Nhưng sự tình vẫn là kỳ quái như thế, đối với việc Trương Anh Duệ đến, bất mãn nhất chính là Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Đổng Đăng Lĩnh nhìn qua tựa hồ không có một chút xung đột với Trương Anh Duệ này. Gặp gỡ giữa người với người chính là kỳ quái như thế, đều nói ở tại trong quan trường, trừ phi có xung đột lợi ích, bằng không ai cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với đồng loại của mình, lời này trái lại cũng không tính là sai, nhưng có đôi khi nhìn một người không vừa mắt, thực sự không cần cái gì lý do. Một địa phương xa xôi ở bên ngoài, ngươi có thể trông cậy vào một Phó Chủ tịch Thị trấn cấp Phó phòng ở thị trấn có “giác ngộ chính trị” cao bao nhiêu chứ ?
Cái gì? Đổng Đăng Lĩnh này, lại có thể rất có địch ý với mình? Trương Anh Duệ vốn vẫn không có buông lỏng cảnh giác, “nghe được” tiếng lòng của Đổng Đăng Lĩnh, trong lòng nhất thời cảnh giác đứng lên: mẹ mày, lão tử cũng chưa đắc tội mày, mà mày lại có thể ghi hận với lão tử sao? Được! Tao nhớ kỹ mày đó! Ừm, còn có tên hỗn đản Trương Hưng Mậu nào nữa, cũng không phải cái thứ tốt gì!
Một bên cùng bọn người kia ăn uống linh đình, Trương Anh Duệ một bên chuyển động tâm tư: đã có người thấy bản Chủ tịch Thị trấn không vừa mắt, vậy không thể trách bản Chủ tịch Thị trấn cũng nghĩ biện pháp. . . Tao cũng không thể ngồi chờ chết chứ?
...
Lúc đó đập phá tới hơn chín rưỡi, tiệc rươu kết thúc, đoàn người cũng đều uống tới say khướt, chỉ có Trương Anh Duệ thoạt nhìn hai mắt chiếu sáng, không chỉ có không uống say, bộ dạng trái lại nhìn qua càng tỉnh táo hơn so với lúc ban ngày.
Đối với vị Phó Chủ tịch Thị trấn mới tới này, trong lòng mọi người đều có một cái phán đoán, sau này nên ở chung với vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này như thế nào, trong lòng mọi người cũng đều có một dự định.
- Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, bên này.
Lý Nghiễm Phong uống say tới lảo đảo, rất quen thuộc lôi kéo tay của Trương Anh Duệ, đi tới bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn. Ở trước mặt hai người, là một người trẻ tuổi đang đứng, phía sau là một chiếc xe Santana Zhijun màu đen.
Trên xe màu đen này, lại có thể ngay cả biển số xe cũng không có, hiển nhiên xe này được đưa tới rất gấp.
- Làm sao vậy? Có chuyện tốt?
Mặc dù hiểu rõ nguyện vọng của người này, Trương Anh Duệ vẫn là cười hỏi, trong lòng cũng bội phục phong cách làm việc của người này, thực sự là mạnh mẽ vang dội, năm giờ chiều làm ra quyết định, hiện tại xe lại có thể hiện ra trước mặt mình, ông chủ Lý này, chỉ riêng về phía điểm này, đủ để cho người ta bội phục.
- Ha hả. . .
Lý Nghiễm Phong thần bí cười cười, miệng đầy hơi rượu phân phó cho người trẻ tuổi kia nói:
- Tiểu Lý, đem cái chìa khóa cho tôi.
Trương Anh Duệ nhất thời hiểu ra, Tiểu Lý này, chính là thư ký mà Lý Nghiễm Phong gọi điện thoại lúc tan tầm kia.
Tiếp nhận lấy điện thoại từ trong tay thư ký của mình, Lý Nghiễm Phong say khướt đem cái chìa khóa nhét vào trong tay của Trương Anh Duệ, nói với Trương Anh Duệ :
- Chủ tịch Thị trấn Trương, cái xe này, tính là một chút tâm ý nhỏ của mấy người lão ca chúng tôi, ngài cứ việc lái đi. . . Có xe đi, ngài đi làm công việc cũng tiện.
- Tôi đây liền không khách khí.
Trương Anh Duệ cũng không khách khí, đương nhiên tiếp nhận cái chìa khóa, vỗ vỗ vai của Lý Nghiễm Phong:
- Ông chủ Lý, không nói nhiều, trong lòng tôi đều biết rồi.
Nhìn qua Trương Anh Duệ cũng không giống như hứa hẹn cái gì với mình, nhưng nghe được lời này của Trương Anh Duệ, Lý Nghiễm Phong lại vui sướng giống như đi ba ngàn dặm được uống một côc nước đá! Cả tối nay, không phải là mình chờ những lời này sao? Mạnh mẽ vỗ vỗ vai của Trương Anh Duệ :
- Hắc hắc. . . Chủ tịch Thị trấn Trương, tâm ý của ngài, lão Lý tôi đã biết, cái khác tôi không nói. . . Cũng không phải lão Lý tôi nói lời say, chỉ cần có lão Lý tôi còn ở thị trấn, vấn đề về mặt kinh tế, chắc chắn không làm cho ngài khó xử!
Tên này còn giả bộ say đó, trong lòng Trương Anh Duệ khinh bỉ người này:
- Cảm ơn, chẳng qua ông chủ Lý không cần lo lắng, ông còn không biết, nhà của tôi cũng là làm kinh doanh.
- A?
Nghe thấy lời này của Trương Anh Duệ, trong lòng Lý Nghiễm Phong nhất thời có chút thất vọng: người này không thiếu tiền, sau đó liền không dễ làm lắm. Chẳng qua tuy rằng trong lòng thất vọng, Lý Nghiễm Phong cũng có bảy tám phần say, phản ứng suy nghĩ có chút trì trệ, trái lại cũng không ngờ tới mức độ sâu sắc trong lời này của Trương Anh Duệ.
- Cũng không tính là có tiền, chẳng qua một năm cũng có thể kiếm được mấy trăm vạn.
Trương Anh Duệ há miệng, tựa cười mà như không cười.
Nghe nói như thế, Lý Nghiễm Phong không khỏi run một cái, bỗng nhiên hiểu ra ý của Trương Anh Duệ: vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này, đã sớm minh bạch ý tứ của mình rồi!
Hiểu được ý tứ của Trương Anh Duệ, Lý Nghiễm Phong giật mình đến sợ run cả người, cảm giác say vốn bảy tám phần trong nháy mắt tỉnh táo ra vài phần.
- Ngài thật tài giỏi
Biết cử động vừa rồi của mình lỗ mãng, Lý Nghiễm Phong ngượng ngùng cười cười, vội vàng dời đi trọng tâm câu chuyện một chút:
- Được rồi, Chủ tịch Thị trấn Trương, lúc này ngài có thể lái được xe không? Nếu không tôi cho Tiểu Lý đưa ngài trở lại.
- Không cần, tôi có hộ chiếu bằng lái.
Trương Anh Duệ nói, kéo mở cửa xe ra ngồi thẳng xuống, quan sát bên trong xe một chút, Trương Anh Duệ quay đầu nhìn lại Lý Nghiễm Phong đang nhìn mình, hơi có chút ngoài ý muốn:
- Ông chủ Lý, mẫu xe rất hợp.
Ở trong Santana Zhijun, chỉ có mẫu đời cao nhất sử dụng ly hợp tự động, Trương Anh Duệ chỉ là nhìn lướt qua, thấy được cái cần ly hợp tự động thay đổi sức kéo của ô tô, liền hiểu giá trị của chiếc xe này: người này, thật đúng là bỏ xuống được tiền vốn.
- Cần tự động lái rất thoải mái đó.
Thấy Trương Anh Duệ coi như là thoả mãn với chiếc xe này, Lý Nghiễm Phong thở dài một hơi: nếu như đưa h lễ vật mà đối phương lại không hài lòng, vậy mới là thật sự mất mặt.
Lý Nghiễm Phong nghĩ rất đơn giản, nếu muốn tặng, vậy khẳng định sẽ tặng đời cao nhất trong mẫu xe này, bằng không tặng còn có ý tứ gì? Cầm tới thứ đồ đắc tội với người ta, này cũng không phải phong cách của Lý Nghiễm Phong, lúc trước đã tiêu nhiều tiền như vậy, cũng không thiếu chút này. Dùng lời Lý Nghiễm Phong hay nói thường ngày, một trăm lạy cũng đã lạy chín mươi chín lạy, còn thiếu một lạy cuối cùng còn phải run sao?
- Tốt lắm, nếu như vậy, Chủ tịch Thị trấn Trương ngài thuận buồm xuôi gió!
Biết Trương Anh Duệ không có cảm giác say gì, Lý Nghiễm Phong cũng không kiên trì.
Gật đầu, Trương Anh Duệ nói lời cảm ơn, nhấn ga một cái, xe mềm mại trượt đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Lý Nghiễm Phong làm ra hành động như thế, mọi người chính là đều thấy được, thấy Trương Anh Duệ biến mất trong màn đêm, Ủy viên Đảng ủy Thị trấn Trịnh Na chua xót nói:
- Ông chủ Lý, ngài thật sự là bỏ đủ tiền vốn.
Làm Ủy viên Đảng ủy bài danh thứ hai ngược từ dưới lên, Trịnh Na cũng giống như Trương Anh Duệ, cũng là không có xe đặc biệt dành cho mình, nhưng hôm nay Trương Anh Duệ còn bài danh dưới mình mới tới ngày đầu tiên lại có thể có người chủ động tặng xe cho Trương Anh Duệ dùng, trong lòng Trịnh Na không chua xót mới là thật sự gặp quỷ. Tuy rằng Trịnh Na cũng có một chiếc QQ3, thường ngày đi làm cũng là lấy xe thay đi bộ, nhưng lái xe nhà của mình, cùng lái xe nhà nước, đó là một cái khái niệm sao? Cái sau đại biểu chính là thân phận!
Lộ vẻ chẳng đáng nhìn vị nữ Ủy viên duy nhất của Đảng ủy Thị trấn này, Lý Nghiễm Phong cũng lười nói cái gì: đừng thấy ngày hôm nay lão tử “cho mượn” đi ra ngoài một chiếc xe, sau này mấy người bọn mày sẽ biết chiếc xe lão tử ngày hôm nay “cho mượn” ra ngoài có bao nhiêu giá trị.