Lời này, khiến cho Lại Văn Sinh không dám tin, 1 cán bộ cấp bậc phó khoa nho nhỏ , trên còn có cán bộ cấp bậc chính khóa, thế nhưng vọng tưởng muốn thuyết phục phó thị trưởng thường vụ thành phố à?
Xin người! Bây giờ không phải là buổi tối, đừng có nằm mơ chứ, bất kỳ người trong thường ủy thành phố cũng có quan hệ vô số với các đại nhân vật trong tỉnh, bất kỳ ngươi nào trong thường ủy thành phố và ngành công tác nào cũng có quan hệ gốc rễ rắc rối, 1 cán bộ phó khoa 1 trấn như ngươi có 1 chút quan hệ trong tỉnh mà cũng dám thuyết phục phó thị trưởng thường ủy thị ủy,cha ngươi làm bí thư tỉnh ủy à?
Trong lúc bực mình này, Lại Văn sinh quên mất, cho dù là bí thư tỉnh ủy, nếu không đủ lý do cũng không thể tùy tiện điều chỉnh hay bãi miễn 1 chức phó thị trường thường ủy thành phố được, vẫn là câu nói đó, trong đó quan hệ gốc rễ rắc rối khó đỡ, nói không chừng không cẩn thận 1 cái chọc vào 1 đám người, nói khó nghe 1 chút, cho dù là bí thư tỉnh ủy…. Không cần thận 1 chút, có thể phạm sai lầm làm người ta nổi giận!
Cho nên lúc này, tuy rằng ngoài miệng không cười ha ha nữa, thế nhưng trong lòng Lại Văn Sinh đã cảm thấy hối hận:
- Thật là… ngất mất, sao lại để danh thiếp của mình cho 1 tên ngốc số 1 như vậy?
Tận trong đáy lòng, Lại Văn Sinh đã dặn mình cần thiết phải tránh xa tên Trương Anh Duệ này, đỡ bị dính dáng đến tên ngốc này… ông mày bây giờ mặc dù không phải là lãnh đạo quyền cao chức trọng gì, thế nhưng cũng là nhân vật có uy tín, cũng không muốn bị tên ngốc như ngươi làm phiền. Trong lòng Lại Văn Sinh thầm nghĩ, thật là hối hận không thôi: sau này tên này còn tìm đến mình nữa, bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách chối từ.
Thế nhưng điều lão Lại không ngờ chính là, trong lòng mình nghĩ cái gì, Trương Anh Duệ đều rõ hết… tôi không ngốc đâu, biết kinh nghiệm của mình trên quan trường không phải là đối thủ của ông, lần đầu tiên kết giao cùng ông bạn.
Đã biết ý nghĩ trong lòng Lại Văn Sinh, trong lòng Trương Anh Duệ lập tức có chút căm tức: Ta cóc cần, lão Lại ngươi không biết phân biệt, bản lĩnh của ta như vậy, chẳng lẽ phải sợ tên Nhạc Phong đó sao? Thế nhưng… đợi đã! Trương Anh Duệ đột nhiên ý thức được vấn đề là ở đâu:
- Đúng thế, mình có năng lực thông tâm, điều này là không sai, thế nhưng bản lĩnh này người các có tư cách biết đến hay sao? Như vậy, suy nghĩ này trong lòng Lại Văn Sinh, Trương Anh Duệ cảm thấy cái này có thể được tha thứ, nói không chừng sau này mình còn có lúc cần nhờ đến người này thì sao?
Suy nghĩ như vậy, thái độ Trương Anh Duệ lập tức dễ chịu dần, gật đầu:
- Ha ha ha… Lại tổng biên tập, đoán là trong lòng ông cho rằng tôi thổi phồng lên phải không?
- Không phải ngươi ba hoa, bay trên trời thì là cái gì?
Lại Văn Sinh nhớ ra 1 câu, thế nhưng lên đến miệng lại biến thành:
- Thế là đương nhiên, phó thị trưởng Nhạc sao có thể không nể mặt Trương thiếu gia ngài chứ?
Vừa nói, hắn còn liên tục gật đầu, không có cách nào, người ta ương ngạnh như vậy, trong lòng hắn thì khinh bỉ thế nhưng mình lại không thể động vào được, thật khiến người ta đau đầu.
Nhìn ngươi nghĩ 1 đằng miệng 1 néo, trong lòng Trương Anh Duệ bĩu môi:
- Biết là Lại tổng biên tập không tin… thế này đi. Có cần đánh cược không, chuyện lần này của tôi, phó thị trưởng Nhạc chắc chắn sẽ nể mặt tôi.
Do dự 1 chút, Lại Văn Sinh cũng gật đầu.
Lời nói này của Trương Anh Duệ, Lại Văn Sinh đúng là vẫn tin, 1 khu đất nhỏ của quận chuẩn bị khởi công xây dựng trình lên bộ ngành chính phủ mà thôi, căn bản không phải là chuyện lớn gì, nếu không phải liên quan đến cục dân chính thành phố, người trong thành phố thậm chí căn bản không có hứng thú nhìn 1 mắt, chỉ cần TrươngAnh Duệ chào hỏi Nhạc Phong trước, Nhạc Phong chắc chắn sẽ nể mặt Trương Anh Duệ, rốt cuộc Trương Anh Duệ có liên quan gì với phó thị trưởng thường ủy thị ủy tỉnh ủy Lý Trường Giang, chỉ cần không liên lụy nhiều quá, Nhạc Phong chắc chắn sẽ nể mặt Trương Anh Duệ… Nhạc Phong chỉ là tương đối cứng nhắc mà thôi, không có nghĩa ông ta không có đầu óc, người nào cũng dám đắc tội, càng không nói chuyện này thực ra cũng không liên quan gì đến lợi ích Nhạc Phong lắm.
Chỉ có điều như vậy, trong lòng Lại Văn Sinh càng có ấn tượng xấu hơn về Trương Anh Duệ:
Hắn là con nhà quyền thế ỷ thế ức hiếp người khác… mặc dù Lại Văn Sinh mình cũng không phải là người tốt gì thế nhưng Lại Văn Sinh làm công tác văn hóa, cũng có 1 tâm lý ninh bợ, không quen nhìn người khác ương ngạnh kiêu ngạo trước mặt mình:
- Cậu ta đến cả giấu dốt cũng không biết, quả thực là 1 tên có quyền thế mà không có đầu óc.
Mãi cho đến lúc ra đến cổng tòa soạn báo thành phố, Trương Anh Duệ vẫn còn ở đó nắm đầu, đầu óc vẫn còn đang buồn bực khó hiểu: Sao lại gây cho tên Lại Văn Sinh ác cảm với mình được chứ? Đến đây rồi, Trương Anh Duệ thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cục mình có thích hợp khi vào con đường quan lại hay không… đến cả 1 tên phó tổng biên tập tòa soạn báo nhỏ nhỏ như vậy mà cũng không tạo quan hệ được, đúng là quá thất vọng về giới quan trường hỗn độn này.
Tuy rằng từ đầu chí cuối Lại Văn Sinh vẫn không bày tỏ thái độ không kiên nhẫn với Trương Anh Duệ, thế nhưng không chịu được thái độ của tên này, mặc dù kinh nghiệm quan trường không nhiều, thế nhưng hắn ta dám làm bừa. Có thể làm bừa có chỗ tốt của nó, nhưng cũng có chỗ không hay, ví dụ như lúc này, cậu bắt đầu hoài nghi phủ nhận mình.
Đang đứng ơ ngoài cửa, tiếng di động của Trương Anh Duệ vang lên, vừa nhìn, Trương Anh Duệ không khỏi ngẩn người, hóa ra là Tạ Ngọc Quốc gọi.
Đường đường là phó thị trường sau khi biết tin mình tới thăm thì chủ động gọi điện lại? Trương Anh Duệ cầm di động, trong lòng có chút vừa mừng vừa lo… chức quyền bày ở đó, người ta có thể tạo ra nhiều cái bậc thang hơn mình.
Lúc này, Trương Anh Duệ cảm thấy, tuy rằng Tạ Ngọc Quốc chủ đọng gọi điện thoại đến là vì muốn mượn mình làm đường để tạo mối quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Lý Trường Giang, nhưng như thế là đủ rồi, ít nhất thái độ người ta cũng nghiêm chỉnh… mấy năm nay đi đến đâu cũng là nghĩa khí bạn bè? Đặc biệt là trong giới quan trường hỗn độn, căn bản là lợi ích đan xen lẫn nhau, nếu bạn không có điểm tốt thì người ta dựa vào cái gì làm như vậy với bạn chứ?
Tới đây rồi, chúng ta có thể chúc mừng Trương đại trưởng trấn, tri thức quan trường cũng coi như tăng thêm 1 cấp.
Ngẩn người khoảng vài giây, Trương Anh Duệ có chút luống cuống nhận điện thoại trong tay, ố gắng để cho giọng mình có chút kính trọng 1 chút:
- Alo, Phó thị trưởng Ngọc Quốc ạ, xin lỗi nha, làm chậm công việc của ngài rồi.
Hả? Tiểu tử này tiến bộ hơn so với lần trước rồi! Trong lòng Tạ Ngọc Quốc hơi sửng sốt:
- Ha ha… tiểu Lưu vừa gọi điện thoại cho tôi, nói là Anh Duệ cậu tìm tôi có việc.
Là 1 thị trưởng, Tạ Ngọc Quốc vẫn có ưu thế hơn, ít nhất là lúc này, Tạ Ngọc Quốc có thể nói thắng luôn vào vấn đề.