- Con giữ Hồng Phái Các lại?
Trương Đức Vĩ giật mình hỏi.
- Vâng, con cảm thấy dùng người này không sai. Hơn nữa anh ta nói thời gian ở bộ đội cũng học được một chút kỹ năng sửa chữa, đến lúc đó cũng cho anh ta đi theo bên cạnh cha, cha cảm thấy thế nào?
- Thành!
Trương Anh Duệ sắp xếp rất hợp tâm ý Trương Đức Vĩ, Trương Đức Vĩ còn có cái gì không hài lòng? Nhịn không được liền thổi phồng Trương Anh Duệ :
- Cha nói người này không tệ mà, mắt cha ngươi có thể bỏ qua?
Nhưng thật ra Bạch Tuyết, còn hơi hơi có chút bận tâm,
- Thật sự không thành vấn đề?
- Không thành vấn đề…
Trương Anh Duệ khẳng định gật đầu,
- Hơn nữa anh ta quyết định dự chi hai tháng tiền lương, đưa mẹ của anh ta và cón gái đến!
Hiểu được ý nghĩa của điều này như thế nào, Bạch Tuyết nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi,
- Vậy sẽ không có vấn đề .
So với việc có thể có được một công nhân trung thành, dự chi hai tháng tiền lương thật sự không coi là cái gì, còn nếu người nầy cầm tiền chạy mất không trở lại? Có thể sử dụng 5000 đồng để nhìn thấu một người, đối với một ông chủ mà nói, tính thế nào cũng là lời, cùng với việc tương lai bị thất lớn càng tổn, còn không bằng lúc đầu đánh mất 5000 đồng tiền này.
- Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, buổi sáng bán được hai chiếc xe.
Bỗng nhiên có thu hoạch sáng hôm nay, một ngày mở cửa thử buôn bán đầu tiên, Bạch Tuyết vui rạo rực nói.
- Một buổi sáng liền bán đi hai cái?
Khởi đầu tốt đẹp đây, điềm tốt, chuyện tốt thành đôi đây, Trương Anh Duệ lập tức hưng phấn,
- Ai bán được? Cần thưởng cho xứng đáng.
- Chính là người phục vụ trong cửa hàng của chị Bạch trước kia, họ Lý, tên là… tên là cái gì nhỉ...
Vua thường hay quên tên đại công thần, Trương Đức Vĩ có chút chán nản.
- Lý Đức Hoa!
Sớm đã nhớ rõ từng người làm của mình, Trương Anh Duệ nghe được cha mình nói như vậy, lập tức thốt ra!
- Đúng! Đúng! Chính là hắn!
- Chị Bạch, quả nhiên không hổ là người của chị, lập tức liền bán được như vậy!
Trương Anh Duệ giơ ngón tay cái lên đối với Bạch Tuyết, quay đầu nói với cha mình nói,
- Như vậy đi, cha, chúng ta lúc trước không phải nói ai bán được chiếc xe đầu tiên, thưởng cho 300 đồng sao, nếu đây là chuyện tốt thành đôi, sẽ không chỉ có vậy, lấy cái số may mắn đi, hai chiếc xe, thưởng cho 888 đồng, chị Bạch, chị cảm thấy thế nào?
- Được!
Bạch Tuyết gật đầu.
- Tốt lắm, cha lo liệu nhé, cha, con cùng chị Bạch đi ra ngoài chút...
... ...
- Chị Bạch, chị nói cho tôi biết một chút về Vương đội trưởng phòng cảnh sát giao thông huyện chúng ta đi, này người là như thế nào?
Trên đường, Trương Anh Duệ thừa dịp còn có chút thời gian, hỏi thăm tin tức Bạch Tuyết về Vương đội trưởng.
- Người này...
Bạch Tuyết nghĩ nghĩ,
- Người thì không tệ, tuy rằng cũng lấy tiền, nhưng một khi đã nhận tiền, hắn sẽ giúp cậu làm việc, hơn nữa rất quan tâm, hắn không phải quá tham.
- Thời gian này trong tay ai có quyền lợi mà không biết dùng?
Trương Anh Duệ cười nhẹ nói,
- Chỉ cần hắn lấy tiền và làm việc, hơn nữa không cần quá tham là được.
Dừng một chút, Trương Anh Duệ lại hỏi,
- Chị Bạch, chị nghĩ cửa hàng như là của chúng ta, nhét bao nhiêu tiền thích hợp? Người khác thường là bao nhiêu tiền?
- Nửa năm đưa một lần, một lần một vạn là đủ rồi.
Bạch Tuyết nghĩ nghĩ, nắm chắc trả lời.
Một năm hai vạn? Ngẫm lại trong huyện các thương gia tiêu thụ xe máy ít nhất cũng có hơn mười nhà, vị Vương đội trưởng này không cần làm gì, một năm riêng là cái này ít nhất có thể kiếm được 30 vạn, Trương Anh Duệ không khỏi lắc đầu,
- Lấy tiền làm việc được thì tốt nhỉ? Việc của chúng ta thông thường làm như thế nào?
- Cái này thì dễ làm, nói thí dụ như phí bảo hiểm chẳng hạn, giải quyết chung chung là được, chỉ cần phía trên đả thông, phía dưới cũng không có vấn đề. Còn cần giấy phép lái xe, có hai đợt thi bằng lái xe máy D, cuộc thi không nghiêm khắc, muốn lấy giấy phép còn không cần đến thi, đến lúc đó đưa cho người cụ thể làm việc cho ta một trăm đồng, cho người thi thay 50 đồng là đủ rồi.
- Tâm lý cũng an tâm .
Trương Anh Duệ thở nhẹ nhõm một hơi.
... ...
Ối! Lại là Đắc Nguyệt Lâu!
Đi tới nơi mời cơm Vương đội trưởng, nhìn thấy chỗ quen thuộc, trong lòng Trương Anh Duệ cảm khái.
Thấy vẻ mặt cảm khái của Trương Anh Duệ khi đứng ở ngoài Đắc Nguyệt Lâu, Bạch Tuyết biết giờ phút này trong lòng Trương Anh Duệ nghĩ cái gì, cũng là bất đắc dĩ,
- Không có biện pháp nào, các lãnh đạo huyện chúng ta, nơi thích hợp mời những người này dùng cơm cũng không có nhiều, Đắc Nguyệt Lâu vẫn là một trong những nơi những người đó thích nhất ... Đúng rồi, tôi còn giới thiệu cho cậu một người.
Nói xong, chỉ chỉ một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ cảnh sát từ đường cái đối diện đang đi tới bên này,
- Người kia là anh hai của tôi, anh ruột, lần này mời Vương đội trưởng dùng cơm, chính là anh ấy hỗ trợ, lần này cũng là do anh ấy tiếp khách.
Bạch Tuyết lần này lo liệu được, cho mình thể diện thật sự là lớn! Trương Anh Duệ vội vàng đi nhanh lên hai bước.
- Ồ? Hai người tới sớm như vậy?
Người trung niên nhìn thấy Trương Anh Duệ và Bạch Tuyết hai người đến, rất quen thuộc bắt tay chào hỏi Trương Anh Duệ và Bạch Tuyết hai người.
- Mời lãnh đạo ăn cơm mà, chúng em đến chờ sớm một chút là nên làm, anh, em giới thiệu cho anh …
Bạch Tuyết cố ý giới thiệu Trương Anh Duệ cho anh của mình, nói.
- Giới thiệu cái gì, vị này chính là ông chủ Trương hả? thanh niên hữu vi!
Không đợi Bạch Tuyết giới thiệu, người trung niên liền tiến lên mấy bước, nắm tay Trương Anh Duệ nhiệt tình nói,
- Em tôi lúc nào cũng ca ngợi cậu, nói cậu có quyết đoán, có năng lực, mấy năm nay cô ấy buôn bán gặp được người làm ăn có quyết đoán như vậy, chỉ có mình cậu. Lần này chuyện nhà bọn họ, nếu không có cậu trượng nghĩa ra tay, sự tình còn phiền toái.
- Anh Bạch quá khách khí, em còn trẻ, đảm đương không nổi khích lệ của anh và chị Bạch như vậy, khoảng thời gian trước khi công ty thành lập, nếu không nhờ chị Bạch hỗ trợ em tìm phương pháp chạy quan hệ, bây giờ ra sao cũng không nói được. Còn nói chuyện của chị Bạch, càng thêm hổ thẹn, coi như không có em, chị Bạch có các anh các chị thành công như anh giúp đỡ, chút khó khăn ấy cũng không thể gây trở ngại được.
Trương Anh Duệ nhanh chóng làm ra bộ khiêm tốn, rất cung kính.
Tiểu tử này quả là không tồi, dù là tuổi còn nhỏ!
Vốn cho là Trương Anh Duệ như những người tuổi trẻ chợt phát đạt, phương diện tính cách nhất định là tương đối kiêu ngạp, có chút không coi ai ra gì, nhưng vừa thấy mặt, cảnh sát Bạch cũng không thể không nhìn nhận bản tính Trương Anh Duệ, thấy người thanh niên mà em gái mình khen ngợi không thôi không biết có đáng giá được mình giúp một tay hay không. Nhưng hiện tại xem ra, tiểu tử này rất giỏi, rất hiểu chuyện, đáng để mình bỏ khí lực!
Cảm giác trong lòng của Cảnh sát Bạch đối với Trương Anh Duệ đã tốt hơn vài phần, cũng thích cùng Trương Anh Duệ tán gẫu.
Thấy anh của mình cùng ông chủ mình tán gẫu được vui vẻ, trong lòng Bạch Tuyết tự nhiên cũng rất cao hứng. Đúng lúc này, cách đó không xa có chiếc xe Passat màu đen có rèm che chậm rãi chạy đến, Bạch Tuyết nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo anh trai,
- Vương đội trưởng đến rồi.
Cảnh sát Bạch theo ánh mắt em gái nhìn đã qua, thấy chiếc xe kia, lập tức bước nhanh đi ra phía trước.
Trương Anh Duệ lập tức hiểu được, diễn viên chính của mâm cỗ đã tới.
Vị Vương đội trưởng này, thật đúng là rất cẩn thận, nhưng cũng thật gây ảnh hưởng sự chú ý. Nhìn thấy cỗ xe Passat màu đen có rèm che này, trong lòng Trương Anh Duệ không khỏi xem trọng hơn đối với vị Vương đội trưởng này một chút.
Nhưng Trương Anh Duệ cũng không biết, trong ngày thường vị Vương đội trưởng này cho dù là giờ làm việc đi ra ăn cơm, cũng là lái xe cảnh sát - xe lam trắng chuyên dụng của mình, nhưng hôm nay không phải đến với mục đích riêng hay sao, cơm mặc dù là muốn ăn, nhưng nếu như bởi vì ăn một bữa cơm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, thì thật không đáng.
Xe chậm rãi đến gần, Bạch Tuyết thấp giọng nói bên tai Trương Anh Duệ,
- Lái xe chính là Vương đội trưởng.
Lái xe chính là Vương đội trưởng? Trương Anh Duệ sửng sốt, lập tức hiểu được, đây là Bạch Tuyết nhắc nhở mình qua giúp vị Vương đội trưởng này mở cửa xe đây. Cảm kích gật gật đầu với Bạch Tuyết, vòng qua thân xe, nhưng khiến Trương Anh Duệ thật không ngờ chính là, mình vừa muốn giúp mở cửa cái xe vừa dừng lại, cửa xe lại mở ra ở bên trong.
Chính là người từ bên trong đi xuống lại như hoàn toàn không nhìn thấy Trương Anh Duệ, mà là mang theo vẻ mặt mỉm cười thẳng đi đến chỗ anh của Bạch Tuyết, vẻ mặt trách cứ,
- Lão Bạch, sao lại ở bên ngoài chờ? Cậu à, làm sao lại khách khí như vậy?
Bị người ta coi thường, trên mặt Trương Anh Duệ lúc trắng lúc xanh đứng ngây ở đó: đây là... đây là kiểu gì?
- Tiểu tử, nếu ngay cả chút khảo nghiệm ấy đều bị trở ngại, thật tệ... Lão tử dựa vào cái gì giúp ngươi?
Khảo nghiệm? ! Mẹ ơi, hóa ra là có chuyện như vậy, cuối cùng Trương Anh Duệ đã minh bạch nguyên nhân vừa rồi Vương đội trưởng vì cái gì coi thường mình. Trong lòng dâng lên một nỗi buồn bực. Mẹ nó! Còn có loại khảo nghiệm người thực hiện thế này?
Nhưng sau khi biết Vương đội trưởng rốt cuộc vì cái gì làm như vậy rồi, trong lòng Trương Anh Duệ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: chỉ cần vị Vương đội trưởng này không phải cố ý nhằm mình là được.
- Vương đội trưởng thường xuyên dùng chiêu này để khảo nghiệm người kết giao với anh ta.
Sợ trong lòng Trương Anh Duệ nghĩ nhiều, Bạch Tuyết thừa dịp anh của mình cùng Vương đội trưởng hàn huyên, nói khẽ với Trương Anh Duệ .
- Tôi cũng đã đoán được.
Trương Anh Duệ hơi hơi gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Bạch Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
- Vương đội trưởng, tôi giới thiệu cho anh nhé, vị này chính là ông chủ Trương của cửa hàng xe máy mới mở.
Bạch Băng cùng Vương đội trưởng hàn huyên một hồi, Bạch Băng giới thiệu Trương Anh Duệ với Vương đội trưởng.
- Ông chủ Trương còn trẻ như vậy đã làm kinh doanh lớn như vậy cơ à? Quả nhiên là thanh niên hữu vi!
Trong óc Vương đội trưởng tựa hồ hoàn toàn không còn ấn tượng chính mình vừa rồi không nể mặt Trương Anh Duệ, vẻ mặt mỉm cười nói với Trương Anh Duệ, dáng vẻ hòa ái, người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng Trương Anh Duệ cùng hắn có quan hệ thân mật đến cỡ nào.
Sau đó bữa cơm này, bốn người cả chủ và khách đều vui vẻ!
Trương Anh Duệ có lòng kết giao, anh trai của Bạch Tuyết - Bạch Băng đã cùng Trương Anh Duệ kết anh em, trước khi ra cửa, Trương Anh Duệ đem một cái phong thư thuận tay nhét vào trong túi bộ đồ cảnh sát của Bạch Băng:
- Anh Bạch đại ca, hôm nay thật cảm tạ anh hỗ trợ .