Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Bảo Qúy có chuýt cảm động, nếu như không tốn 5 vạn đồng thì mình cũng không ảnh hưởng gì đến vợ chồng son, dù thế nào thì Trương Bảo Qúy thấy vui đừng nói là Cục dân chính giúp giải quyết cho dù là chia sẻ được chuyện này ông ta cũng thấy vui.

Chần chừ một chút, Trương Bảo Qúy cẩn trọng hỏi Trương Anh Duệ:

- Này…Anh Duệ à, cậu làm quan, trong chuyện này chắc cậu biết phải làm sao?

Từ đầu năm, tuy danh tiếng của chính quyền cũng vang xa nhưng ở nông thôn quan viên ở đây ba, bốn mươi nắm vẫn có độ mạnh yếu, nếu như chính quyền có thể giúp được chuyện của con trai mình thì không còn nghi ngờ gì nữa đó là tốt nhất rồi.

Tính toán cả nửa ngày, Trương Bảo Qúy gật đầu với Trương Anh Duệ:

- Anh Duệ à, cả đời Ngũ thúc không có kiến thức gì, nếu cháu cảm thấy có thể làm như thế được thì chuyện này phiền cháu rồi!

- Không phiền, không phiền đâu ạ.

Trương Anh Duệ nói xong, lấy điện thoại di động ra định bấm dãy số củ chủ nhiệm nhưng hắn suy nghĩ rồi lại thôi: chuyện ở làng quê và thị trấn này, chuyện này đúng là không thể để cho họ lo liệu được, bỏ đi, mình hơi phiền một chút trực tiếp đi tìm người ở Cục dân chính.

Mấy ngày nay liên tục giao tiếp với người của Cục dân chính, đối với Trương Anh Duệ chỉ một cuộc điện thoại: Nhâm Khoa Trường, đang bận cái gì đây?

- Anh Duệ, là cậu à?

Không ngờ là Trương Anh Duệ lại có thể chủ động gọi cho mình, Nhâm Học Kinh vui mừng:

- Anh Duệ lão đệ, cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu, tiểu khu này của chúng ta không biết đến khi nào mới được khởi công dây, thế này tốt rồi.

Trong chốn quan trường đúng là không có bí mật, Trương Anh Duệ vừa mới lo liệu xong bên Cục dân chính, chỉ có gọi điện cho 3 người là Khương Minh, Vương Mãnh, Triệu Văn Đường thật không ngờ là mới có hơn 1 tiếng đồng hồ toàn bộ bí mật này đã bị tất cả những người trong Đảng ủy biết…nhóm Bộ trưởng ngầm này quả đúng là không thể khinh thường được.

- Nói vậy thì Nhâm Khoa Trường, ông phân công một tòa nhà đi?

Nhâm Khoa Trường đang cao hứng như thế, Trương Anh Duệ lại hỏi một câu thú vị làm cho ông ta động lòng: cũng không đúng lắm, nghe nói là sau khi xác định chuyện này, thậm chí các lãnh đạo trong Cục dân chính dã họp xác định cơ câu, cấp bậc lãnh đạo mua nhà.

Nghe nói là Khương Minh được một nhà gần 300m2… điều này đương nhiên là không có nghi ngờ gì, làm lãnh đạo của Cục dân chính, đương nhiên ông ta phải được nhà tốt nhất… Mấy Cục trưởng cũng được nhà diện tích gần 180m2, các Khoa trưởng là 140- 160m2, người không phải cán bộ, Phó chủ nhiệm khoa và mấy nhân viên được nhà diện tích từ 80- 130m2, tóm lại dựa theo kế hoạch phấn phối phòng ốc này tất cả mọi người đều vui.

Đương nhiên, hàng hóa thì mọi người có tiền mới mua được, chứ tuyệt đối không phải là phúc lợi, miễn phí, phân như vậy có vẻ không đến điều nhưng đối với kế hoạch phân phối này các lãnh đạo cũng không ai có ý kiến gì: tóm lại là những lãnh đạo không muốn thể hiện bản thân như người thường, bằng không sao có thể hiện được cái uy nghiêm của lãnh đạo? bạn có thể hình dung lãnh đạo mà lại đi ở cái nhà có 10m2 thì còn ra gì nữa?

- Lão đệ nhờ phúc của cậu đấy.

Trương Anh Duệ vừa nhắc đến chuyện này, Nhâm Học Kinh đã mừng rỡ cười toe toét, có lẽ đầu dây bên kia ông ta cười đến méo cả mồm:

- Chúng tôi nói với Khương cục rồi, bởi vì chuyện này mà cũng tốn không ít sức lực, đặc biệt phân quyền lợi cho Phó cục trưởng… lão đệ ít nhiều đã phiền cậu.

Một phó khoa nho nhỏ thế nhưng vì chuyện này mà được đặc biệt đề bạt sao? Cùng với các anh em có được một chỗ giao thiệp tốt như vậy chẳng phải là trêu chọc vào tài miêu của họ sao? Trương Anh Duệ rất vui mừng.

Bị trêu vào tài miêu, vui mừng? đó là đương nhiên, người trở thành người được mọi người trêu chọc vào tài miêu, người khác sẽ tìm đến gần, hi vọng là vận khí tốt, nếu trên quan trường ngươi là một bãi *** chó sẽ không chỉ không ai coi ngươi là to tát, e rằng những gì bọn họ đối với ngươi lại không tránh kịp…trong chốn quan trường nếu có thể đến mức trêu chọc vào tài miêu thì Trương Anh Duệ cũng tự nhận mình là kẻ tu đạo thành công.

Nhưng… Trương Anh Duệ bỗng động lòng: chuyện này không đúng!

- Nhâm Khoa Trường, lời của em, anh có tin hay không?

Trong lòng vừa mới nghĩ đến chuyện này Trương Anh Duệ toát cả mồ hôi, liền trầm giọng hỏi một câu.

Bỗng nhiên ngữ khí của hắn rất nặng làm Nhâm Học Kinh bị hù sợ:

- Lời của lão đệ tôi có thể không tin sao… Sao vậy? rốt cục là xảy ra chuyện ở đâu vậy?

- Anh tin là được rồi, nếu đã tin em như vậy, vậy thì hãy nghe em một câu, nhà của Phó cục trưởng này nhất định anh không được nhận.

Trương Anh Duệ nghiêm túc hỏi.

- Không nhận? vì sao?

Lời của Trương Anh Duệ khiến cho Nhâm Học Kinh đau lòng: một căn phòng lớn 180m2, ngoài những lãnh đạo của huyện ủy ra không ai được nhà lớn như vậy, bây giờ Trương Anh Duệ lại nói thế chẳng khác nào bảo mình vứt miếng thịt béo bở này đi?

Nhâm Học Kinh không cam lòng, một vạn người cũng không cam lòng.

Trương Anh Duệ hít một hơi thật sâu:

- Nhâm Học Kinh, em hỏi một câu, nếu như nhà của anh so vơi các Trưởng khoa đều lớn như nhau thì các Trưởng khoa sẽ nghĩ như thế nào? Anh có nghĩ các Cục trưởng phân nhà nhỏ cho anh, có phải vì chuyện này hay còn ý gì khác? Suy nghĩ kĩ thì anh vẫn nên lấy nhà nhỏ hơn so với nhà bây giờ là tốt nhất?

Chuyện này… nghe Trương Anh Duệ nói xong, vốn còn cười hì hì thì bây giờ Nhâm Học Kinh đã toát cả mồ hôi lạnh. Nhà nhỏ ư? Mình và những người hâm mộ khách mong nhà to đỏ cả mắt, căn bản là chính mình chọn mình không biết khi nào thì đại bom mới nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK