã từ từ đi mất.

- Ngài cần trà sữa?

Cô chủ cửa hàng trà sữa hỏi.

- Cảm ơn!

Trương Anh Duệ để lại 10 đồng rồi cầm 2 chén trà sữa đi nhanh, trực giác nói cho hắn biết, tên tiểu tử vừa rồi không hề đơn giản.

- Người trong xe là bạn của cô à?

Trương Anh Duệ nhìn chiếc xe Audi biến mất, nhíu mày hỏi.

- Một người đến từ kinh thành, có quen biết từ trước.

Lý Tuyết Âm lắc đầu, hết vui thở dài, bỗng nhiên không còn hứng thú đi dạo phố nữa:

- Không thú vị, quay về đi.

Lại thành ra thế này ư? Đột nhiên Trương Anh Duệ thấy chuyện này có chút thần bí, nghe Lý Tuyết Âm nói thì đó là tên theo dõi cô từ kinh thành xuống, hơn nữa hắn còn tỏ thái độ với cô dường như cũng không phải là bạn thân. Tuy tuổi của tên tiểu tử này khiến người ta nghĩ không có chuyện gì to tát nhưng dám theo dõi cháu Lý lão bối thì quả là không đơn giản chút nào.

- Được, tôi tiễn cô về.

Trương Anh Duệ suy nghĩ rồi gật đầu, trong lòng buồn mãi không thôi:

- Lão tử vừa mới được 2 ngày sống yên ổn, sao lại gặp phải chuyện chó má này chứ?

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng xuất phát từ bản năng Trương Anh Duệ cảm thấy đây không phải là trò đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK