Được lắm, lần đầu tiên đến đồn cảnh sát thì đã gây hấn với đồn trưởng. Trương Anh Duệ lắc đầu, lòng đầy buồn bực.
Nhưng dù thế, Trương Anh Duệ cũng không thấy lo ngại. Mấy tháng nay, tầm nhìn của Trương Anh Duệ cũng xem như được mở rộng ra nhiều. Cả ngày giao lưu tiếp đón các vị lãnh đạo các cấp trong huyện. Một tên đồn trưởng cảnh sát nhỏ bé có là gì trong mắt Trương Anh Duệ, có điều không có cách gì hoàn thành được công việc mà cha mình giao phó, trong lòng Trương Anh Duệ cảm thấy chút ngượng ngùng.
Đoạn Thành Đạo mặt mũi trắng bệch, không muốn tin Trương Anh Duệ là người trong huyện ủy. Nhưng tấm thẻ đại biểu nhân dân vừa rồi Trương Anh Duệ rút ra không phải là giả, Đoạn Thành Đào hiểu, tên tiểu tử này đã là đại biểu nhân dân thì hắn thừa hiểu việc mạo nhận cán bộ lãnh đạo là phải gánh hậu quả thế nào, thế có nghĩa là…
- Kệ nó đi, mất mặt thì cũng đã mất mặt rồi!
Đoạn Thành Đào đành nghiến răng chịu đựng, bực bội đi vào văn phòng của mình, nhấc điện thoại và bấm số:
- Chính ủy Lưu, tôi là Đoạn Thành Đào, có chuyện tôi muốn hồi báo với ngài một chuyện.
- Một chuyện?
Đầu dây bên kia Lưu Thành Hỉ yên lặng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Uy nghiêm của lãnh đạo những lúc thế này mười phần thì phô ra hết thảy.
Đoạn Thành Đào cẩn thận nói:
- Chính ủy, là thế này, vừa nãy có anh chàng tự xưng là phó chủ tịch huyện đến đây, nói là muốn tìm hiểu một vụ án cướp giật…
- Cái gì?
Chưa đợi Đoạn Thành Đào nói xong, Lưu Thành Hỉ đã kinh ngạc thốt lên, đến oai nghiêm của cán bộ cũng quên béng đi mất, giọng nói không giấu nổi căng thẳng:
- Người đó trông dáng vẻ có phải tầm 24,25 tuổi?
Thật là có người như vậy?
Đoạn Thành Đào cũng không phải tên ngốc, thấy thái độ của Chính ủy Lưu thảng thốt khi nghe tới cái tên này, trong đầu đã hiểu ra nhiều phần. nhưng nghĩ đến tính chất to tát của vụ việc lần này, Đoạn Thành Đào không dám có chút giấu giếm, vội nói:
- Đúng vậy, tuổi chừng 24,25, đi một con BMW.
BMW? Lưu Thành Hỉ ngay lập tức nhận ra người này là ai. Tuổi chừng 24,25, đi BMW, ngoài tên tiểu tử số hên Trương Anh Duệ ra thì còn có thể là ai được chứ?
Đã từng bị thiệt thòi ở chỗ Trương Anh Duệ, giờ lại nghe chuyện này có liên quan đến Trương Anh Duệ, Lưu Thành Hỉ không khỏi sốt sắng:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Anh nói rõ cho tôi.
Ngập ngừng một lát, tên đồn trưởng mới dám nghiêm túc báo cáo:
- Không dám giấu gì ngài, chuyện này tính chất rất nghiêm trọng!
- Tính chất rất nghiêm trọng?!
Nghe thấy câu này của Lưu Thành Hỉ, Đoạn Thành Đào vốn đang oai vệ đứng trước bàn làm việc hai chất bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã phịch xuống đất, trong lòng càng hoang mang:
- Ông trời ơi, tên tiểu tử đó thực sự là mãnh long qua sông?
Không dám một chút giấu giếm, Đoạn Thành Đào đem toàn bộ những sự việc chiều nay kể lại chi tiết tỉ mỉ cho Lưu Thành Hỉ.
- Hu …
Nghe Đoạn Thành Đào nói xong, Lưu Thành Hỉ trong lòng như trút được gánh nặng:
- Tuy chuyện này Đoạn Thành Đào làm rất tồi, nhưng cũng tốt, vẫn chưa đắc tội gì với vị sát tinh này, dù sao cũng không phải chuyện gì quá là khủng khiếp. Thế cũng tốt, không phải chuyện gì ghê gớm không có cách cứu vãn.
Nghe tiếng thở dài như trút được gánh nặng của Lưu Thành Hỉ ở đầu dây bên kia, Đoạn Thành Đào không khỏi ngạc nhiên:
- Tên tiểu tử đó rốt cuộc là ai mà lại có thể dọa được Lưu chính ủy đến mức như vậy?
- Đoạn Thành Đào, tôi cho anh biết, anh suýt chút nữa thì đã rước họa vào thân rồi đấy?!
Lưu Thành Hỉ nghĩ đến việc bộ hạ của mình suýt nữa thì đem phiền phức đến cho ông ta, giọng điệu không khỏi khó chịu.
- Hả? Lãnh đạo…lãnh đạo…
Đối với bất kì một ai hành tẩu trong chốn quan trường, việc bị lãnh đạo khiển trách là một điều cực kì nghiêm trọng, chỉ xếp sau mỗi điều bị cấp trên coi thường. Nghe Lưu Thành Hỉ chê trách mình suýt chút nữa thì rước đại họa, Đoạn Thành Đào bị dọa thót tim, còn có chút oan ức: sao mình lại suýt rước đại họa vào thân cơ chứ?
Với tư cách là cấp trên, vốn dĩ định lên lớp cho Đoạn Thành Đào một trận, nhưng nghĩ đến Đoạn Thành Đào một lòng trung thành và tận tâm với mình, Lưu Thành Hỉ cũng không đành lòng, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đem một số chuyện mình biết kể có chọn lọc cho Đoạn Thành Đào, để cậu ta biết sự lợi hại của tên tiểu tử Trương Anh Duệ:
- Tiểu Đoạn à, tôi nói cho cậu biết, tên tiểu tử Trương Anh Duệ này chẳng những là phó chủ tịch huyện mà nghe nói chủ tịch Triệu còn định giao toàn bộ công việc trong huyện ủy cho hắn phụ trách. Từ nay về sau, bí thư Triệu chỉ phụ trách công tác phía đại biểu nhân dân.
Nghe đến thế, Đoạn Thành Đao trước mắt thấy hiện ra một khoảng không tối sầm! Mồ hôi trên trán chảy ra giống như đứng dưới mặt trời lúc đúng ngọ, vã ra đầm đìa, chỉ chốc lát đã thấm ướt y phục của Đoạn Thành Đào.
Chủ tịch huyện? Đã là ông lớn thứ hai trong danh sách thành viên huyện ủy rồi, một tên nhãi ranh tuổi đời còn trẻ như vậy đã có chân trong ban cán bộ huyện rồi sao? Lại còn là một trong những chức vụ cao nhất? Lúc này, Đoạn Thành Đào có cảm giác cực kì hoang đường: Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Điên tiết, mày lợi hại như vậy, sao không sớm phô ra, tao còn biết mà xử lí cho? Phỉ vào tên mặt rỗ nhà ngươi!
Càng nghĩ càng ức không chịu nổi, đã vậy lại thêm cảm giác sợ hãi. Trẻ tuổi như vậy mà đã leo lên đến chức vụ đầu ngành trong huyện ủy rồi, tên tiểu tử này có gì mà lợi hại ghê gớm vậy? Lẽ nào lại có ông lớn nào đấy ở trên chống lưng?
Cùng là dân ở trong chốn quan trường, Đoạn Thành Đào thừa hiểu hai chữ “nội ứng” có ý nghĩa và công dụng quan trọng như thế nào.
Biết được chuyện này không hẳn là không cứu vãn được, Lưu Thành Hỉ đánh ý với Đoạn Thành Đào:
- Biết nên làm gì rồi chứ?
Đoạn Thành Đào mừng đến suýt rơi nước mắt, gật đầu lia lịa:
- Đa tạ sếp chỉ bảo, tiểu Đoạn tôi biết nên làm thế nào rồi.
- Tốt, nên làm thế nào thì nhanh chóng làm đi. Riêng về khoản “biết tiến biết thoái” của Đoạn Thành Đào, Lưu Thành Hỉ xưa nay đều rất vừa ý, yên tâm giao phó.
- Rõ ! Đa tạ sếp chỉ điểm!
Lời cảm kích không cần nói nhiều, Đoạn Thành Đào biết, đây chính là lúc thể hiện lòng trung và tận tâm đối với lãnh đạo:
- Chính ủy, tôi cũng không nhiều lời nữa, ngài cứ chờ xem biểu hiện của Đoạn tôi sau này là được.