Mọi người đều có quần áo đi rồi, đi thay, tự bản thân ai cũng hiểu quy củ.
Lưu Kim Quốc cũng hiểu được nhưng theo quy tắc chung trong chuyện này thì mình có chút đuổi lý, không phải mình cứ khư khư, cố chấp để lãnh đạo và các đồng nghiệp rơi vào bộ dạng mặt mày xám bụi như thế này, mình cũng có lòng tốt nhưng ai mà lo được cho nhiều người như vậy?
Dù ngươi có không cảm thấy mình sai nhưng ai cũng cho rằng ngươi sai rồi, nếu vậy thỉ chỉ còn biết nhanh chóng truyền chỉ thị của lãnh đạo nhanh chóng đi sắp xếp cho mọi người tắm rửa và đi mua ít quần áo cho các lãnh đạo.
Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng quần áo cũng không phải là không lo được.
Đường vào Phương Trấn là đường đất, ô tô đi cũng còn khoảng 20km nữa, thời gian cũng phải mất đến mười mấy phút đồng hồ… bên kia có một cửa hàng độc quyền về quần áo, trang phục cao cấp, xứng cho các vị lãnh đạo.
Giá trị của nó cũng không đến nỗi nào, tuy mua một lúc hơn mười bộ không phải là con số nhỏ có thể sau đó Lưu Kim Quốc cũng không cố được nhiều như vậy nhưng việc trước mắt là phải hóa giải tình huống này cho các lãnh đạo và các đồng nghiệp để họ đỡ ý kiến về mình, nhưng chuyện khác để sau hãy nói.
Thừa dịp này xem khả năng ứng biến của mình thế nào… Không thể để tình huống tiếp tục xấu đi được, mặc dù ngoài miệng mọi người đều không nói gì nhưng đã nhiều năm lăn lông, giảo hoạt làm sao ông ta lại không biết sự đấu tranh trong các chính quyền là vô cùng tàn khốc?
Đợi cho lãnh đạo và các đồng nghiệp nhân xong, trời cũng đã trưa, Lưu Kim Quốc đã đặt sẵn xuất ăn trong nhà hàng, cố gắng hướng mọi người về đó… Đợi cho họ ăn, nghỉ ngơi xong sẽ tiến hành cuộc họp lúc 2h30 định là như vậy là đã tổ chức muộn nửa tiếng.
Đương nhiên muộn là một đặc quyền của các lãnh đạo không ai được nói gì, hơn nữa mọi người cũng hiểu được hoàn toàn phải làm như vậy…
Đảng ủy Phương Trấn, người của chính quyền Đại Hòa, thành viên trong ban tổ chức, chính là Bí thư đảng ủy Lưu Kim Quốc, Trấn Trường Qúach và Chủ tịch Trương cùng toàn bộ mọi người, tất cả đều đứng thẳng sống lưng, nét mặt tỏa sáng đã sớm ở trong hội trường chờ ba người là Từ Mẫu Kiện, Vương Hải và Trương Anh Duệ đến.
Buổi sáng đã có tin về dự báo thời tiết là có gió mùa về, Trương Anh Duệ tên tiểu tử này đúng là người may mắn, là tâm phúc trong mắt Thư kí huyện ủy Triệu cho nên Triệu Văn Đường mới coi trọng buổi lễ nhậm chức của hắn đến vậy, không chỉ đích thân sắp sếp cho Bộ trưởng Từ Mẫ Kiệm có quà cho hắn nhậm chức mà còn sắp xếp để thư kí Vương Hải Triệu cùng ngồi với mình xem Trương Anh Duệ nhậm chức tráng uy như thế nào.
Có thể làm cho huyện ủy kiêm cả Bộ trưởng Từ Mẫn Kiện hộ tống nhậm chức Bí thư huyện ủy phải tự phái Thư kí của mình đến để trợ giúp, ý này cũng rõ ràng là: các ngươi cũng đều do ta quảng cáo, Trương Anh Duệ à là ta bảo vệ ngươi, nếu ai dám ăn ở xấu thì lúc đó cũng đừng trách ông đây không khách khí.
Bố trí phía sau là Thư kí huyện ủy Triệu, tất cả mọi người đã hiểu rồi, mà Bộ trưởng phải tự mình hộ tồng thì lại càng khiến mọi người phải nghiêm túc, đến đây thực không dễ ai cũng phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói.
Lần này đều khiến cho Đảng ủy Phương Trấn và những lãnh đạo trong Đảng ủy đều phải rùng mình, đến đây không đơn giản nha, lại còn khiến cho cả Bí thư huyện ủy đến ủng hộ.
Có thể để cho Bí thư huyện ủy tuyên bố, Đảng ủy Phương Trấn và chính quyền khiến cho Trương Anh Duệ phải thu vào cái suy nghĩ ra oai. Cũng không phải là đối phương ra oai mà là vẻ mặt cảu Thư kí Triệu và Bí thư Vương rất khí coi. Vẻ mặt họ khó coi như vậy há không phải là muốn mình chết hay sao?
Biết được chuyện này, một nhóm lãnh đạo đang thầm tính toán. Không nói đến chuyện phải làm sao bây giờ, có muốn thu nhận hắn hay không thì phải xem thái độ của Bí thư huyện ủy đối với mình, sau này mình có bị gây sức ép hay không cũng không sao cả, thời gian mọi người cộng tác còn nhiều, rất nhiều mà.
Đều là người trong biên chế, tuy chuyện quan hệ của Trương Anh Duệ đều được các lãnh đạo che giấu nhưng có thể họ cũng có những quan hệ như vậy, thực tế không biết thế nào nhưng ít nhiều cũng nghe phong thanh rồi.
Hơn nữa chuyện phát sinh lúc sáng, khiến mặt nũi mọi người lấm lem không biết Bộ trưởng Từ đối với chuyện này còn có thái độ gì nữa đây, mọi người vẫn là thành thật miễn sao đến lúc cuối ai cũng tự nhiên là được.
Đúng 2h30 phút các lãnh đạo tham dự hội nghị rất đúng giờ đi vào hội trường.
Khúc dạo đầu đương nhiên là Bộ trưởng bộ tổ chức phát biểu, nói chuyện với mọi người, nào là chuyện phát triển kinh tế, chuyện chấp hành đề bạt các cán bộ trẻ như thế nào, rồi đến quyết định chính phủ đề bạt đồng chí Trương Anh Duệ tuổi trẻ, tài cao, vân vân…
Kế tiếp là Bí thư Lưu Kim Quốc phát biểu, đầu tiên là cảm ơn chính quyền từ cấp chuyện đến các cơ sở, muốn chính quyền suy nghĩ cấp Phương Trấn cho Trương Anh Duệ một cán bộ trẻ tuổi, khẳng định đảng ủy và chính phủ Phương Trấn đã đi đúng đường, đưa kinh tế phát triển đi lên, Vân Vân…
Các lãnh đạo phía dưới cũng nén giận, thường ngày phải tiếp xúc với lớp người quê mùa cũng khó mà tránh khỏi việc nói năng thô lỗ, điều này Từ Mẫn Kiệm cũng không tính làm gì, vẻ mặt luôn tươi cười, lắng nghe.
Nhìn qua thì có vẻ Bộ trưởng Từ cũng không còn để ý đến chuyện xảy ra lúc trưa.