Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời nói cực không khách sáo này, Châu Thành đã lộ vẻ nhẫn nhục ra mặt, nói chuyện cũng không cần khách khí nữa:

- Đồn cảnh sát chúng tôi thụ án, nhất định phải có chứng cứ rõ ràng. Không có chứng cứ tùy tiện bắt người, người dân có chấp nhận được không? Cái gì mà đi lễ tặng quà, nói gì mà khó nghe vậy, ai dám ăn chặn của nhân dân? Tôi nói cho anh biết, ông chủ Trương, có phải anh có kì thị gì với đồn cảnh sát chúng tôi?

Làm gì mà lớn tiếng thế? Còn giảng đạo lí cho tôi? Trương Anh Duệ không nén nổi cơn bực.

- Tôi chỉ hỏi một câu, sao đồn cảnh sát các anh chờ lâu vậy? Tôi nói anh, cảnh sát Châu, có phải là anh chột dạ không, nếu không sao lại quá nhạy cảm với những lời như vậy?

- Cái gì? Anh nói gì cơ?

Bị Trương Anh Duệ vặn lại như vậy, cơn giận trong lòng Châu Chính bốc lên bừng bừng, đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn Trương Anh Duệ.

- Đồng chí này, anh nói chuyện chú ý mồm miệng một chút. Đừng có để miệng lưỡi rước họa vào thân.

Một viên cảnh sát quèn mà lại dám hống hách với nhân dân như vậy? Trương Anh Duệ cũng đã chán đôi co với tên cảnh sát này, mất hết cả thể diện, lắc đầu bảo:

- Sở trưởng của các anh đâu, gọi sở trưởng của các anh ra đây!

Vừa dứt lời, một giọng nồng nặc mùi rượu đã ở ngoài vang lên, giọng điệu đầy vẻ cả vú lấp miệng em.

- Tôi chính là sở trưởng ở đây, ai tìm tôi? Chuyện gì?

Trương Anh Duệ quay đầu lại nhìn, một tên béo sắc mặt đỏ gay đúng kiểu dân rượu ưỡn ngực oai vệ lừng lững bước vào, đang đảo mắt tìm Trương Anh Duệ. Chẳng biết là ngày thường vẫn thế hay do ngái ngủ vì bị mất giấc ngủ trưa.

Ánh mắt Châu Thành đột nhiên sáng lên, vội vàng đeo một bộ mặt hớn hở ra đón:

- Sở trưởng, chính là người kia! Quá quắt không thể chịu nổi. quấy rối làm ảnh hưởng đến công việc của chúng ta đã đành, đằng này lại còn chỉ trích đồn cảnh sát chúng ta không giữ kỉ luật, ăn hối lộ của người dân.

- Cái gì?

Tên sở trưởng hai mắt trợn trừng, dường như muốn dãn hết cỡ đôi mắt gà gà kia, nhưng bất đắc dĩ thất bại rồi. Cơn giận đùng đùng hướng về phía Trương Anh Duệ hỏi:

- Châu Thành nói vậy có đúng không?

- Anh chính là sở trưởng đồn này?

Trương Anh Duệ không thèm trả lời câu hỏi của hắn, đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, nói:

- Anh là Đoạn Thành Đào phải không? Tôi là đại biểu nhân dân của huyện này. Bà con có phản ánh với tôi một số bất cập trong việc thụ án ở đồn các anh, hôm nay tôi đến đây là để làm rõ vấn đề.

Ở hai bên đại sảnh đồn cảnh sát, trong số ảnh và chức vụ của nhân viên đồn, đứng đầu danh sách chính là ảnh tên béo này. Trương Anh Duệ nhớ hình như tên hắn là Đoạn Thành Đào, có điều tên này buổi trưa quả thực đã uống không ít. Lúc này, cách tên đó chừng hơn hai mét, Trương Anh Duệ đã ngửi thấy mùi rượu.

- Cái gì? Tên nhãi ranh này mà lại là đại biểu đại hội nhân dân huyện sao?

Châu Thành không tin trợn trừng hai mắt nhìn:

- Anh là đại biểu đại hội nhân dân, sao vừa rồi không nói sớm?

Không phải người trong ngành sẽ không biết đại hội đại biểu nhân dân có vai trò to lớn như thế nào, nhưng Châu Thành thì rõ, tất cả những quả trứng thối trong cái thể chế ấy. Nếu bị đại biểu nhân dân phản ánh lên cấp trên thì dù không cần soi xét gì nhiều người bị tố giác nhất định sẽ gặp rắc rối.

Vì thế với đại biểu nhân dân, người khôn ngoan đều áp dụng thái độ tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chỉ cần đại biểu nhân dân phản ánh, các cơ quan chính phủ nhất loạt sẽ ưu tiên xử lí. Nghĩ đến hôm nay đắc tội với đại biểu nhân dân…

Lần này đen đủi rồi! Châu Thành hối hận.

- Anh nói anh là đại biểu nhân dân huyện?

Đoạn Thành Đào mắt trợn tròn, đưa tay ra, không kìm nổi bộ dạng chệnh choạng vì men rượu:

- Đưa giấy chứng nhận đây cho tôi xem!

Một tên đại biểu nhân dân mà thôi, đáng gì chứ. Có thể thân phận đại biểu nhân dân với Châu Thành mà nói rất đáng nể sợ nhưng với một người quyền lực mạnh mẽ như Đoạn Thành Đào thì chẳng sá gì.

Hắn xưa nay vốn chẳng đặt cái chức danh đại biểu nhân dân, trong mắt thì quan tâm gì đến cái chuyện đắc tội nho nhỏ với tên đại biểu nhân dân… Nếu mày là ủy viên thường trực của hội đồng nhân dân huyện, ta đây còn sợ vài phần. Một tên đại biểu nhân dân nhãi nhép mà đòi dọa ông đây sao?

Trương Anh Duệ không nói gì, rút giấy chứng nhận ra đưa cho Đoạn Thành Đào.

- Đúng thật là đại biểu nhân dân.

Đoạn Thành Đào lảo đảo, cố mở to mắt nhìn rõ nội dung trên tấm thẻ nhựa mà Trương Anh Duệ chìa ra, đầy vẻ giễu cợt như có ý bảo Trương Anh Duệ hãy rụt cái thẻ ấy cất lại đi.

- Nực cười! Đem cái thẻ đại biểu nhân dân ấy đến để dọa nạt ai? Nếu là đại biểu nhân dân tỉnh thì còn đáng chứ cái chức đại biểu nhân dân huyện mà cũng đòi? Ông đây cũng là đại biểu nhân dân huyện, sợ mày à! Hôm nay ông đây bảo cho nhà mày biết, vụ án này, ông không xử cho mày đấy, mày có thể làm được gì?

- Được, những lời này tôi ghi nhớ.

Trương Anh Duệ thu lại thẻ chứng nhận của mình, quay người đi. Ra đến cửa, Trương Anh Duệ nhếch mép cười quay lại nhìn Đoạn Thành Đào:

- Thật không ra gì, vừa nãy quên mất không bảo với sở trưởng Đoạn, tôi không những chỉ là một tên đại biểu nhân dân huyện quèn mà còn là một tên phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện. Quản lí người dân trong huyện chính là công việc thường ngày của tôi, cũng chẳng có gì to tát.

Gì cơ? Tên nhãi ranh này mà lại là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện. Câu nói của Trương Anh Duệ khiến cho tên sở trưởng sực tỉnh hẳn rượu, mắt trợn tròn mồm há hốc.

Đúng thế, đại biểu nhân dân huyện thì chẳng có gì đáng để ý nhưng nếu là người trong huyện ủy, phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện…tuy rằng bề ngoài không thuộc vào danh sách công vụ nhưng thực tế lại được hưởng chế độ đãi ngộ tối ưu.

Nếu nói đây không phải là chuyện tày đình thì vấn đề nan giải cũng là nằm trong tay phó chủ tịch, thuộc hạ trực tiếp của chủ tịch hội đồng nhân dân huyện! Tuy tên tiểu tử này không đứng được ở trên đầu mình, nhưng lúc nào đấy hắn múa mép với chủ tịch tỉnh. Tới lúc đó trên có quát xuống một câu xem như thiên lôi giáng một trận tơi bời xuống đầu mình rồi…

Biết bản thân đã đắc tội với một nhân vật quan trọng như vậy, Đoạn Thành Đào sợ muốn phát khóc.

- Trời ơi, mắc tội to rồi!

Sững người mất một hồi, Đoạn Thành Đào mới hoàn hồn. Đang định nghĩ cách để bịt chuyện thì đã thấy con BMW của Trương Anh Duệ phóng vút ra khỏi sân đồn.

Lại thẫn thờ một hồi, Đoạn Thành Đào mới sực tỉnh, giáng một cái tát xuống mặt Châu Thành.

- Thằng ngu! Nếu cậu không hỗn xược trước thì tôi đây đã không xui xẻo thế này!

Châu Thành vừa rồi đứng trước mặt Đoạn Thành Đào còn ra vẻ tự đắc thêm mắm thêm muối, giờ bỗng dưng bị một cái tát rát mạnh trên má, nhất là trông thấy sự phẫn nộ nổi lên trong mắt đồn trưởng, trong lòng như dội một gáo nước lạnh:

- Xong rồi, lần này xem như đắc tội to với đồn trưởng rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK